Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 18



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Ngay khi Ninh Thư đang do dự thì dường như Văn Dụ Châu đã phát hiện ra cậu. Người đàn ông ngồi trên sô pha trong phòng khách, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bỏ trong quần, đường cong thon chắc mà có sức dãn. Lúc này Văn Dụ Châu nhìn cậu nói: “Không dám xuống dưới?”

Hai má thiếu niên không khỏi nóng lên một chút, cậu vội vàng cầm cốc đi tới sau đó thấp giọng hỏi: “Chú Văn, chú còn giận em ạ?”

Văn Dụ Châu nhìn cậu, đôi mắt không lộ ra chút cảm xúc nào, nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, có gì đáng phải giận.”

Hắn liếc nhìn cái cốc của thiếu niên, giống như một bậc cha chú, nhàn nhạt nói: “Buổi tối đừng uống lạnh.”

Ngay sau đó Văn Dụ Châu tiếp tục ngồi trong phòng khách xem TV như không có chuyện gì xảy ra. Ninh Thư đứng yên tại chỗ một hồi lâu rồi mới quay đi rót một cốc nước.

Ninh Thư trở về phòng, hỏi 00: “Thang độ yêu thích của Văn Dụ Châu thế nào?”

00 nói: “Không có thay đổi gì hết, ký chủ.”

Ninh Thư “à” lên một tiếng, khẽ mím môi, chợt cảm thấy hơi mông lung.

Mấy ngày tiếp theo, Văn Dụ Châu đã trở lại thái độ như trước. Ninh Thư cũng cố gắng hoà hợp với đối phương giống như khi xưa nhưng dù cậu có cố tình hay là vô tình thì cảm tình của Văn Dụ Châu vẫn chỉ dừng lại ở con số đó, không hề xê xích chút nào.

Ninh Thư bắt đầu nghi ngờ, rằng dù cậu có làm thế nào đi chăng nữa, trong lòng Văn Dụ Châu cũng đã xuất hiện hiểu lầm đối với cậu, thậm chí là khoảng cách rồi. Bọn họ sẽ không thể không trở lại bầu không khí ngày trước.

Khi Ninh Thư đi làm bài tập thì cậu bắt đầu mở cửa sổ ra. Cậu phát hiện cửa sổ của Văn Dụ Châu cũng mở toang, bóng người ở trong phòng đối diện lắc lư qua lại, hình như Văn Dụ Châu đang làm việc.

Ninh Thư nhìn chằm chằm một hồi lâu, không biết bắt nguồn từ động cơ nào mà cậu lại không đứng dậy đóng cửa sổ, hơn nữa còn để nguyên đó. Cậu cúi xuống ôn bài một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên thì lại phát hiện cửa sổ ở phía đối diện vẫn đang mở nhưng không nhìn thấy Văn Dụ Châu đâu cả. Ninh Thư tự dưng thấy hơi mất mát.

Thiếu niên tắm xong thì mặc một cái áo phông màu trắng. Cậu ngồi ngẩn ngơ trên giường một hồi lâu, môi hồng bị cắn đến đỏ lên trong vô thức.

Ninh Thư đứng lên, ngay lúc này cậu phát hiện Văn Dụ Châu ở phía đối diện đi tới chỗ cửa sổ, không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng Ninh Thư nhanh chóng phát hiện ánh mắt của người đàn ông không hướng sang bên này, hắn chỉ nhìn chằm chằm cây hoa hải đường trong sân vườn, kẹp một điếu thuốc trên tay.

Vẻ mặt Văn Dụ Châu lạnh lùng mà nghiêm túc, trong cuộc sống cũng có rất nhiều chi tiết nhỏ khá là khắt khe, ví dụ như trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay, thời gian ngủ cũng rất cố định, lại còn chỉ uống trà thôi nữa, người không quen có khi còn tưởng rằng hắn đã bốn năm chục tuổi rồi ấy chứ.

Nhưng thật ra Văn Dụ Châu chỉ mới 27 tuổi.

Lúc người đàn ông hút thuốc, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá, sương khói lượn lờ. Văn Dụ Châu búng búng bụi thuốc trên tay, đột nhiên hướng mắt sang bên này, chạm mắt với thiếu niên.

Trong nháy mắt đó, thân thể Ninh Thư cứng đờ lại. Cậu không khỏi mím môi, nhưng sau khi hoảng loạn xong cậu vẫn không dời tầm mắt đi.

Chỉ là Văn Dụ Châu lại dời mắt đi trước, hắn hơi cong ngón tay kẹp điếu thuốc, sau đó xoay người rời khỏi tầm nhìn của Ninh Thư.



Ninh Thư bắt đầu nhận ra rằng Văn Dụ Châu thật sự đã coi và đối xử với cậu như “người lớp dưới”. Không phải như lúc trước mà chỉ là con trai của một người bạn của chị gái hắn, quan hệ sẽ không thân thiết và cũng sẽ không quá lạnh nhạt.

Đối với Ninh Thư ngày trước thì đây là một chuyện tốt nhưng không biết vì sao mà giờ cậu lại thấy rầu rĩ không vui.

