Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 25



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Văn Huyên tiếp tục nói: “Lúc trước ông ngoại có gọi điện thoại cho em rồi đúng không, bảo em hãy tập ở chung với Nhu Nhu…”

Văn Dụ Châu không khỏi nhíu mày, khẽ liếc qua thiếu niên.

Ninh Thư đứng im tại chỗ, đầu óc quay cuồng.

“Sao cô ấy lại đến đây ở?” Văn Dụ Châu nói: “Một người chưa lập gia đình như cô ấy sẽ không tránh được chuyện bị người ta đồn đoán linh tinh.”

Văn Huyên nghe vậy thì bảo: “Mấy nay nhà em ấy có chút việc nên không có chỗ ở, ông ngoại mới bảo em ấy đến chỗ chị một thời gian… Dụ Châu, từ hồi còn trẻ ông ngoại em và nhà Nhu Nhu đã có quan hệ tốt rồi…”

Văn Dụ Châu không nói gì nữa bởi nơi này dù sao cũng là nhà của Văn Huyên. Ánh mắt hắn có chút lạnh lùng, nói: “Em đã nói rồi, bọn em không phù hợp.”

Văn Huyên phản bác: “Phù hợp hay không thì phải sống chung rồi mới biết được.” Cô nói xong thì quay sang bảo với Ninh Thư: “Tiểu Thư, con có rảnh thì nhớ khuyên nhủ chú Văn con, chú con đã 27 sắp 28 tuổi đến nơi rồi, nếu không kết hôn dần đi thì không ai thèm nữa đâu.”

“Cô Tĩnh Nhu vẫn đang đứng đợi ở dưới, dì Văn xuống trước nhé.”

Sau khi Văn Huyên rời đi, yết hầu Văn Dụ Châu khẽ nhúc nhích, hắn liếc nhìn thiếu niên rồi nói: “8 giờ tối nay học bù.”

Ninh Thư lại mím môi.

Lâm Tĩnh Nhu dọn vào rồi, vậy cậu có còn phải tới phòng Văn Dụ Châu nữa không?



Hôm nay Lâm Tĩnh Nhu mặc một cái váy hoa nhí trông cực kỳ xinh đẹp. Chỉ là cô ấy còn chưa gặp được Văn Dụ Châu, Văn Dụ Châu đã lái xe đến cơ quan rồi.

Văn Huyên xấu hổ giải thích: “Mấy nay Dụ Châu bận lắm, cơ quan bắt tăng ca suốt, nãy cơ quan nó còn gọi điện thoại đến hối nữa ấy.”

Lâm Tĩnh Nhu cũng biết chức vị của Văn Dụ Châu ở trong cơ quan, cô ấy nở nụ cười, không gây khó xử cho người khác.

“Em dọn vào ở liệu có gây thêm phiền phức cho mọi người không ạ?”

“Sao lại phiền chứ?” Văn Huyên nói: “Ban ngày Tiểu Thư đi học, Dụ Châu lại phải đi làm, chị đang cần một người nói chuyện phiếm với mình đây.”

Cô cầm một quả quýt lên đưa cho Ninh Thư, cười nói: “Tiểu Thư, con cảm thấy “thím” Tĩnh Nhu của con thế nào?”

Ninh Thư cầm quả quýt, nhất thời thấy hơi phỏng tay. Cậu có chút mất tập trung gật đầu, đáp: “Cô Tĩnh Nhu rất ưu tú.”

Lâm Tĩnh Nhu cười với thiếu niên, sau đó bắt đầu kéo Ninh Thư hỏi thăm về Văn Dụ Châu.

Ninh Thư khẽ mím môi nói: “Sau khi chú Văn tan làm thì thường ở im trong phòng.”

Lâm Tĩnh Nhu che miệng cười một chút: “Sao anh ấy lại muộn tao* vậy chứ.”

*Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong thì ấm áp, quan tâm người khác nhưng không thể hiện ra ngoài, cũng gần như cụm “ngoài lạnh trong nóng”, mà mình chưa nghĩ ra được từ gì phù hợp và ngắn gọn hơn nên tạm thời cứ để thế vậy.

