Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Agehakun

Beta: Ly

“Chú Văn…” Ninh Thư không nhịn được mà nói.

Văn Dụ Châu mở mắt, giọng nói nghe có vẻ khàn khàn lạnh nhạt: “Ừ?”

Ninh Thư hơi hé miệng nhưng cuối cùng vẫn mím lại. Cậu chần chờ một chút đáp: “Không có gì.”

Văn Dụ Châu vươn một tay ra xoa đầu của cậu, nhàn nhạt nói: “Ngủ đi.”

Không biết có phải ảo giác của Ninh Thư hay không mà cậu cứ luôn cảm thấy trong giọng nói này mang theo vẻ sắc tình khó tả, khiến người ta khi nghe thấy đều phải mặt đỏ tai hồng.

Ninh Thư lại nhắm chặt mắt, chỉ là cậu vẫn thấy hơi sờ sợ, sợ thứ đồ kia lại xuất hiện sau lưng cậu. Bởi thế cậu cứ cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, mãi về sau cơn buồn ngủ dâng lên không kìm nổi nữa thì cậu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ninh Thư đã có một giấc mơ, trong mơ cậu ngủ không yên ổn lắm, hình như cậu đã mơ thấy thứ đồ đó. Cậu không nhìn thấy rõ hình dáng của nó nhưng nó vẫn luôn tới gần và áp sát cậu. Ninh Thư không nhịn được mà lùi về phía sau, cậu có thể nhìn ra được, thứ ấy có hơi lớn và còn biết nhảy* nữa.

*kiểu nhảy giật cục hoặc nhảy như ếch nhái để di chuyển chứ không phải nhảy flashmob hay nhảy disco nha:v

Cậu thiếu niên đang chìm trong cơn mơ không nhịn được mà vươn tay ôm chặt những thứ xung quanh mình, luôn nhích lại gần vị trí bên cạnh.

Văn Dụ Châu tỉnh lại, trong đôi mắt sâu hoắm ấy hiện lên đôi phần tỉnh táo.

Thiếu niên đang ôm chặt lấy hắn như một con gấu Koala, Văn Dụ Châu cũng không biết rốt cuộc là cậu đang mơ hay là cố ý làm vậy nữa. Người đàn ông giơ tay nâng cái mông mềm mại của thiếu niên lên, đồng thời trầm thấp nói: “Ninh Ninh?”

Nhưng Ninh Thư không tỉnh lại, cậu nhắm chặt mắt càng ôm chặt Văn Dụ Châu hơn cứ như thể sợ bị ném xuống vậy.

Cuối cùng thì người khổ vẫn là Văn Dụ Châu.

Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng tỏ nhưng có lẽ đã là rạng sáng. Hắn thấp giọng nói: “Gặp ác mộng à?”

Nhưng thiếu niên không đáp lại lời hắn mà còn càng ngày càng quá mức.

Sáng sớm vốn dĩ là thời điểm dục vọng của đàn ông sung mãn nhất. Văn Dụ Châu đã nhận ra cái mông của thiếu niên như cố ý mà cũng có thể là vô tình áp xuống. Hơi thở của hắn hơi lộn xộn, đôi mắt cũng trầm xuống theo đó.

Văn Dụ Châu không bật đèn lên mà chỉ mặc kệ thiếu niên dán lên người mình. Hắn muốn xem xem bé hồ ly này định giả bộ tới khi nào. Chỉ là Văn Dụ Châu không ngờ rằng đứa nhỏ này lại to gan như vậy, lúc đang ngủ mà lại dám quyến rũ mình.

Ninh Thư vẫn đang mơ, cậu mơ thấy thứ đồ kia, cậu chạy trốn nhưng không biết trốn vào đâu. Cậu ôm một dây mây muốn trèo lên trên nhưng lại suýt ngã, Ninh Thư đành phải rưng rưng bắt lấy cọng rơm cứu mạng, hàng mi dài khẽ run, cả người treo lơ lửng, cậu sắp rơi xuống mất rồi.