Lúc Ninh Thư hoàn hồn, cậu phát hiện mình chỉ mới làm được một nửa bài tập, không khỏi có chút buồn phiền.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ kỳ thi vào đại học của cậu sẽ không có hy vọng gì mất. Hơn nữa cậu từng đồng ý với Văn Dụ Châu rằng sẽ lấy được ngôi đầu lớp cho hắn xem, còn cả món nợ về đôi giày kia nữa.

Ninh Thư không khỏi thở dài thường thượt.

00 nói: “Ký chủ, cậu không cảm thấy dạo gần đây cậu có chút muộn phiền sao?”

Thiếu niên hơi giật mình, mím môi thấp giọng hỏi: “Thế hả, 00?”

“Đúng rồi.” 00 nói: “Ký chủ, có phải cậu đang nghĩ về Văn Dụ Châu không? 00 đã nói với cậu rồi, nếu cậu không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Ninh Thư sửng sốt, nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhu đã xuất hiện cách đây một thời gian, cậu không khỏi có chút do dự.

Hiện tại Văn Dụ Châu đang giữ liên lạc với đối phương sao?

Ninh Thư chợt cảm thấy căng thẳng, cậu cũng không biết tại sao mình lại như thế. Có thể là do cậu nhận ra rằng nếu Văn Dụ Châu ở bên Lâm Tĩnh Nhu thật, hơn nữa trường cậu sắp vào kỳ nghỉ rồi, có lẽ cậu sẽ phải dọn ra ngoài ở, sau này sẽ rất khó để gặp lại Văn Dụ Châu.

00 nói: “Ký chủ, cậu mau ra quyết định đi, 00 sốt ruột thay cả cậu luôn đó.”

Ninh Thư nói: “Nếu hiện tại Văn Dụ Châu và Lâm Tĩnh Nhu đã ở bên nhau rồi thì sao?”

00 nói: “Ký chủ không đi hỏi thì sao mà biết được chứ?”



Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe, Ninh Thư ngồi trong phòng khách biết lúc này Văn Dụ Châu đã về rồi. Khi nhìn thấy đối phương trở về một mình thì lông mi cậu khẽ run, thu mắt lại.

Văn Dụ Châu đi đến bể nước trước, Ninh Thư đặt điều khiển TV xuống sau đó cũng đi qua đó.

“Chú Văn.” Giọng nói của thiếu niên truyền tới.

Văn Dụ Châu đang cúi người rửa tay. Nghe thế hắn hơi khựng lại, hỏi: “Có chuyện gì?”

Hai tai Ninh Thư nóng lên, hỏi: “Mấy nay chú Văn có rảnh không ạ?”

Văn Dụ Châu lau nước trên tay, xoay người nhìn qua. Cặp mắt của Văn Dụ Châu rất đẹp, ngũ quan góc cạnh cũng rất ưa nhìn nữa, nhưng khi nhìn chằm chằm người ta như vậy khó tránh khỏi sẽ tạo cho người ta một loại áp lực, thậm chí là cảm giác xa lạ khó gần.

“Cậu muốn tôi kèm học cho à?”

Ninh Thư ngạc nhiên, ý đồ của cậu rõ ràng đến vậy sao?

Văn Dụ Châu nói: “Dạo này tôi rất bận, sợ là không có thời gian rồi.”

Ninh Thư không tự chủ được mà lộ ra một chút cảm xúc: “Là vì muốn đi hẹn hò ạ?”

Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm cậu với cặp mắt không rõ hàm ý: “Công việc bận.”

Ninh Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi cậu biết được tin tức mà mình muốn biết thì hơi hé miệng nói: “Không sao ạ, cảm ơn chú Văn.”

Văn Dụ Châu lại đột nhiên nói: “Tôi không rảnh, vậy cậu sẽ rủ nam sinh kia tới à?”

Ánh mắt hắn liếc sang, sắc bén một cách khó hiểu.

Ninh Thư lập tức lắc đầu nói: “Không đâu ạ.”

Văn Dụ Châu nhìn cậu một hồi lâu nhưng không nói thêm gì mà đi thẳng ra ngoài luôn. Ninh Thư cũng đi theo sau hắn, lúc này lòng cậu nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu không nhịn được khẽ nhéo quần áo của mình, cảm xúc khó chịu trong lòng cuối cùng cũng tốt hơn rồi.



Ninh Thư cảm thấy Văn Dụ Châu vẫn chưa chịu tha thứ cho cậu, bởi vì cảm tình vẫn luôn ở nguyên vị trí đó, không tăng lên mà cũng chẳng tụt xuống.

00 nói: “Ký chủ, chắc chắn Văn Dụ Châu vẫn còn thích cậu, không thì hắn sẽ không nhắc tới Triệu Nhạc Thịnh.”

Ninh Thư lại có chút mờ mịt hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì tới lớp trưởng?”

“Ký chủ, cậu ngốc thế.” 00 bĩu môi nói: “Đương nhiên là bởi vì người đàn ông đó ghen tị chứ còn gì nữa, đến chuyện này mà cậu cũng không biết à?”

