Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 26



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Nói xong, Ninh Thư mặc kệ phản ứng của Văn Dụ Châu mà đi thẳng ra ngoài luôn.

Cậu về phòng mình nhưng lại không nhịn được mà liếc sang căn phòng với cửa sổ đang mở tung ở phía đối diện.

Văn Dụ Châu và Lâm Tĩnh Nhu mặt đối mặt nói chuyện, không biết nói gì mà Lâm Tĩnh Nhu lại hơi cúi đầu, nhìn trông cực kỳ e lệ.

Ninh Thư hơi ngẩn ra một chút, cậu ngây người một lúc lâu rồi mới đi tới đóng cửa sổ lại. Cậu nhắm mắt, mím môi thật chặt, tự nói với mình rằng không cần phải nghĩ tới chuyện xảy ra ban nãy, nhưng khi Ninh Thư nghĩ đến việc hai người vốn sẽ ở bên nhau…

Lòng cậu không nhịn được mà chua xót.



Văn Dụ Châu đưa quyển sách trên tay qua, Lâm Tĩnh Nhu nhận sách, đôi mắt cô ấy hơi sáng lên rồi nói một tiếng cảm ơn.

Văn Dụ Châu nhìn thoáng qua chỗ ngồi, vẻ mặt hơi trầm xuống một chút, hắn nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì cô ra ngoài trước đi, tôi muốn đi tắm.”

Lòng Lâm Tĩnh Nhu lập tức lạnh xuống. Cô không nhịn được mà cúi đầu, sau đó bảo: “Dụ Châu, chắc là anh cũng có nghe ông ngoại nói…”

“Ông ngoại tôi nói vui thôi.” Văn Dụ Châu cắt ngang lời cô: “Tôi không có dự định kết hôn, bây giờ không, sau này cũng không.”

Lâm Tĩnh Nhu thất hồn lạc phách đi ra ngoài. Cô vốn cho rằng dọn vào sống cùng rồi là sẽ tăng thêm cơ hội nhưng không ngờ rằng Văn Dụ Châu chẳng hề có chút hứng thú nào với cô.

Văn Dụ Châu đóng cửa phòng lại, hắn đi qua đứng cạnh cửa sổ sau đó phóng tầm mắt sang phía đối diện. Cửa sổ phòng thiếu niên đóng chặt nhưng mà đèn trong phòng thì lại sáng trưng.

Người đàn ông hơi nhíu mày một chút, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nghiêm nghị nay lại càng trở nên lạnh hơn.



Lúc Ninh Thư xuống tầng thì trông thấy Lâm Tĩnh Nhu và Văn Dụ Châu ngồi trước bàn ăn.

Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, nhìn qua cực kỳ dịu dàng và trang nhã. Mà Văn Dụ Châu thì mặc sơ mi trắng, thẳng lưng ngồi trên ghế đọc báo, trông vừa đẹp trai lại vừa nghiêm túc.

Lâm Tĩnh Nhu khẽ mỉm cười rồi rót cho hắn một cốc sữa đậu nành, khung cảnh cực kỳ hài hòa cứ như là một đôi vợ chồng mới cưới vậy.

Ninh Thư sững sờ đứng im tại chỗ, đúng lúc này Văn Huyên đi từ trong bếp ra: “Tiểu Thư, sao con vẫn còn đứng đó thế? Mau tới ăn sáng nào.”

Ninh Thư vội vàng đi qua.

Văn Dụ Châu ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi trầm xuống.

Ninh Thư không dám nhìn hắn mà chỉ cúi đầu ăn bữa sáng thuộc về mình.

Văn Huyên nói “Tiểu Thư, hôm nay chú Văn con phải đưa cô Tĩnh Nhu tới cơ quan dọn đồ, con có thể tự bắt xe đến trường được không?”

Ninh Thư giật mình nhìn cô, ngay sau đó cậu mím môi khẽ gật đầu một cái.

