Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 17



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Ninh Thư không nói gì. Cậu cảm thấy có lẽ 00 nói đúng, thái độ của Văn Dụ Châu đối với cậu… quả thật hơi kỳ quặc, cứ như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng Ninh Thư vẫn nói: “Tôi không thể làm như vậy, chú ấy là em trai của dì Văn.”

00 cũng không ngờ ý thức đạo đức của ký chủ lại mạnh như vậy, nó không khỏi lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng là người đàn ông đó có suy nghĩ không lành mạnh với cậu mà, hơn nữa Văn Dụ Châu vốn dĩ chính là gay.”

Ninh Thư vẫn lắc đầu, cậu chậm rãi nói: “Để tôi nghĩ cách khác vậy.”

Dù có thế nào cũng phải làm Văn Dụ Châu tha thứ cho mình, Ninh Thư nghĩ thầm.

Cuối tuần này Ninh Thư xin nghỉ hai ngày, cậu vốn muốn về thăm bố Ninh và mẹ Ninh nhưng mấy hôm trước hai người lại trùng hợp đến nhà bà ngoại, ước chừng phải hai ngày nữa mới về được, Ninh Thư đành phải nán lại Văn gia tiếp tục ôn bài.

Xe của Văn Dụ Châu không có ở bên ngoài, dì Văn cũng ra ngoài rồi, giờ trong nhà chỉ còn lại một mình Ninh Thư và bác gái phụ trách việc bếp núc.

Không biết qua bao lâu, Văn Huyên đã trở về, nhưng cô lại không về một mình.

Ninh Thư nhìn người phụ nữ mặc váy trắng bước vào nhà, lúc đối phương nhìn thấy cậu còn nở nụ cười. Cậu không khỏi sửng sốt.

Văn Huyên giới thiệu: “Tiểu Thư, đây là cô Tĩnh Nhu.”

Người phụ nữ mỉm cười với thiếu niên, nói: “Em là cậu nhóc được chị Văn Huyên nhắc phải không, trông thật ưa nhìn.”

Cô ấy vươn tay, nhìn rất có khí chất của một vị tiểu thư khuê các. Ninh Thư khẽ bắt tay cô ấy, mím môi nói: “Cô Tĩnh Nhu.”

Lâm Tĩnh Nhu trông khá xinh, mang cảm giác sạch sẽ của cô gái nhà bên, chỉ là vẻ dịu dàng và mềm mại của cô ấy rất dễ khơi dậy mong muốn chở che của người đàn ông.

Ninh Thư nhìn bọn họ, suy nghĩ không biết khi nào thì Văn Dụ Châu mới về.

Lâm Tĩnh Nhu uống một ngụm trà, hai má có chút ửng hồng hỏi: “Khi nào thì Dụ Châu về ạ?”

Văn Huyên nói: “Chắc lát nữa nó sẽ về thôi, chúng ta cứ kệ nó đi.”

Ninh Thư nghe vậy thì ngây người. Cậu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Lâm Tĩnh Nhu, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ – đối phương có thể là bạn gái của Văn Dụ Châu, hoặc là bạn gái mới của hắn.

Cậu cầm tách trà trên tay, tự dưng cảm thấy tâm trạng có hơi chùng xuống.

Lâm Tĩnh Nhu chú ý tới thiếu niên, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Cô có thể gọi em là Tiểu Thư không?”

Ninh Thư hoàn hồn, mím môi gật đầu: “Đương nhiên là được ạ.”

Lâm Tĩnh Nhu nói: “Em còn ngoan hơn cả những gì mà dì Văn em đã kể. Sau này cô mà có một đứa con giống như em vậy thì tốt biết mấy.”

Văn Huyên cười nói: “Tính tình Dụ Châu nhạt nhẽo đó giờ, nếu sau này em với nó mà kết hôn khéo có khi sẽ sinh ra được một đứa bé như vậy đó.” Cô nói xong, biểu cảm có chút buồn bã, hình như là nghĩ tới chuyện đã nhiều năm rồi mà mình vẫn chưa có nổi một mụn con.

