Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 31



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày, biểu cảm trông có phần lãnh đạm, đặc biệt là mái tóc còn có vẻ hơi ướt nữa. Tất cả những điều đó khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp trai của hắn nay lại bất chợt tăng thêm vài phần cấm dục không thể giải thích được.

Lâm Tĩnh Nhu nhìn đến tim đập thình thịch, cô ấy tiếp tục nói: “Vốn là em định dọn ra, nhưng sau khi ông ngoại biết được…” Cô ấy không nhịn được mà cắn môi: “Lại bảo chúng ta thứ hai tuần sau cùng trở về…”

Lúc này Ninh Thư đang nấp dưới gầm bàn, chân cậu mềm đến độ suýt nữa không đứng dậy nổi. Gương mặt thiếu niên hiện giờ đỏ bừng bừng, cậu nâng tay lên, hơi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Sau khi nghe thấy mấy lời đó của Lâm Tĩnh Nhu, cậu không khỏi sửng sốt một chút.

Ngay sau đó, Ninh Thư trông thấy cặp chân dài thẳng tắp của người đàn ông đi về hướng này, cùng với đó là giọng nói của Văn Dụ Châu: “Cuối tuần tới tôi sẽ cùng cô trở về nói rõ với ông.”

Hắn đứng yên trước bàn, Ninh Thư thấy hơi căng thẳng. Cậu sợ bị Lâm Tĩnh Nhu phát hiện ra gì đó nên không nhịn được mà nhích người vào trong, áp sát vào đó.

Giây tiếp theo, Văn Dụ Châu ngồi xuống chặn lại vị trí nấp của cậu.

Lâm Tĩnh Nhu nghe người đàn ông nói vậy, không thể nói là không thấy mất mát trong lòng. Cô ấy không ngờ là Văn Dụ Châu lại không hề có suy nghĩ sẽ “thử” yêu đương với cô.

Cô đứng ở nơi đó, nói: “Dụ Châu, anh còn nhớ khi hai ta còn bé không?… Đám trẻ trong khu đều nô nức chơi đùa, chỉ có một mình anh ngồi học trong phòng…”

Văn Dụ Châu không nói gì, hắn cụp mắt liếc nhìn thiếu niên đang ngồi quỳ ở dưới bàn.

Ninh Thư vừa mới ngước mắt lên đã va phải ánh mắt của đối phương. Như thể bị phỏng, hai tai cậu nóng lên, vội vàng dời mắt. Cậu mím chặt môi, chân còn nhũn hơn.

Sức lực toàn thân của Ninh Thư đã tiêu hao hết trong một tiếng vừa rồi, hiện tại cậu lại có vẻ hơi lơ đễnh.

Khác với sự đau đớn mà Ninh Thư đã tưởng tượng, tuy rằng cậu cũng cảm thấy khó chịu nhưng xen lẫn trong sự khó chịu ấy lại có một cảm giác rất khó tả. Điều đó khiến mỗi lần cậu bị Văn Dụ Châu húc mạnh từ phía sau thì gần như là bàn tay cậu đều không thể bám chắc được thứ gì.

Văn Dụ Châu qua loa ừ một tiếng, như là đáp lại Lâm Tĩnh Nhu nhưng mà sự chú ý của hắn vẫn cứ đổ dồn lên người thiếu niên.

Hai mắt người đàn ông đen xì, chân thiếu niên rất trắng, giống như trái đào mật vậy. Giữa hai chân – nơi bị nâng lên còn xuất hiện mấy vệt hồng nhàn nhạt.

Lâm Tĩnh Nhu nhẹ nhàng nói: “… Trước kia em thường lấy lý do mượn vở ghi để ghé nhà anh… chính là vì để ngắm anh đôi chút…”

Ninh Thư ngồi nghe một hồi, chợt cậu thấy được có một bàn tay đang duỗi về phía mình.

Thiếu niên không khỏi trợn trừng hai mắt.

