Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 30



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Lúc ăn tối, Văn Huyên nói: “Tiểu Thư, con ăn nhiều lên nhé. Sau có rảnh nhớ ghé nhà dì Văn chơi thường xuyên.”

Văn Dụ Châu lập tức nâng mắt lên nhìn qua, buông bát đũa nói: “Chị, Ninh Ninh chuẩn bị chuyển đi à?”

Văn Huyên nói: “Thục Phân gọi điện tới báo là nhà mới sắp sắm sửa xong hết rồi, đến cuối tuần sau là có thể dọn vào ở. Hơn nữa, Tiểu Thư con cũng nhớ bố mẹ lắm, có phải không?”

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày, hắn nhìn về phía thiếu niên nói: “Em muốn chuyển đi à?”

Ninh Thư bị mọi người nhìn chằm chằm thì không nhịn được mà có chút chột dạ. Văn Huyên thì lại nói: “Dụ Châu, em nói gì vậy, nơi này dù có tốt đến mấy thì cũng không bằng được nhà riêng của mình.” Cô nói tiếp: “Hơn nữa sau này Tiểu Thư vẫn có thể thường xuyên đến đây làm khách.”

Lâm Tĩnh Nhu liếc nhìn Văn Dụ Châu, lên tiếng: “Tiểu Thư, em có gì không hiểu thì cũng có thể qua hỏi cô.”

Cô ấy cảm thấy Văn Dụ Châu rất quý Ninh Thư, cho nên dạo gần đây cô ấy cũng đang cố gắng đối xử tốt với thiếu niên.

Văn Dụ Châu không nói gì và cũng chẳng có cảm xúc gì cả. Khuôn mặt hắn không hiện lên biểu cảm gì đặc biệt.

Ninh Thư ăn cơm xong thì lập tức quay trở về phòng. Cậu không có nhiều thời gian, chỉ còn lại một tuần cuối, mà trong một tuần này, điều duy nhất mà cậu có thể làm…

Chính là cố gắng chinh phục Văn Dụ Châu.

Thiếu niên không khỏi mím môi một chút.



Một tiếng sau, Ninh Thư đứng trước cửa phòng của Văn Dụ Châu gõ nhẹ vài cái. Chẳng bao lâu Văn Dụ Châu đã mở cửa ra và nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt mình.

Ninh Thư ngẩng đầu lên hỏi: “Chú Văn, em có thể vào trong không ạ?”

Văn Dụ Châu nghiêng người sang nhường ra một lối đi.

Thiếu niên bước vào, cửa phòng cũng bị đóng lại.

Lúc này Văn Dụ Châu mới phát hiện, đối phương tắm xong mới sang đây, hơn nữa cái quần đùi mà cậu đang mặc vừa hay để lộ cặp chân trắng nõn, áo thun trắng ngần phác hoạ ra vòng eo của cậu một cách rõ nét.

Trông vừa thuần khiết lại vừa có sức sống.

Hắn còn ngửi thấy hương sữa tắm trên người thiếu niên, là hãng mà lần trước hắn đã khen thơm.

Văn Dụ Châu đang bật đèn bàn, ngay bên dưới còn có một số văn kiện vẫn chưa xử lý xong. Ninh Thư nhìn thấy nhưng cậu chỉ mím môi, không định sẽ đi ra ngoài.

Văn Dụ Châu nói: “Vẫn chưa đến giờ kèm học.” Ánh mắt của hắn quét qua cặp đùi của thiếu niên rồi lập tức thu lại.

Ninh Thư nhìn dáng người cao thẳng của người đàn ông. Văn Dụ Châu mặc sơ mi trắng được dắt gọn trong quần, trông thân hình vừa thẳng vừa đẹp, nhưng bởi vì hắn khá là lạnh lùng nên vô hình trung đã tạo cho người ta một loại cảm giác rất là nghiêm khắc khuôn mẫu.

Người đàn ông ngồi xuống bàn, cầm bút máy lên rồi nói: “Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Ninh Thư không đáp, không biết có phải là do lần trước thấy cậu bị dọa sợ hay không mà hai ngày nay biểu hiện của Văn Dụ Châu đã hãm lại so với trước kia không ít, chứ như mấy ngày bình thường thì đối phương đã sớm ôm cậu rồi.