“Em có biết bình thường Dụ Châu hay làm gì trong đó không?”

Ninh Thư không đáp, cậu nghĩ tới việc mà Văn Dụ Châu bắt cậu làm ngày hôm qua, không khỏi cảm thấy chột dạ và xấu hổ.

“Em không biết.”

Thiếu niên trả lời nhưng hai mắt cậu lại vô thức né tránh Lâm Tĩnh Nhu.

Tầm 7 rưỡi tối Văn Dụ Châu về đến nhà, thậm chí Ninh Thư còn có thể nghe thấy tiếng động cơ ô tô tắt lịm vang lên bên ngoài sân, mà cậu thì lại đang đần thối người ngồi cạnh bàn học.

Ninh Thư cũng không ngờ rằng nữ chính lại đột nhiên dọn vào đây ở.

00 nói: “Vốn dĩ Lâm Tĩnh Nhu sẽ dọn vào ở, nhưng mốc thời gian lại bị đẩy nhanh hơn rất nhiều, đáng lẽ phải vào Tết cơ.”

Tim Ninh Thư đập thình thịch, nữ chính đã dọn vào ở rồi, vậy có phải điều này chứng tỏ rằng Văn Dụ Châu sẽ xảy ra quan hệ với cô ấy không?

Thiếu niên nghĩ vậy, không biết vì sao mà lòng cậu lại thấy hơi khó chịu. Cậu ngây ngốc nghĩ thầm, nếu không có cậu, Lâm Tĩnh Nhu và Văn Dụ Châu đã có thể tiến tới bước đó rồi. Hơn nữa… hơn nữa nói không chừng, cuối cùng hai người vẫn sẽ quay về bên nhau cũng nên.

Ninh Thư không khỏi lắc đầu, thầm nhủ mình đừng nghĩ về những chuyện này nữa.

Cậu làm bài tập một lúc, bỗng dưng phát hiện trong vô thức kim đồng hồ đã nhảy qua 8 giờ.

Đã 8 giờ 10 phút rồi.

Ninh Thư hốt hoảng, cậu ngẩng đầu nhìn qua thì thấy ánh đèn trong phòng Văn Dụ Châu đã sáng lên nhưng mà cửa sổ lại không mở, hai cánh đóng chặt.

Ninh Thư nhìn một hồi lâu, cậu không thể nói rõ ra được tâm trạng lúc này của mình là gì. Cậu buồn bã nghĩ thầm, chắc Văn Dụ Châu cũng quên mất rồi.

Thiếu niên không khỏi ghì bút, khẽ mím môi. Đam Mỹ Trọng Sinh

Chỉ là ngay lúc này cửa phòng của Ninh Thư chợt bị gõ hai tiếng, ba tiếng, đến tiếng thứ năm thì giọng nói lạnh lẽo có phần không kiên nhẫn của Văn Dụ Châu truyền vào: “Mở cửa.”

Ninh Thư sửng sốt, cậu lập tức đứng lên mở cửa, hơi hé miệng: “Chú Văn, sao chú lại tới đây…”

Văn Dụ Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu: “Tôi đã đợi cậu mười phút, 8 giờ kèm học, đừng có nói với tôi là quên rồi đấy nhé.”

Ninh Thư khẽ cắn môi, cậu do dự bảo: “Chú Văn, hay là hôm nay nghỉ được không ạ?”

Cậu nhớ là phòng của Lâm Tĩnh Nhu khá gần với phòng của Văn Dụ Châu.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Hôm nay không tới, ngày mai cậu cũng đừng có tới nữa. Cậu xác định chưa?”

Ninh Thư hơi trợn tròn hai mắt.

Cặp mắt thâm sâu của Văn Dụ Châu hiện lên vẻ lạnh lẽo, nói: “Nếu cậu đã xác định rồi vậy sau này không cần qua nữa, tôi cho cậu 30 giây để suy nghĩ.”

Não bộ Ninh Thư tắc ứ lại.

“Mười giây.” Văn Dụ Châu liếc qua đồng hồ đeo trên tay phải, nói.

Ninh Thư vội vàng bảo: “Em đi.”