Văn Dụ Châu không nói gì nhưng trạng thái hiện tại của hắn lại đang biểu thị rất rõ.

Bởi vì bị Lâm Tĩnh Nhu cắt ngang nên công chuyện của hai người cũng bị gián đoạn. Văn Dụ Châu chưa xuất ra được dù chỉ một lần, lúc hắn rút ra khỏi cơ thể của thiếu niên, nơi đó vẫn dựng thẳng đứng, tới tận lúc này mà nó cũng không hề có ý định xìu xuống.

Văn Dụ Châu nhéo nhẹ làn da mềm mịn của cậu, ý bảo cậu tiếp tục.

Sao Ninh Thư có thể làm ra chuyện như vậy vào lúc này chứ. Cậu hơi né tránh Văn Dụ Châu, nhưng cái bàn chỉ có như vậy, cậu vừa ngẩng đầu là sẽ phải đối diện với “thứ đó”.

Hàng mi dài của Ninh Thư khẽ rung, bây giờ chân cậu vẫn còn đang hơi nhũn ra. Cậu không kìm được mà thở hổn hển nhưng lại không thể không che lại.

Mà ngay lúc này, trên bàn vang lên tiếng bút soàn soạt, Văn Dụ Châu đưa một tờ giấy nhỏ xuống dưới bàn.

Ninh Thư liếc nhìn Lâm Tĩnh Nhu, thấy cô ấy không chú ý tới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy tờ giấy đó.

Ninh Thư cụp mắt, sau khi nhìn thấy những dòng chữ được ghi bên trên cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Ninh Thư không nhịn được mà mà cắn nhẹ môi. Cậu siết chặt tay hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn chọn phương án thứ hai.

Chỉ xuất ra một lần, Văn Dụ Châu sẽ không ép buộc cậu nữa.

Ninh Thư chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đối phương sẽ dập như động cơ vĩnh hằng, mãi cũng không có dấu hiệu dừng lại giống như vừa rồi là da đầu cậu đã cảm thấy có chút tê dại. Bởi vậy cậu không nhịn được mà vươn tay ra, hai má nóng bừng như lửa đốt.

Lâm Tĩnh Nhu đang nhắc lại chuyện quá khứ, cô ấy hơi hé miệng hỏi: “Lúc anh còn đi học, đã từng có bạn gái chưa?”

Thiếu niên dùng lực hơi mạnh, Văn Dụ Châu không khỏi nhíu mày một chút, trầm giọng đáp: “Chưa.”

Hắn nhìn qua, cặp mắt sâu thẳm lóe lên vẻ lành lạnh, nói: “Nhẹ chút.”

Bấy giờ Ninh Thư mới nhận ra mình có chút sốt ruột, cậu bắt đầu làm chậm lại. Lâm Tĩnh Nhu nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông thì không khỏi hỏi: “Dụ Châu, anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Văn Dụ Châu đáp: “Không có ai, nếu không còn chuyện gì nữa, cô có thể trở về.”

Lâm Tĩnh Nhu nói: “… Chẳng lẽ giữa hai ta, không có một chút khả năng nào sao?” Cô ấy vẫn thấy hơi không cam lòng, khoé môi không khỏi lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Em cứ tưởng rằng, sau một khoảng thời gian ở chung lâu như vậy…”

Văn Dụ Châu không đáp nhưng hơi thở của hắn đã bắt đầu trở nên thô trầm hơn. Còn Ninh Thư thì lại cảm thấy hơi mỏi tay rồi, cậu không biết tới khi nào thì mình mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà Lâm Tĩnh Nhu cứ không chịu rời đi, điều đó khiến cậu cảm thấy lo lắng và bất an cực kỳ.

Ninh Thư không khỏi rũ hàng mi dài, chỉ là lúc nhìn thẳng thì đôi mắt lại không tự chủ được mà dời sang chỗ khác.

Cậu không nhịn được khẽ mím môi.