Lâm Tĩnh Nhu hơi xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Đã lâu lắm rồi em không gặp Dụ Châu, cũng không biết anh ấy còn nhớ hay không.”

Văn Huyên nói: “Khi còn nhỏ em xinh đẹp hiểu chuyện như vậy cơ mà, Dụ Châu còn từng khen em trước mặt chị đó.”

Mặt Lâm Tĩnh Nhu càng đỏ hơn.

Ninh Thư ngồi nghe một hồi, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Cậu vốn tưởng rằng Văn Dụ Châu là gay, nhưng giờ có vẻ không phải thế rồi.

00 nói: “Lâm Tĩnh Nhu, sao cô ấy lại xuất hiện?”

Ninh Thư hỏi: “00, cậu biết cô ấy à?”

“Ký chủ, tôi quên nói với cậu là hình như thế giới này có nữ chính.” 00 không mấy vui vẻ nói tiếp: “Nhưng phải đến giai đoạn sau thì cô ấy mới xuất hiện. Bởi vì ông ngoại của Văn Dụ Châu hối cưới nên hai người đã thử hẹn hò một khoảng thời gian, nhưng sau lại chia tay. Tuy rằng không nói rõ cái kết nhưng hai người vẫn rất có khả năng sẽ quay lại với nhau.”

Ninh Thư không nói gì, Lâm Tĩnh Nhu xuất hiện rồi, vậy có nghĩa là Văn Dụ Châu sẽ hẹn hò với cô ấy ư?

Văn Huyên nhìn thấy thiếu niên đang ngẩn người, không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Thư, con sao vậy?”

Ninh Thư hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không sao ạ.” Cậu nói tiếp: “Dì Văn, con cảm thấy không được khoẻ cho lắm, con có thể lên tầng nghỉ ngơi không ạ?”

Văn Huyên nói: “Đi đi.”

Ninh Thư khẽ gật đầu với Lâm Tĩnh Nhu sau đó đi lên tầng. Cậu đóng cửa phòng lại nhưng tự dưng cảm thấy không thể nào vui lên được, đọc sách cũng không vào đầu nổi.

Ninh Thư mở cửa sổ ra, nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên bên ngoài, cậu không khỏi quay đầu nhìn, là Văn Dụ Châu đã về.

Ninh Thư ngồi tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Văn Dụ Châu quả thật đã trở về.

Hắn vừa vào nhà đã trông thấy hai người phụ nữ ngồi ở phòng khách, một người trong đó là Văn Huyên, còn một người khác hắn lại không quen biết. Trái lại khi Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy Văn Dụ Châu thì hơi ngây ra một chút, sau đó cô ấy lập tức đứng lên, dịu dàng nho nhã mỉm cười nói: “Dụ Châu, lâu rồi không gặp, anh có còn nhớ em không?”

Văn Dụ Châu nhìn quanh phòng khách một lượt nhưng không nhìn thấy Ninh Thư. Hắn thu mắt lại nói: “Trước đây chúng ta từng gặp à?”

Lâm Tĩnh Nhu sửng sốt, Văn Huyên vội vàng “chữa cháy”: “Dụ Châu, em ấy là con gái của dì Hoàng trước ở cạnh nhà ta lúc em còn bé ấy. Hồi nhỏ hai đứa còn từng chơi chung với nhau mấy lần nữa đó.”

“Lúc em về còn thường kể cho chị nghe về em ấy nữa mà, em quên rồi à?”

Văn Dụ Châu mơ hồ có chút ấn tượng, quả thật hồi nhỏ hắn có tới sống với ông ngoại, trong ấn tượng có một cô bé luôn thẹn thùng mỗi khi nói chuyện với hắn. Văn Dụ Châu cảm thấy đối phương cứ quấy rầy mình nên lúc về đã than phiền vài câu với Văn Huyên.

Hắn lạnh nhạt “ừ” một tiếng, nói: “Lâu rồi không gặp, dì Hoàng có khỏe không?”