Nếu là ngày trước, Ninh Thư chắc chắn sẽ rất muốn như vậy, nhưng hiện giờ cậu lại hy vọng Văn Dụ Châu có thể giống như khi trước chứ không phải là dáng vẻ giả bộ đứng đắn như bây giờ.

Nhưng quả thật Văn Dụ Châu lại đang rất đứng đắn, hắn không hề vượt qua một li.

“Chú Văn…” Thiếu niên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Văn Dụ Châu phản ứng lại, lập tức kéo Ninh Thư vào trong lòng mình rồi nhìn cậu bằng cặp mắt lạnh lùng và sâu hoắm.

Ninh Thư ngồi ở trên đùi của người đàn ông, vừa căng thẳng lại vừa thấp thỏm. Cậu không khỏi mím môi một chút, nói với hắn: “Chú Văn, chú muốn em đi…”

Đôi mắt Văn Dụ Châu lập tức sầm lại, hắn giật giật môi mỏng, hỏi: “Em biết mình đang nói gì không?”

Hắn giữ chặt thiếu niên, gân xanh hai bên thái dương khẽ nảy lên một chút.

Ninh Thư nói xong câu đó cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi sau đó hơi hé miệng đáp: “Em… em biết.”

Văn Dụ Châu không nói thêm gì nữa nhưng nơi đáy mắt hắn lại dần dần tối lại.

Ninh Thư nhận thấy được tầm mắt của đối phương, cậu vô thức muốn lùi bước nhưng lại biết mình đã không còn đường lui nữa rồi, cậu chỉ còn lại cơ hội này thôi. Chung quy thì cậu sắp phải dọn ra khỏi đây rồi, còn chuyện khác…

Môi thiếu niên khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên trắng bệch. Cậu không nghĩ nhiều được như vậy, nhưng mà chỉ cần cậu chịu đựng chút thì chắc là có thể vượt qua.

Văn Dụ Châu nhận thấy hai chân của thiếu niên treo trên người mình, yết hầu của hắn hơi nhúc nhích: “Em không sợ à?”

Hàng mi dài của Ninh Thư khẽ rung, cậu siết chặt tay nói: “Sợ, cho nên chú Văn, chú có thể nhẹ chút được không?”

Sau khi thiếu niên nói xong câu đó, Văn Dụ Châu lập tức hôn lên, hôn thiếu niên đến thở hồng hộc, đôi mắt ậng nước tràn ngập sương mù.

Văn Dụ Châu cởi quần áo của cậu ra, gạt đống văn kiện ở trên bàn sang một bên, thậm chí còn có một vài tài liệu bị rớt xuống dưới đất nữa.

Lúc thiếu niên bắt đầu tiếp xúc với mặt bàn lạnh băng, làn da cậu khẽ nổi chút gai ốc.

Văn Dụ Châu nói: “Đợi tôi một chút.” Sau đó người đàn ông xoay người sang chỗ khác.

Ninh Thư không biết hắn đang tìm cái gì, chỉ biết Văn Dụ Châu lục lọi hộc tủ một hồi rồi cầm theo thứ gì đó đi tới.

Văn Dụ Châu đè cậu lên bàn.

Quần Ninh Thư bị cởi.

Chẳng bao lâu sau, giọng nói trầm thấp của Văn Dụ Châu vang lên: “Thả lỏng.”

Thiếu niên hơi nhắm mắt lại, lông mi cậu khẽ run, chịu đựng hết thảy.

Làn da trắng nõn của cậu nhuộm một tầng phấn hồng, trông vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.

Cuối cùng Văn Dụ Châu không chịu đựng nổi nữa, hơi thở trầm thấp mà gấp gáp.

Khoảng nửa tiếng sau, Ninh Thư nhận thấy chân mình bị đỡ một chút, giọng nói của Văn Dụ Châu truyền đến từ sau lưng: “Đứng vững.”

Cậu cắn môi.

Cái bàn cũng bắt đầu “kẽo cà kẽo kẹt”.