Mà sắc mặt của Văn Dụ Châu lại hơi trầm xuống, hắn nói: “Hôm nay cơ quan có việc.”

Văn Huyên nói: “Chỉ là đi ngang qua tiện ghé vào giúp một chút, cơ quan em thì có chuyện gì được chứ.”

Bây giờ vì việc hôn nhân đại sự của em trai mà cô đã phải nghĩ đủ mọi cách.

Biểu cảm của Lâm Tĩnh Nhu nhìn qua có chút mất mát, vội vàng giảng hòa: “Cơ quan em chỉ có chút đồ thôi, em nhờ đồng nghiệp mang qua là được. Nếu Dụ Châu đang vội thì cứ để anh ấy đi trước đi ạ.”

Văn Huyên nói: “Nó thì vội gì được cơ chứ, chỉ có người khác mới vội thôi.”

Lâm Tĩnh Nhu dịu dàng nở nụ cười không nói gì nữa, cực kỳ hào phóng và khéo léo.

Văn Huyên càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, nếu mà cô có một đứa em dâu như vậy, ngày ngày ở chung với nhau thì tính ra cũng được đấy chứ.

Từ khi còn nhỏ xíu cô đã thích cô bé Tĩnh Nhu này rồi, nhưng mà em trai nhà mình thì lại mãi không chịu nghĩ thông.



Ninh Thư ăn sáng xong thì đứng lên chào Văn Huyên và mọi người một tiếng: “Vậy thì dì Văn, con đi trước đây ạ.”

Dường như Văn Huyên vẫn còn muốn Văn Dụ Châu đưa Lâm Tĩnh Nhu, cho nên cô chỉ nói: “Ừ, con đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”

Văn Dụ Châu lại đứng dậy, cầm lấy cặp công văn đặt bên cạnh lên.

Văn Huyên chợt hốt hoảng: “Dụ Châu, em đi đâu?”

“Đi làm.” Văn Dụ Châu lãnh đạm liếc bọn họ một cái, ngay sau đó nâng mắt lên nhìn thiếu niên.

“Ninh Ninh, tôi đưa em.”

Ninh Thư liếc nhìn Văn Huyên, Văn Huyên cũng nhìn cậu và đưa mắt ra hiệu. Cậu mím môi, nói: “Không cần đâu chú Văn, chú…”

“Chú đưa cô Tĩnh Nhu đi ạ.”

Văn Dụ Châu lại hơi sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên một lúc lâu.

Ninh Thư không để ý đến chuyện xảy ra phía sau, cậu cắm mặt bước thẳng ra bên ngoài.

Tới trường cậu lại chẳng có tâm tư đi học, trong đầu toàn nghĩ về Văn Dụ Châu và Lâm Tĩnh Nhu. Lúc này Triệu Nhạc Thịnh đi tới hỏi: “Ninh Thư, về việc đi du lịch cậu đã có quyết định chưa?”

Ninh Thư sửng sốt, mém nữa là cậu quên mất chuyện này. Nghe lớp trưởng nhắc lại lần nữa, cậu cảm thấy nếu mình lại kéo dài thêm nữa thì cũng không ổn.

“Để tớ hỏi lại người nhà đã.”

“Nếu mà có thời gian thì sẽ đi.”

Triệu Nhạc Thịnh lập tức nhoẻn miệng cười để lộ một hàm răng trắng, nói: “Tớ chờ tin tốt của cậu.”

Bề ngoài cậu ta cũng khá đẹp trai nên khi vừa nở nụ cười thì một bạn nữ ngồi ở bên cạnh cứ đỏ mặt nhìn cậu ta mãi. Đợi sau khi Triệu Nhạc Thịnh rời đi, bạn nữ đó lập tức chạy tới tìm Ninh Thư, nhờ vả: “Cậu có thể đưa bức thư này cho lớp trưởng hộ tớ được không?” Nữ sinh đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Ninh Thư hơi giật mình hỏi: “Tự cậu đưa cho cậu ấy không phải sẽ tốt hơn à?”