Tuy rằng Lâm Tĩnh Nhu rất thất vọng, nhưng sau khi cô ấy nghe thấy những lời này thì lập tức vui vẻ trở lại: “Mẹ em vẫn khoẻ.”

Văn Dụ Châu nói: “Hỏi thăm dì ấy hộ tôi nhé.” Sau đó đi lên tầng.

Văn Huyên lập tức kéo người lại, thấp giọng nói: “Người ta đặc biệt đến đây là để gặp em đấy.”

Văn Dụ Châu day huyệt thái dương, nhìn cô nói: “Chị, chị không nhắc tới chuyện này với em.”

Văn Huyên nói: “Nếu chị nhắc tới thì em sẽ lại tìm đủ mọi cách để trốn tránh. Nếu em không ngồi xuống nói thêm vài câu, người ta sẽ nghĩ như thế nào về em đây? Hử?” Cô nói xong thì lập tức kéo Văn Dụ Châu qua.

Văn Dụ Châu đành phải ngồi xuống, chỉ là hắn nói rất ít, phần lớn đều là Lâm Tĩnh Nhu nói. Giọng của cô ấy mềm mại dịu dàng, nghe rất dễ chịu. Ninh Thư ngồi nghe lỏm một hồi, vì sợ Văn Huyên sẽ phát hiện ra nên cậu lại quay về phòng.

Văn Dụ Châu không nói quá nhiều nhưng hắn cứ khách sáo xa cách, không mặn không nhạt. Lâm Tĩnh Nhu nói một hồi lâu, khéo hiểu lòng người nói: “Chị Văn, hôm nay em còn có chút việc phải làm, hôm khác em sẽ lại tới ôn chuyện với chị.”

Cô ấy cảm thấy rất mất mát, chuyện xảy ra hoàn toàn khác với những gì Văn Huyên đã nói.

Vốn dĩ Lâm Tĩnh Nhu chỉ định gặp người ta mà thôi, nhưng cô ấy không ngờ rằng khi mình gặp lại Văn Dụ Châu, không chỉ trái tim rung rinh mà tình cảm của cô ấy cũng trở nên rõ ràng hơn cả lúc nhỏ.

Văn Huyên nói: “Ở lại đây ăn tối đi, rồi chị sẽ bảo Dụ Châu đưa em về.”

Lâm Tĩnh Nhu khéo léo từ chối, cô ấy biết Văn Dụ Châu không có cảm giác gì với mình, chẳng thà mình biết tiến thối để lại ấn tượng tốn cho đối phương còn hơn.

Văn Huyên nhanh nhảu nói: “Dụ Châu, em đưa Tĩnh Nhu về đi.”

Văn Dụ Châu tiễn người ta ra ngoài nhưng chẳng bao lâu sau đã quay trở lại.

Văn Huyên hận rèn sắt không thành thép, cô nói: “Điều kiện của Tĩnh Nhu rất tốt, hiện giờ còn là một giáo viên thanh nhạc, vẻ ngoài xinh đẹp thân hình cân đối, lại còn nhỏ hơn em ba tuổi nữa, em có gì không hài lòng nữa hả?”

Văn Dụ Châu không biết đã nghe cô nói câu này bao nhiêu lần, day thái dương nói: “Em không thích.”

Văn Huyên nói: “Tĩnh Nhu không giống những người phụ nữ khác, ông ngoại em cũng rất thích con bé.”

Văn Dụ Châu nói: “Em sẽ nói rõ với ông ngoại.”

Văn Huyên cũng hơi cáu: “Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tới chừng nào thì em mới chịu kết hôn sinh con đây hả?”

“Qua thôn này rồi sẽ không còn nhà trọ như vậy nữa đâu*.”

*Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.



Ninh Thư không biết bọn họ định nói trong bao lâu nữa, cậu cầm đề bài trên tay đã lâu không động đậy. Cậu cúi đầu nhìn nó một hồi, nhưng vẫn không thể tiếp tục nạp vào đầu.

00 nói: “Ký chủ, nếu Văn Dụ Châu hẹn hò với Lâm Tĩnh Nhu kia thật, cậu sẽ không còn cơ hội vun vén tình cảm với hắn nữa đâu.”