Ninh Thư sợ hãi nhưng đồng thời cũng sinh ra một loại cảm xúc không biết tên, điều đó khiến ngón chân cậu cũng phải cuộn tròn cả lên.

Lúc đầu Ninh Thư ở trong tư thế mặt đối mặt với Văn Dụ Châu, sau lại quay lưng về phía hắn. Khi thiếu niên vô tình nhìn thấy cửa sổ ở trước mặt mình đang mở toang hoang, cậu không khỏi trợn trừng hai mắt: “Chú Văn… cửa sổ vẫn chưa đóng.”

Văn Dụ Châu nhìn theo ánh mắt của cậu, giọng nói khàn khàn: “Em có muốn qua đó đóng lại không?”

Ninh Thư không đáp mà chỉ túm chặt lấy hắn.

Cặp mắt sâu hoắm của Văn Dụ Châu nhìn qua, hắn nói: “Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn, thứ nhất, tôi ôm em qua đó. Thứ hai, tôi ôm em qua đó xem thử có người hay không.”

Ninh Thư không khỏi mím môi, đương nhiên cậu sẽ không chọn phương án thứ nhất rồi, cả Văn Huyên và Lâm Tĩnh Nhu đều đang ở nhà cơ mà. Thậm chí cậu còn luôn lo sợ rằng sẽ có người đi ngang qua phòng của Văn Dụ Châu, hoặc là có ai đó sẽ đến gõ cửa bất cứ lúc nào.

Văn Dụ Châu thấy cậu không nói gì thì hơi cúi đầu liếc qua nơi đang… của hai người, sau đó hỏi: “Chọn xong chưa?”

Ninh Thư vội vàng nói: “Chọn xong rồi.”

Cậu sợ, sợ Văn Dụ Châu sẽ chọn phương án thứ nhất.

Văn Dụ Châu sờ mái tóc thấm ướt mồ hôi của cậu, trầm thấp thủ thỉ một câu rồi ôm thiếu niên đến bên cửa sổ.

Ninh Thư chịu đựng động tác xấu hổ ấy, trái tim cậu đập thình thịch, không dám nhìn về phía đối diện.

Nhưng Văn Dụ Châu lại nói với cậu: “Mở to mắt ra nhìn xem.”



Lúc Lâm Tĩnh Nhu đi ngang qua trước cửa thì chợt cảm thấy hình như bên trong có tiếng động gì đó. Cô ấy không khỏi sửng sốt dừng bước chân lắng nghe một hồi, tựa như có cái gì đang va chạm vậy.

Lâm Tĩnh Nhu không nhịn được mà gõ cửa: “Dụ Châu?”

Động tĩnh bên trong lập tức ngừng lại.

Lâm Tĩnh Nhu còn tưởng rằng chỉ là ảo giác của mình. Cô ấy đứng trước cửa lại gọi thêm một tiếng, sau đó bên trong truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Văn Dụ Châu: “Chuyện gì?”

Lâm Tĩnh Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Cô ấy nhớ lại cuộc điện thoại từ ông ngoại của Văn Dụ Châu, không nhịn được bảo: “Em có thể vào trong nói chút chuyện với anh được không?”

Tiếng của Văn Dụ Châu vang lên, ngoài sự lãnh đạm ra thì còn mang theo chút khàn khàn: “Có chuyện gì để ngày mai rồi nói.”

Lâm Tĩnh Nhu sửng sốt, có chút mất mát đáp một tiếng “vâng”.

Mà lúc này ở trong phòng, Ninh Thư lại đang căng thẳng túm chặt lấy quần áo của người đàn ông.

Văn Dụ Châu nói với cậu: “Đừng sợ.”

Nhưng Ninh Thư sao có thể không sợ, thân thể cậu căng chặt cả lên. Cậu không nhịn được khẽ cắn môi: “Chú Văn, em muốn đi xuống.”

Văn Dụ Châu không nghe theo cậu, đợi tiếng bước chân của Lâm Tĩnh Nhu xa dần, hắn lập tức giữ chặt gáy cậu, tiếp tục động tác ban nãy.