Cho dù ban nãy đối phương đã thăm dò nơi riêng tư nhất của cậu nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy xấu hổ và mất tự nhiên, thậm chí còn thấy nhưng nhức da đầu.

Văn Dụ Châu nói: “Chuyện tình cảm không có khái niệm “thử”, chỉ có thích hợp và không thích hợp.” Hắn đáp lại Lâm Tĩnh Nhu nhưng cơ thể lại hơi tiến về phía trước.

Lâm Tĩnh Nhu thấp giọng nói: “Vậy tuần sau chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm với nhau được không? Em không muốn làm ông ngoại buồn.”

Yết hầu Văn Dụ Châu khẽ nhúc nhích: “Chuyện này tôi có thể đồng ý với cô.”

Ninh Thư cảm thấy mình sắp kiên trì không nổi nữa rồi. Cậu hơi thất thần nửa ngồi xuống đất, sau đó cặp mắt ấy nhìn qua, bặm môi.

Giây tiếp theo, thiếu niên ra một quyết định táo bạo.

Ninh Thư cúi thấp đầu xuống.



Lâm Tĩnh Nhu vẫn đang chờ Văn Dụ Châu đáp lời nhưng cô ấy lại nghe thấy người đàn ông thấp giọng rên lên một tiếng. Cô ấy không nhịn được mà nhìn sang, chỉ thấy Văn Dụ Châu đang ngồi trên ghế, eo hắn thắt lại, căng ra một đường vòng cung gợi cảm.

Trái tim Lâm Tĩnh Nhu lại đập thình thịch. Cô ấy nhớ lại âm thanh mà đối phương vừa mới phát ra, tự dưng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hơn nữa gương mặt lại càng không thể kiểm soát được mà nóng bừng cả lên.

“Dụ Châu…”

Lâm Tĩnh Nhu nhấc chân chuẩn bị đi qua chỗ hắn: “Anh đang làm gì vậy?”

Văn Dụ Châu ngăn cô ấy lại, khẽ nhíu mày nói: “Cô còn gì muốn nói nữa không?”

Giọng nói của người đàn ông có hơi lạnh lùng và không kiên nhẫn nhưng lại trầm thấp hơn so với ngày thường một chút.

Lâm Tĩnh Nhu không khỏi nhớ lại dáng vẻ lúc đối phương ra mở cửa, trông quyến rũ cực kỳ… còn có một loại hơi thở không nói nên lời nữa.

Trong nháy mắt cô ấy cũng cảm thấy khô hết cả miệng, tim đập dữ dội. Nhưng sau khi cô ấy nghe được câu nói của Văn Dụ Châu, khuôn mặt lập tức tái mét.

Lâm Tĩnh Nhu từng gặp qua rất nhiều đàn ông. Từ nhỏ cô đã xinh đẹp rồi, lúc còn trên ghế nhà trường cô ấy không thiếu người theo đuổi, kẻ ái mộ. Thậm chí sau khi đi làm còn có một vài gã đàn ông rất thẳng thắn, ánh mắt khi nhìn cô ấy vô cùng lộ liễu.

Lâm Tĩnh Nhu từng có hai anh người yêu, nhưng khi người yêu vừa đến là sẽ động tay động chân với cô. Cô ấy vốn tưởng rằng đêm đó Văn Dụ Châu sẽ không từ chối mình cơ.

Lâm Tĩnh Nhu rất bảo thủ nhưng khi cô ấy nghĩ đến chuyện mình sẽ đột phá quan hệ với Văn Dụ Châu, trong lòng lại thấy rất mong chờ. Nhưng ánh mắt người đàn ông nhìn cô ấy lại không giống như những tên đàn ông khác.

Lâm Tĩnh Nhu cứ cảm thấy trong phòng còn có người khác nữa, nhưng cô nhìn một vòng vẫn không phát hiện ra ai nên chỉ đành đi ra ngoài trong sự ngờ vực.