Bạn nữ đáp: “Bởi vì Triệu Nhạc Thịnh rất thân với cậu, nếu cậu đưa hộ tớ thì chắc chắn cậu ấy sẽ nhận nó.”

Cuối cùng Ninh Thư vẫn nhận lời đưa thư hộ bạn nữ đó.

Lúc Triệu Nhạc Thịnh nhận được thư tình, trái tim chợt đập thình thịch, yết hầu cậu ta hơi khô khốc, nói: “Đây là…”

Ninh Thư nói: “Có một bạn nữ nhờ tớ đưa cho cậu.”

Triệu Nhạc Thịnh lập tức cảm thấy mất mát. Cậu ta nhìn bức thư tình, hỏi: “Cậu cảm thấy tớ có nên nhận lời không?”

Ninh Thư nghe vậy thì quay sang nhìn bạn nữ kia, nói: “Lý Đào Đào rất đáng yêu.”

Lòng Triệu Nhạc Thịnh chua lòm.

“Đúng là rất đáng yêu, nhưng mà tớ không thích cậu ấy.” Cậu ta nhìn chằm chằm thiếu niên, không tự chủ được mà hỏi: “Ninh Thư, cậu thích mẫu người như thế nào?”

Ninh Thư sửng sốt, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Văn Dụ Châu. Cậu cụp mắt, lông mi run rẩy một cách bất an, không nói gì cả.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Hiện giờ đang là giai đoạn ôn thi đại học, không yêu đương là đúng. Yêu đương sẽ làm ảnh hưởng tới học tập.”

Ninh Thư có chút thất thần gật đầu một cái.

Cậu đi cùng Triệu Nhạc Thịnh ra ngoài cổng trường, tới nơi cậu không nhịn được mà liếc qua vị trí nào đó.

Triệu Nhạc Thịnh hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Ninh Thư thu mắt lại, lắc đầu đáp: “Không có gì.” Văn Dụ Châu không tới, trong lòng cậu chợt thấy khó chịu.

Ninh Thư nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, tâm trạng càng suy sút hơn.

Lúc về đến nhà rồi, cậu vẫn không nhìn thấy giày của Văn Dụ Châu ở huyền quan.

Ninh Thư đi vào phòng khách, Văn Huyên đang ngồi ở đó pha nước đường, cô vừa trông thấy thiếu niên thì bảo: “Tiểu Thư về rồi à.”

Ninh Thư hô một tiếng: “Dì Văn.” Cậu do dự hỏi: “Chú Văn về chưa ạ?”

Văn Huyên đáp: “Vẫn chưa.” Cô nói đến đó lại tiếp tục nói: “Tiểu Thư, mẹ con gọi điện tới, nói là sang tháng muốn con dọn ra ngoài ở. Con nghĩ thế nào?”

Ninh Thư hơi ngẩn ra, nhớ lại lần trước mẹ Ninh đã nói với cậu về chuyện này rồi, cậu hơi hé miệng đáp: “… Làm phiền dì Văn đã chăm sóc cho con trong khoảng thời gian vừa qua ạ.”

Cậu đã sống ở đây đủ lâu rồi, không thể ở lại mãi được, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày phải rời khỏi thôi.

Ninh Thư không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tĩnh Nhu. Cậu trở về phòng làm bài tập một lúc, sau đó bắt đầu ngồi ngẩn người.

00 hỏi cậu: “Sao vậy, ký chủ?”

Ninh Thư do dự đáp: “Lâm Tĩnh Nhu và Văn Dụ Châu cùng ra ngoài rồi.”

00 nói: “Ôi ký chủ, sao cậu lại để hai người bọn họ ở cùng một chỗ vậy? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó thì sẽ không cứu vãn được đâu.”