Ninh Thư hơi khựng, cụp mắt nói: “Chẳng phải là chú ấy thích nam à?”

00 nói: “00 cũng không biết là hắn thích nam hay nữ.”

“Nhưng rõ ràng là Văn Dụ Châu có hứng thú đối với cậu, cậu chỉ có thể cọ cảm tình của hắn thông qua phương diện đó thôi QwQ. Nếu không mà bị Lâm Tĩnh Nhu kia chặn trước thì sẽ không còn kịp nữa đâu.”

Ninh Thư thấy cực kỳ phiền muộn trước lời nói của 00. Cậu khẽ mím môi, cứng đầu đáp: “Vốn dĩ Lâm Tĩnh Nhu sẽ ở bên Văn Dụ Châu, tôi sẽ không xen vào.”

00 nói: “Hiện giờ bọn họ vẫn chưa ở bên nhau. Thế nên ký chủ à, cậu phải nhanh chân đến trước mới được.”

Ninh Thư không nói gì, đầu óc cậu đang rối bời, hơn nữa cậu thích con gái mới đúng, nhưng tại sao mỗi khi nghĩ đến Văn Dụ Châu thì trái tim cậu lại đập nhanh hơn vậy?

Ninh Thư ngẩng mặt lên, nhìn thấy cửa sổ ở phía đối diện vừa được mở ra. Tim cậu không khỏi nhảy lên một chút, cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Nhưng khi thấy bóng Văn Dụ Châu tiến tới, cơ thể cậu lại như theo phản xạ có điều kiện mà đóng chặt cửa sổ lại.

Trái tim Ninh Thư đập loạn xạ, mà Văn Dụ Châu ở phía đối diện lại nhìn chằm chằm phòng của thiếu niên, vẻ mặt có chút tối tăm không rõ.

Lúc Ninh Thư xuống dưới ăn cơm lại không nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu đâu cả.

Cậu cúi đầu ăn cơm, Văn Huyên nói: “Con gái người ta cố ý tới đây gặp nó, lão Thăng, anh nói xem thế là thế nào, vậy mà nó lại còn chướng mắt người ta.”

Ninh Thư nghe thấy thế thì lập tức ngẩng mặt lên lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Văn Dụ Châu không phát triển thêm gì với Lâm Tĩnh Nhu ư?

Vẻ mặt Văn Dụ Châu lạnh băng, nói: “Chị, chuyện của em lòng em tự biết, không phiền chị phải nhọc lòng.”

Văn Huyên vừa nghe thấy thế thì lập tức táp lại: “Em cho rằng chị muốn nhọc lòng thay em lắm à, nếu không phải là vì ông ngoại, chị còn lâu mới thèm quản em.” Cô lại nói với thiếu niên: “Tiểu Thư, con thấy cô Tĩnh Nhu thế nào?”

Ninh Thư sững sờ, đáp: “Cô Tĩnh Nhu rất xinh đẹp, giàu tri thức hiểu lễ nghĩa.”

Văn Huyên nói: “Em xem đi, Tiểu Thư còn tinh mắt hơn cả em.”

Văn Dụ Châu ngước mắt lên liếc Ninh Thư một cái. Không biết tại sao mà Ninh Thư lại có cảm giác rờn rợn sau lưng.



Ninh Thư không mở cửa sổ ra, nhưng vì trong phòng không có không khí lưu thông nên mặt cậu bị hun nóng đến đỏ bừng. Vốn dĩ cậu định xuống tầng uống nước nhưng lại trông thấy Văn Dụ Châu đang ngồi xem TV ngoài phòng khách, cậu lập tức khựng lại, không biết mình nên đi qua hay là nên quay trở về phòng đây.

Tác giả có lời muốn nói: Củi khô lửa bốc, Thư Thư cần phải được kích thích một chút thì mới có thể phá tan suy nghĩ bảo thủ, biến thành một bé dụ thụ, vừa đỏ mặt vừa quyến rũ người ta.