Sau khi Lâm Tĩnh Nhu rời đi, Ninh Thư vẫn đang tiếp tục thở hổn hển.

Văn Dụ Châu vươn tay hơi nắm lấy tóc của cậu.

Thiếu niên nâng mắt lên, đôi mắt ướt át nhìn hắn, lông mi không ngừng run rẩy: “Chú Văn, em không làm nổi nữa rồi…”

Văn Dụ Châu không nói gì, chỉ kéo thiếu niên ra khỏi gầm bàn, sau đó Ninh Thư mặc quần áo lỏng lẻo, ngồi vắt vẻo trong lòng người đàn ông.

Văn Dụ Châu giữ chặt chân cậu, tiếp tục chuyện đang làm dở khi trước.



Ninh Thư cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là lúc cậu ngước mắt lên nhìn, kim đồng hồ đã chỉ đến 11 giờ.

Thiếu niên mệt lả người, đặc biệt là khi Văn Dụ Châu ôm cậu đến bên cửa sổ, Ninh Thư vừa khóc nức nở vừa bị hắn đè nặng.

Văn Dụ Châu đứng dậy, phủ quần áo lên người cậu.

Áo sơ mi trắng của hắn đã nhàu đến độ không thể nhìn nổi, hơi thở trên người vẫn chưa tan đi, cặp mắt lãnh đạm nhìn qua, giọng nói hơi khàn khàn: “Em đi tắm đi.”

Ninh Thư nhìn thấy là quần áo của Văn Dụ Châu, nó quá lớn, cậu hoàn toàn không mặc được. Hơn nữa, cậu khẽ dời mắt, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Chú Văn… em dậy không nổi.”

Văn Dụ Châu không nói gì cả, trực tiếp khom lưng ôm thiếu niên lên sau đó bế cậu vào phòng tắm.

Ninh Thư đứng vững rồi mới hé miệng nói: “… Cảm ơn chú Văn.”

Văn Dụ Châu nhìn dấu vết phủ kín cả cơ thể cậu, đôi mắt hắn sầm lại một chút, hắn nói: “Sáng mai đừng đi học.”

Ninh Thư do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu.

Văn Dụ Châu lại bảo: “Nếu em cứ muốn đi bằng được thì tôi không có ý kiến.” Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng tắm.

Ninh Thư ngốc trong phòng tắm, moi những thứ không thuộc về cậu ra ngoài. Cậu thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng.

Thiếu niên nhìn vẻ mặt “xuân sắc” của mình trong gương, cậu không nhịn mà khẽ mím môi một chút.

Ninh Thư không ngủ lại trong phòng của Văn Dụ Châu, lúc 11 giờ rưỡi cậu đã lén chuồn về phòng riêng của mình.

Không biết 00 đã online từ lúc nào.

“Ký chủ, muộn thế này rồi cậu đến phòng Văn Dụ Châu làm gì vậy?”

Ninh Thư không đáp, bây giờ cậu cảm thấy rất mệt, hai mắt xuất hiện một lớp sương mù.

00 truy hỏi: “Ký chủ, sao cậu lại mặc quần áo của Văn Dụ Châu thế?”

Ninh Thư do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói thật cho 00, cậu bảo: “Hôm nay tôi tới tìm Văn Dụ Châu, chúng tôi làm rồi.”
Búm: Lúc em bé qua là vẫn chưa tới giờ học, khả năng cao là khoảng 7h-7r tối, mà lúc chị gái LTN qua gõ cửa lần 2 thì là tầm 9h tối rồi:v em bé cũng có nhắc đến thời gian làm hiệp 1 là “một tiếng”, mà lúc xong hết là tầm 11h tối, tính sương sương thời gian chơi đẩy xe bò của chú già thì là khoảng 3 tiếng gì gì đó. =)))))))) Đúng là con ngựa già vừa được tháo cương cái là “rong ruổi” như chưa từng được phi =))) à mà chưa được phi bao giờ thật, mãi mới tìm được quả đào của đời mình mà =))))