Sau khi Lâm Tĩnh Nhu trở về phòng, cô ấy không nhịn được mà hồi tưởng tiếng động mình nghe thấy vừa rồi. Cô ấy cứ có cảm giác là hình như trong phòng của Dụ Châu có người khác?

Lâm Tĩnh Nhu xem đồng hồ, 9 giờ tối rồi, ai ở trong phòng Dụ Châu được nhỉ?

Lâm Tĩnh Nhu không khỏi nghĩ tới Ninh Thư nhưng hai người bọn họ đều là nam, không có lý do gì lại đi gạt mình trốn ở trong phòng.

Lâm Tĩnh Nhu càng nghĩ càng cảm thấy không thể hiểu nổi, cô ấy quyết định quay trở lại đó. Lúc đi đến trước cửa phòng, âm thanh vụn vặt ấy lại truyền tới, Lâm Tĩnh Nhu không nhịn được mà gõ cửa: “Dụ Châu…”

Văn Dụ Châu tạm dừng hỏi: “Lại chuyện gì nữa?””

Lâm Tĩnh Nhu nói: “Không… Chỉ là em có hơi mất ngủ, có thể tâm sự với anh về chuyện giữa hai ta được không? Chỉ mười phút thôi, hôm nay ông ngoại anh gọi cho em, nói với em rất nhiều chuyện.”

Văn Dụ Châu không khỏi nhíu mày một chút, có lẽ trong thời gian ngắn Lâm Tĩnh Nhu sẽ không chịu rời đi.

Hắn đành phải rút ra, khẽ nhéo cái gáy của thiếu niên, nói: “Chú ra ngoài một lát nhé.” Sau đó hắn bắt đầu mặc quần áo.

Ninh Thư cũng mặc quần áo vào, không thể để Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cậu được.

Mặc xong rồi, cậu khẽ mím môi nhìn quanh xem trong phòng này có chỗ nào nấp được hay không.

Không gian trong tủ quần áo quá hẹp, Văn Dụ Châu không thay đồ mấy (nên đồ trong tủ chẳng vơi đi là bao). Ninh Thư chuyển sang gầm bàn, nếu nhìn từ góc độ này thì dù có một người đang nấp ở bên dưới thật thì cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện, vì thế cậu bò vào trong.

Văn Dụ Châu mở cửa.

Lâm Tĩnh Nhu nhìn dáng vẻ của người đàn ông thì không khỏi sửng sốt. Cô ấy không biết tại sao mình lại đỏ mặt nữa, chắc là bởi vì trên người của Văn Dụ Châu lúc này có một loại hơi thở không thể diễn tả thành lời và lại còn cực kỳ quyến rũ nữa.

Văn Dụ Châu nhìn cô ấy một cái, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Lâm Tĩnh Nhu lại vô thức đánh mắt nhìn vào phòng, lòng còn ngờ vực. Cô ấy do dự một chút, nói: “Em không muốn ra ngoài, chỉ có hai chúng ta thôi, có được không?” Cô ấy lại bảo: “Vừa rồi hình như em nghe thấy tiếng người trong phòng anh.”

Văn Dụ Châu không đáp, nghiêng người sang một bên để cô ấy đi vào.

Đầu tiên Lâm Tĩnh Nhu đảo mắt nhìn quanh một vòng, khi không thấy ai bên trong cả cô ấy mới thầm thở phào một hơi, xong xuôi cô ấy nhẹ giọng nói: “Dụ Châu, hôm nay ông ngoại gọi điện thoại tới…”
Búm: Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống:

“Văn Dụ Châu thấy cậu không nói gì thì hơi cúi đầu liếc qua nơi đang… của hai người, sau đó hỏi cậu: “Chọn xong chưa?””

A. Nối liền

B. Liên kết

C. Dính chặt

D. Khác (comment ik mí pàaaaa)

Mời chọn, mời chọn =))) Cơ mà cách làm tềnh của chú Văn giống mèo nhỉ =)) lúc nào cũng phải giữ gáy rồi tóm gáy con nhà người ta, chặn hết đường thoát.

Sau 29 chương có lẻ thì cuối cùng cũng được húp nước thịt ( ͡° ͜ʖ ͡°)