Ninh Thư cũng thấy hơi hối hận, một lúc sau cậu nói: “Nhưng sớm muộn gì Văn Dụ Châu cũng sẽ kết hôn thôi.”

Văn Huyên hy vọng em trai mình sớm tìm được một người phụ nữ để kết hôn. Mà ông ngoại của Văn Dụ Châu thì đã coi Lâm Tĩnh Nhu là cháu dâu tương lai rồi.

Ở thời đại này, đàn ông mà kết hôn ở tuổi 30 đã là muộn lắm rồi.

Dù rằng bây giờ không kết hôn, nhưng sau này thì sao?

Văn Dụ Châu có thể không kết hôn mãi được chắc?

00 nói: “Nhưng mà ký chủ, nhỡ đâu Văn Dụ Châu chỉ thích đàn ông thì sao…”

Ninh Thư nói: “Chú ấy sẽ không kết hôn mãi được chắc? Người nhà của chú ấy sẽ không đồng ý đâu.”

Cậu ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng chẳng nạp được một bài nào vào đầu cả.



Ninh Thư không xuống tầng ăn cơm, cậu sợ mình sẽ nhìn thấy cảnh Văn Dụ Châu và Lâm Tĩnh Nhu cùng nhau trở về, bởi vậy đã nói dối rằng mình thấy không được khoẻ cho lắm.

Không biết đã qua bao lâu, Ninh Thư nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Tiếng bước chân rất nặng nề, lúc đi ngang qua cửa phòng cậu còn dừng lại một lúc.

Trái tim Ninh Thư không khỏi đập thình thịch.

Nhưng mà ngay sau đó tiếng bước chân ấy lại xa dần.

Thiếu niên mở to hai mắt, nắm lấy viền chăn, cậu nghe thấy tiếng động truyền đến từ căn gác xép ở phía đối diện.

Văn Dụ Châu đã về.

Ninh Thư nằm ở trên giường một lúc lâu, rồi đột nhiên cậu nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình. Ban đầu cậu cứ tưởng đó là ảo giác nhưng không ngờ là tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp có phần không vui của Văn Dụ Châu: “Mở cửa.”

Ninh Thư hơi mở to mắt, cậu đứng dậy bước tới mở cửa phòng.

Văn Dụ Châu quan sát toàn thân cậu một lượt sau đó bình tĩnh hỏi: “Cảm thấy không khoẻ à?”

Hắn vươn bàn tay lớn ra sờ lên trán thiếu niên.

Không biết có phải là ảo giác của Ninh Thư không mà cậu lại ngửi thấy mùi rượu ở trên người đối phương.

Thiếu niên không khỏi lùi lại một chút, nói: “Em không sao ạ, chú Văn.”

Văn Dụ Châu không nói gì mà chỉ bước thẳng vào trong.

Ninh Thư thấy hơi hoảng loạn, cậu không nhịn được mà liếc ra bên ngoài nhưng không nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu đâu cả.

Sau khi Văn Dụ Châu vào phòng, hắn ngồi thẳng xuống giường cậu sau đó giơ tay lên, hai ngón tay thon dài bắt đầu cởi bỏ một cái cúc áo.

Ninh Thư ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, bấy giờ cậu mới nhận ra rằng đó không phải là ảo giác của mình.

Văn Dụ Châu đã uống rượu mà lại còn trông có vẻ như đã uống không ít.

Dường như nhận thấy được ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc của cậu, Văn Dụ Châu ngẩng mặt lên, nói: “Nãy tham gia tiệc rượu.”

Ninh Thư thấy dáng vẻ của hắn trông không được ổn cho lắm vì thế cậu lên tiếng bảo: “Chú Văn, em đi rót cho chú cốc nước.”

Văn Dụ Châu lại nói với cậu: “Cậu lại đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Chú Văn chuẩn bị uống say phát điên ˉ_(ツ)_/ˉ