Bấy giờ Văn Dụ Châu mới chịu thả tay xuống, xoay người rời đi. Thiếu niên cũng lẽo đẽo sau lưng hắn cùng đi về phòng.

Văn Dụ Châu đóng kín cửa lại.

Ninh Thư vừa đi vào đã cảm nhận được gió điều hòa mát lạnh, vô cùng dễ chịu. Cậu ngồi xuống, hơi do dự nhưng vẫn nói với Văn Dụ Châu: “Chú Văn, hôm nay ngoại trừ học ra thì không làm gì khác nữa, có được không ạ?”

Văn Dụ Châu lại nhìn cậu một cái, có chút ẩn ý hỏi: “Ngày thường chúng ta còn làm gì nữa à?”

Ninh Thư không khỏi nóng bừng hai tai.

Giọng của Văn Dụ Châu khi giảng bài sẽ trở nên trầm hơn một chút.

Ninh Thư ngồi học một hồi lâu, chợt cậu xem đồng hồ, nói: “Chú Văn, đến giờ em phải về ngủ rồi ạ.”

Văn Dụ Châu lại đứng lên tự rót cho mình một cốc nước bảo: “Vội gì chứ, cậu thi được hạng nhất rồi à?”

Ninh Thư khẽ mím môi, quả thật cậu vẫn chưa giành được hạng nhất.

Văn Dụ Châu nhìn thiếu niên hôm nay ngồi cách mình có hơi xa, mắt hắn không khỏi tối sầm lại, gọi cậu: “Lại đây.”

Thiếu niên nâng mắt lên, cặp mắt tròn xoe nhìn hắn.

Văn Dụ Châu lại gọi thêm một lần nhưng Ninh Thư vẫn không qua đó, cậu nhẹ nhàng nói: “Chú Văn…”

Văn Dụ Châu không đợi cậu nói xong đã kéo cậu vào lòng mình, hắn khẽ nhéo gáy cậu rồi bảo: “Giữa tôi và Lâm Tĩnh Nhu không có gì cả, sau này cũng sẽ không có gì hết.”

Ninh Thư sửng sốt, cậu biết Văn Dụ Châu đang giải thích với mình, trong lòng không khỏi nóng lên.

Văn Dụ Châu vén áo cậu lên, nói: “Tự nằm lên đó đi.”

Sau lưng cậu chính là cái bàn.

Ninh Thư túm lấy quần áo mình, cậu nhận ra người đàn ông muốn làm gì thì không nhịn được mà đỏ mặt tía tai.

Cậu hơi hé miệng cầu xin: “Chú Văn…”

Đôi mắt Văn Dụ Châu đen sì, thầm bảo: “Nếu cậu hối hận, vậy lẽ ra lúc trước không nên tới trêu chọc tôi.”

Hắn đè thiếu niên lên bàn, luồn vào trong áo cậu. Khí lạnh phả qua khiến thiếu niên nổi gai ốc, đặc biệt là hai vị trí hồng nhạt ấy cũng bắt đầu hơi cứng và dựng thẳng.

Văn Dụ Châu cúi đầu xuống.



Lúc cửa phòng bị gõ vang, Ninh Thư đang kéo áo của mình xuống.

Cậu ngồi ở trên bàn, khuôn mặt hiện lên một màu hồng nhạt bất thường, hai mắt cậu vẫn mông lung ngập nước. Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu lập tức lấy lại tinh thần, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn.

Văn Dụ Châu khẽ ấn gáy cậu như thể đang trấn an, bảo: “Xuống dưới trước đã.”

Hắn đi qua mở cửa, người đứng ở ngoài đó chính là Lâm Tĩnh Nhu.

Lâm Tĩnh Nhu đã tắm xong, trên người có một mùi thơm thoang thoảng. Lúc cô ấy nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trong phòng người đàn ông thì hơi ngẩn ra một chút, hỏi: “Anh với… Ninh Thư…”

Văn Dụ Châu nhìn cô ấy một cái, không giải thích mà chỉ hỏi: “Có chuyện gì không?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy hắn mặc quần áo ở nhà. Vóc dáng Văn Dụ Châu cao ráo rắn rỏi, tuy rằng bình thường có hơi lạnh nhạt nhưng mà hắn lại rất đẹp trai, hơn nữa còn có một công việc rất ổn áp.