Văn Dụ Châu chỉ cảm thấy mình bị ép xuống với một lực vừa phải, cái mông của thiếu niên mềm mại mà căng mẩy, đặc biệt là khe mông còn lún thành một độ cong mê người, ép lên người hắn.

Hơi thở của hắn hơi trầm xuống, nâng mông thiếu niên lên khẽ bóp một chút.

Thiếu niên vô ý thức trườn qua, hơi thở của cậu cũng phả lên người hắn, mà trên cơ thể của những cậu trai trẻ thì lại thường hay có một mùi hương dễ ngửi.

Văn Dụ Châu nói: “Cậu còn định giả bộ tới khi nào?”

Ninh Thư không có phản ứng.

Văn Dụ Châu không nói gì nữa, hắn đổi vị trí đè thiếu niên dưới thân sau đó vén quần áo của đối phương lên, vùi đầu vào đó.



Lúc Ninh Thư tỉnh lại chợt cảm thấy ngực nhoi nhói, cậu không khỏi nâng tay lên sờ nhưng cũng không để ý cho lắm. Cậu cảm giác hình như mình đã có một giấc mơ, nhưng mơ gì thì cậu không nhớ rõ nữa.

Trên giường không còn bóng hình của Văn Dụ Châu. Bấy giờ Ninh Thư mới chú ý tới đèn trong phòng đã được bật, ngoài cửa sổ cũng sáng ngời, trời sáng rồi.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng động, Ninh Thư sững sờ nhìn người đàn ông bước ra từ trong phòng tắm, lúc chạm mắt với hắn thì cậu hơi khựng lại. Cậu nhìn đối phương, khẽ mím môi chào hỏi: “Chú Văn, chào buổi sáng.”

Ánh mắt của Văn Dụ Châu quét qua thiếu niên một vòng, sau đó đáp: “Chào buổi sáng.”

Hắn nâng tay lên cởi áo sơ mi rồi bắt đầu thong thả ung dung thay quần áo.

Dáng người của Văn Dụ Châu rất chuẩn, mà đây cũng chẳng phải lần đầu Ninh Thư nhận thấy điều đó, nhưng khi được nhìn thấy tận mắt cậu vẫn sẽ thấy sốc một chút.

Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng hình của người đàn ông, trong lúc nhất thời quên mất phải dời mắt.

Văn Dụ Châu đi tới, quần còn chưa kéo lên, lộ ra nội y màu đen. Ninh Thư sững sờ nhìn cái nơi phồng lên ấy, trông nó như một cái lều vậy. Đợi đến khi cậu hoàn hồn lại thì mới phát hiện hình như mình có hơi thô lỗ, không khỏi đỏ tai dời mắt sang nơi khác.

Văn Dụ Châu vừa tìm thắt lưng vừa nói: “Hài lòng không?”

Ninh Thư có chút mờ mịt, cậu nhìn Văn Dụ Châu với biểu cảm khó hiểu.

Văn Dụ Châu nhìn dáng vẻ ngây thơ của thiếu niên, hỏi: “Tối hôm qua gặp ác mộng à?”

Ninh Thư khẽ giật mình, sao Văn Dụ Châu lại biết cậu gặp ác mộng? Văn Dụ Châu vừa kéo quần lên vừa nghiêng mặt nói với thiếu niên: “Sáng sớm cậu quấn tôi rất chặt.”

Mặt Ninh Thư không khỏi đỏ lựng, cậu rũ hàng mi dài nói: “Chú Văn… em…”

Văn Dụ Châu cắt ngang lời cậu: “Cảm giác khi phải tắm nước lạnh cũng không dễ chịu.”

Ninh Thư ngẩng mặt lên nhìn hắn, không biết làm sao.

Đôi mắt của Văn Dụ Châu hơi tối sầm lại, không biết thiếu niên đang giả vờ nghe không hiểu hay là muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với hắn.