Đều do ký chủ không có ký ức về mấy thế giới đã qua, quên hết những gì mà mấy tên đàn ông kia đã làm với cậu ấy.

Ninh Thư do dự một chút, nói: “Nhưng Triệu Nhạc Thịnh không thích con trai.”

“Bất kỳ ai xuất hiện ở bên cạnh cậu mà có quan hệ thân mật chút thì đều sẽ khiến hắn ghen.” 00 nói.

Ninh Thư đã hiểu được phần nào, vậy nên… mấy lời mà Văn Dụ Châu hỏi cậu, là chứng cớ chứng minh hắn đang ghen sao?

Tim thiếu niên không khỏi nhảy lên, cậu khẽ mím môi.

00 nói: “Ký chủ, hiện giờ nhìn người đàn ông đó lạnh nhạt với cậu như vậy thôi, nhưng chỉ cần cậu thử một chút, bảo đảm hắn sẽ hiện nguyên hình ngay.”

Ninh Thư khó hiểu hỏi: “Tôi phải thử như thế nào?”

00 nói: “Đương nhiên là quyến rũ rồi, chẳng phải người đàn ông đó thích giả bộ đứng đắn à? Cậu chỉ cần thử một lần thôi, hắn sẽ không khống chế được đâu.”

“Không tin thì cậu cược với 00 đi, 00 chắc chắn sẽ thắng.”

Ninh Thư không nói gì, cậu phát hiện… hình như lòng mình không vững vàng như đã tưởng. Ít nhất khi 00 nói vậy, lòng cậu ngoại trừ xấu hổ ra thì không có kháng cự gì cả. Ninh Thư không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu đang dần hư hỏng, trở nên không biết xấu hổ rồi ư? Đối với cậu thì Văn Dụ Châu là một bậc cha chú cơ mà.

00 nhìn thấy ký chủ dao động, lập tức nói: “Ký chủ, nếu cậu không nhanh lên thì cậu thật sự sẽ không còn cơ hội nữa đâu, cậu phải nhớ là nữ chính đã xuất hiện rồi.”

Lông mi Ninh Thư không khỏi khẽ run, một lúc sau cậu mới thấp giọng nói: “Tôi không biết nên thử như thế nào…”



Văn Dụ Châu cảm thấy có chút bực dọc trong lòng, trong đầu đều là cảnh tượng thiếu niên mềm giọng gọi “chú Văn”. Nếu không có ý đó thì đừng tới trêu chọc hắn chứ, nhưng Văn Dụ Châu lại không khống chế được mình, suy nghĩ của hắn đã bay tới phương xa từ lâu rồi.

Văn Dụ Châu đứng lên, hắn đứng trước cửa sổ rồi duỗi tay đẩy ra. Gió lạnh tạt vào một lúc, ánh mắt của hắn cũng dần dần trở nên sáng tỏ, nhưng ngay sau đó cửa sổ phòng thiếu niên ở phía đối diện dường như cũng được mở ra.

Văn Dụ Châu hơi nghiêng người không để đối phương nhìn thấy hắn. Một lúc sau Văn Dụ Châu xác định được phía đối diện không có ai thì hắn mới lại đứng thẳng về, nhìn sang đó với ánh mắt sâu thẳm.

Mấy cuốn sách giáo khoa và tài liệu ôn tập đã được xếp gọn gàng trên bàn học của thiếu niên, nhưng lại không thấy người đâu cả. Văn Dụ Châu nhìn quét quanh phòng một chút, mà cái liếc mắt này lại khiến đôi mắt của hắn không khỏi tối sầm lại.

Chỉ thấy thiếu niên đứng cạnh mép giường, cởi bỏ quần áo trên người xuống. Da cậu trắng đến loá mắt, đặc biệt là cặp chân ấy, vừa trắng lại vừa thon. Cẳng chân của cậu rất đẹp, Văn Dụ Châu thích chúng cực kỳ, hắn đã từng mường tượng cẳng chân của thiếu niên trong đầu vô số lần.

Ánh mắt Văn Dụ Châu lại rơi xuống dưới eo thiếu niên. Đối phương vừa mới thay quần xong, chỉ là cái quần có hơi rộng, lại thêm mấy phần ngây ngô mê người.

Mắt của người đàn ông không khỏi tối xuống, dừng trên bờ mông tựa trái đào mật ấy. Rãnh mông hơi sâu để lộ một độ cong như ẩn như hiện, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tìm tòi đến cùng.

Trông chúng vừa trắng lại vừa mềm, yết hầu hắn khẽ nhấp nhô.

Thiếu niên đứng ở mép giường, động tác thay quần áo không nhanh không chậm nhưng cũng đủ để khiến Văn Dụ Châu nhìn kỹ một lượt, bao gồm cả hai viên đỏ son trước ngực nữa.

Tối hôm ấy Văn Dụ Châu đè thiếu niên dưới người, đến hôm sau nơi đó vừa sưng lại vừa đỏ.

Nghĩ vậy, hai mắt Văn Dụ Châu đã tối lại càng thêm tối.