Nói chung là trong đám bạn cùng lứa tuổi, hắn là người ưu tú nhất.

Lâm Tĩnh Nhu không khỏi đỏ mặt, đáp: “Em hơi mất ngủ, nghe Ninh Thư nói trong phòng anh có rất nhiều sách nên muốn qua mượn một quyển.”

Hai mắt Văn Dụ Châu hơi sầm lại, hỏi: “Cô muốn mượn sách gì?”

Ninh Thư đang ngồi trên ghế, nghe vậy thì lập tức đứng dậy. Cậu có chút căng thẳng, sợ Lâm Tĩnh Nhu sẽ nhìn điều gì không đúng nên khẽ mím môi, nói: “Chú Văn, em về trước…”

Văn Dụ Châu quay đầu lại liếc cậu một cái: “Thế cậu đã hoàn thiện mấy bài làm sai kia chưa?”

Ninh Thư vừa chạm mắt với hắn thì lập tức ngồi trở về. Cậu cụp mắt, lông mi khẽ run.

Vốn dĩ Lâm Tĩnh Nhu còn thấy hơi lạ vì muộn vậy rồi mà sao thiếu niên vẫn ở trong phòng của Văn Dụ Châu nhưng sau khi cô ấy trông thấy cảnh này thì đã hiểu ra rồi. Cô hỏi: “Em có thể vào trong xem không?”

Văn Dụ Châu nghiêng người để cô ấy vào phòng.

Lâm Tĩnh Nhu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nếu lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ thì tốt biết mấy. Cô ấy vào rồi mới phát hiện phòng của Văn Dụ Châu rất gọn gàng và sạch sẽ, trên kệ sách toàn sách là sách.

Lâm Tĩnh Nhu đi qua xem kỹ hơn.

Văn Dụ Châu không để ý đến cô ấy, hắn quay lại chỗ ngồi uống một ngụm nước rồi nói với thiếu niên: “Công thức trong bài này, ngay từ bước đầu cậu đã dùng sai rồi…”

Ninh Thư không đáp, hiện tại cậu cảm thấy ngực có chút nóng rát. Cậu không biết tại sao nhìn ngoài trông Văn Dụ Châu đứng đắn như vậy, thường ngày còn vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc nữa nhưng sao lại có đam mê kỳ quái thế chứ? Vả lại cậu cũng đâu có phải là phụ nữ, có cắn có hút đi nữa thì cũng sẽ không hút ra được cái gì.

Thiếu niên khẽ mím môi, hai tai nóng như lửa.

Trước mặt người ngoài, Văn Dụ Châu lại trở về dáng vẻ như ban đầu.

Lâm Tĩnh Nhu thấy người đàn ông dồn hết sự chú ý lên thiếu niên, cô chợt cảm thấy hơi khó chịu, nhẹ giọng hỏi: “Dụ Châu, anh có thể chọn giúp em một quyển được không?”

Văn Dụ Châu đi qua.

Lâm Tĩnh Nhu đứng im ở đó, khí chất của cô ấy khá là nhu nhược, nhìn qua khiến cho người ta rất muốn bảo vệ chở che cho cô ấy, cực kỳ hợp với tính cách và khí thế của Văn Dụ Châu.

Ninh Thư ngồi trên ghế nhìn cảnh tượng trước mặt.

Không biết vì sao, đột nhiên trong đầu cậu lại lóe lên suy nghĩ đó.

Cậu xem nhẹ cảm giác khó chịu xuất hiện trong lòng.

Thiếu niên hơi dời mắt đi, cầm tài liệu ôn tập lên, vội vàng nói: “Chú Văn, em làm xong rồi, em về trước nhé.”

Tác giả có lời muốn nói: Thư Thư ghen rồi, chú Văn cũng ghen rồi, chẳng qua Thư Thư chỉ cảm thấy không vui thôi, nhưng chú Văn thì không chắc, hắn không chỉ cảm thấy không vui mà còn sẽ…′_>`