Ninh Thư không biết tại sao Văn Dụ Châu lại đột nhiên tức giận. Cậu ngơ ngác nhìn đối phương bước ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy ngực vẫn rất đau. Lúc Ninh Thư cởi quần áo thì phát hiện nơi đó sưng đỏ cực kỳ. Cậu không khỏi vươn tay sờ thử, hơi sững sờ, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì à?

Văn Dụ Châu thả cậu xuống cổng trường mà không thèm nói một lời, sau đó hắn lái xe rời đi với biểu cảm lạnh băng.

Ninh Thư có chút không hiểu. Cậu không biết mình đã làm gì khiến Văn Dụ Châu thấy không vui, cậu chỉ có thể nghĩ đến một khả năng đó là tư thế ngủ của cậu quá tệ cho nên Văn Dụ Châu mới có thái độ như thế.

Ninh Thư cảm thấy hơi khó để mở miệng. Cậu luôn cảm thấy quần áo cọ vào ngực mình, cảm giác rất khó diễn tả nên không nhịn được mà khẽ cắn môi, trong lòng càng thấy không thể nào hiểu nổi.

Lúc vào trong trường Ninh Thư lại càng giật mình hơn. Bố của Lương Phi dẫn theo Lương Phi đích thân tới xin lỗi cậu. Lương Phi sống chết cũng không chịu xin lỗi, sau đó gã đã bị bố mình tát cho một cái rồi bắt quỳ xuống ngay trước mặt cả lớp.

Lương Phi mất hết mặt mũi, bụm mặt nói xin lỗi Ninh Thư.

Ninh Thư không nói gì, bảo cậu máu lạnh cũng được. Bố Lương Phi làm vậy ngay trước toàn trường nên dù cậu không muốn tha thứ thì cũng bị bắt phải tha thứ, rốt cuộc thì cậu vẫn muốn tiếp tục theo học tại ngôi trường này.

Các bạn trong lớp ai nấy đều kinh hãi, Lương Phi lại nói xin lỗi Ninh Thư thật kìa. Lương Phi là ai cơ chứ, nhà gã giàu như vậy cơ mà. Nhưng chỉ có mấy cậu con trai tới đồn cách sát vào tối qua mới biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ không biết chú của Ninh Thư có thân phận gì nhưng nói chung là ghê hơn bố Lương Phi nhiều, là một người không thể trêu vào. Các cậu con trai bắt đầu cố ý vô tình muốn tạo quan hệ tốt với Ninh Thư, mà một phần các bạn nữ lại cảm thấy Ninh Thư máu lạnh quá, không màng tình nghĩa bạn bè, cậy mình có lý nên không chịu tha cho người ta.

Lúc lớp trưởng đi tới Ninh Thư vẫn đang ôn lại mấy kiến thức dạo gần đây.

Lớp trưởng nhìn cậu một lát rồi nói: “Ninh Thư, hay là tớ giúp cậu ôn tập lại nhé?”

Ninh Thư hơi mở to hai mắt, do dự nói: “Nhưng chuyện này liệu có làm ảnh hưởng đến việc học của cậu không?”

Lớp trưởng nói: “Giúp cậu ôn tập cũng tương đương với việc tớ đang tự ôn lại bài.” Cậu ta nói tiếp: “Không thì vậy đi, tan học chúng ta cùng tới nhà cậu nhé.”

Ninh Thư lộ ra biểu cảm do dự, Triệu Nhạc Thịnh hỏi: “Sao thế, tới nhà cậu không tiện à?” Cậu ta lại nói: “Nhà tớ khá nhiều người, rất ồn, nếu không được thì chúng ta tới thư viện đi…”

Ninh Thư nói: “Khi ấy thư viện cũng đóng cửa rồi.”

Triệu Nhạc Thịnh gãi đầu nói: “Cũng đúng.”

Ninh Thư mím môi một chút, vẫn bảo: “Để tớ về nhà hỏi lại vậy.”

Triệu Nhạc Thịnh nở nụ cười, đáp: “Ừ, tớ chờ tin cậu.”

Lúc Ninh Thư về đến nhà thì Văn Huyên đang làm bánh chẻo. Cậu dừng một chút, hỏi thử: “Dì Văn, con có thể dẫn bạn tới nhà học chung không ạ?”

Văn Huyên nhìn qua đáp: “Được chứ.” Cô cười nói tiếp: “Khi nào đến dì Văn sẽ nấu ít chè đậu xanh cho mấy đứa.”

Ninh Thư thầm thở phào một hơi, đáp lại một cách cảm kích: “Cảm ơn dì Văn.”

Ninh Thư trở về phòng, chỉ là chỗ ngực cậu vẫn tồn đọng cảm giác rất khó tả. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định cởi quần áo ra. Bên trên vẫn hơi sưng, nhìn hồng hồng mềm mềm nhưng không còn sưng tấy đến đáng sợ như buổi sáng nữa.

Ninh Thư không khỏi nghĩ đến thứ đồ xuất hiện vào đêm qua, trong lòng cậu chợt thấy ghê rợn. Đừng bảo là thứ đồ đó cắn cậu đấy nhé? Nhưng Ninh Thư lại cảm thấy không giống lắm, cuối cùng cậu chỉ tùy tiện bôi chút thuốc mỡ.

Hôm nay quả nhiên Văn Dụ Châu không trở về.

Ninh Thư vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, cậu không biết đối phương đang giận gì mình. Cậu không nhịn được mà nghĩ thầm, chờ lần tới Văn Dụ Châu về đây cậu có nên đi xin lỗi trước không nhỉ?



Thành tích trên lớp của Triệu Nhạc Thịnh không tồi, nằm trong top 5 toàn lớp.

Vừa tan học Ninh Thư đã dẫn cậu ta cùng về Văn gia. Để tránh gặp phải tình huống xấu hổ, cậu có nói rõ rằng mình chỉ đang ở nhờ tại đó mà thôi.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Vậy ra người đàn ông kia không phải chú ruột của cậu thật.”

Ninh Thư gật đầu, Triệu Nhạc Thịnh không nhịn được mà hỏi tiếp: “Rốt cuộc thì chú đó đang làm gì vậy?”

Ninh Thư trong lòng có chút suy đoán nhưng cậu chưa xác nhận được lắm, lắc đầu đáp: “Tớ cũng không rõ lắm.”

Triệu Nhạc Thịnh nói cũng đúng, rốt cuộc hai người đâu phải ruột thịt, sao có thể biết rõ được chứ.

Lúc cậu ta nhìn thấy nhà Văn thì đúng là có chút không nói nên lời. Những người có thể sống tại một nơi như vậy thì chắc chắn điều kiện sẽ không kém chút nào.

Ninh Thư dẫn Triệu Nhạc Thịnh lên lầu, Triệu Nhạc Thịnh ngồi xuống rồi lại đứng lên mở cửa sổ, nhìn thấy căn gác xép ở đối diện, hỏi: “Đối diện cậu là phòng ai thế?”

Ninh Thư nhìn theo hướng mắt của cậu ta, khẽ khựng lại một chút.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Là người chú kia của cậu à?”

Ninh Thư gật đầu một cái.

Văn Huyên mang chè đậu xanh lên, Triệu Nhạc Thịnh lễ phép nói một tiếng cảm ơn, sau đó hai thiếu niên cùng ngồi ôn bài, trong phòng thường truyền ra tiếng cười đùa của Triệu Nhạc Thịnh.

Tiếng động cơ ô tô ngừng lại, Văn Dụ Châu bước vào nhà nhìn thấy trước huyền quan* có một đôi giày thể thao xa lạ, đặt song song bên cạnh giày của thiếu niên.

*huyền quan là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Ngm nhn li ton b ngi nh ca Nobita v Doraemon mt cch chn thc nht