Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 32: Giới hạn của Vũ Ninh Phong



Sau khi kết thúc bữa tiệc, Vũ Ninh Phong trở về công ty của mình. Việc đầu tiên anh làm là gọi Lục Nhã Như vào phòng làm việc, anh muốn xác thực xem người hôm nay anh nhìn thấy ở bữa tiệc có phải là cô không.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lục Nhã Như chầm chậm đẩy cửa bước vào. Nhìn sắc mặt không cảm xúc của Vũ Ninh Phong vẫn đang tập trung làm việc, Nhã Như có chút lo lắng. Lúc nãy anh ta đã nhìn về hướng cô đứng trong bữa tiệc, không biết anh ta có nhìn thấy mình không nhỉ?"

Vũ Ninh Phong vẫn một gương mặt không cảm xúc, nhìn vào màn hình máy tính lên tiếng hỏi.

“Sáng nay cô đã đi đâu vậy?”

“Dạ? Sáng nay … Tôi vẫn ở công ty ạ.”

“Cô chắc chứ!”

“Tổng giám đốc không tin có thể hỏi mọi người ở đây ạ, tôi đi làm rất đúng giờ và chưa từng rời công ty ạ.”

Nghe câu trả lời của Nhã Như, Vũ Ninh Phong mới rời mắt khỏi máy tính nhìn về phía cô. Nhìn bộ quần áo cô đang mặc trên người không giống với bộ quần áo sáng nay anh nhìn thấy ở sảnh tiệc, Vũ Ninh Phong cứ ngỡ là lúc sáng nay anh hoa mắt rồi.

Nhã Như nhìn sắc mặt Vũ Ninh Phong mà không thể nào đoán ra được anh đang nghĩ gì. Sáng nay khi thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình, trở về cô đã nhanh trí thay bộ quần áo khác. Chẳng lẽ đến như vậy rồi mà anh ta còn nghi ngờ sao?

“Cô trở về phòng làm việc chuẩn bị hợp đồng với công ty Sunshine, ba giờ chiều cô đi với tôi.”

“Tôi đi sao? Nhưng chẳng phải thường ngày là trợ lý Tống sẽ đi với anh…”

"Tôi là sếp hay cô là sếp? Tôi bảo cô đi thì cô đi, ý kiến nhiều thế? "

“Vâng tôi biết rồi.”

Lục Nhã Như bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô liếc nhìn lại bên trong với vẻ mặt không hài lòng lập lại lời Ninh Phong.

“Tôi là sếp hay cô là sếp? Đương nhiên anh là sếp rồi, anh không là sếp thì tôi cho anh cơ hội lớn tiếng với tôi chắc. Đúng là đồ khó ở mà.”

Trở về văn phòng trợ lý, Lục Nhã Như còn chưa kịp nói gì Tống Lệ Nhi đã mang bản hợp đồng đưa cho cô.

“Không cần ngạc nhiên vậy đâu, Vũ tổng vừa gọi điện bảo tôi đưa hợp đồng cho cô, cô xem lại đi.”

“Cảm ơn chị Trợ lý Tống.”

“Không cần cảm ơn, tính tình của Vũ tổng thật ra không khó chịu đâu, chỉ cần cô cố gắng chứng tỏ năng lực cho anh ấy thấy. Tôi tin thời gian ngắn thôi mọi chuyện sẽ ổn.”

“Anh ta mà không khó ở thì chắc mùa hè sẽ có tuyết rơi mất.”

Nhìn vẻ mặt ảo não của Nhã Như, Tống Lệ Nhi không khỏi bật cười.

“Tôi cũng không hiểu vì sao anh ấy lại có ác cảm với cô, nhưng tôi tin cô sẽ vượt qua được mà trụ vững ở Vũ Thị này. Cố lên!”

“Cũng mong là thế. Em trở về xem lại hợp đồng đây.”

“Ừm.”

Lục Nhã Như và Tống Lệ Nhi vừa quay lưng đi, thì có hai nhân viên nữ đứng cạnh cửa văn phòng nhìn nhau bĩu môi nói.

"Nhìn cô ta là biết dùng quan hệ để vào Vũ Thị rồi, Vũ tổng cực kỳ ghét ai dùng quan hệ để được thăng tiến, thế nên mới bị anh ấy hành đấy mà. "

“Đúng thế, nhìn dáng vẻ lã lơi của cô ta chắc chắn là đã quyến rũ Vũ tổng không thành, thế nên mới bị hành thế thôi.”

“Tôi mà là Vũ tổng tôi đã đuổi việc cô ta từ lâu rồi. Thứ phụ nữ rẻ tiền như cô ta ở đây chỉ làm ảnh hưởng đến người khác thôi.”

“Đúng thế!”

…****************…

Ba giờ chiều, Vũ Ninh Phong cùng Lục Nhã Như đến nhà hàng đã đặt trước đợi đối tác. Đây là lần đầu tiên Vũ Thị và Sunshine hợp tác với nhau, Sunshine cũng là một công ty khá lớn mạnh trong giới kinh doanh, nhưng nếu để đem lên bàn cân so sánh thì chưa thể nào so sánh được với Vũ Thị cả.

Mười lăm phút đồng hồ trôi qua, người đại diện của Sunshine vẫn chưa thấy xuất hiện. Sắc mặt của Vũ Ninh Phong trở nên vô cùng khó coi, anh quay sang nhìn Lục Nhã Như lên tiếng.

“Cô gọi lại cho Sunshine hỏi họ có đến không? Lần hợp tác đầu tiên mà họ làm tôi bực mình quá đấy!”

" Vâng."

Lục Nhã Như vội lấy điện thoại bấm máy gọi đi, một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới nhấc máy.

“Tôi nghe đây.”

“Chào anh tôi là người đại diện tập đoàn Vũ Thị, xin hỏi các anh bao giờ mới đến nơi hẹn ạ? Chúng tôi đã đợi hơn mười lăm phút rồi.”

“À xin lỗi cô do kẹt xe quá, chúng tôi đang trên đường đến. Cô đợi chúng tôi một chút nhé!”

“À vâng.”

Lục Nhã Như còn chưa nói hết thì đầu dây bên đã tắt máy. Lục Nhã Như quay sang Vũ Ninh Phong nói.

“Vũ tổng, họ nói họ đang kẹt xe. Xin anh đợi thêm chút nữa ạ.”

“Đúng là ý thức làm việc không ra sao cả.”

Vũ Ninh Phong quay đi trong bực tức. Cố giằng cơn giận trong lòng anh tiếp tục đợi. Nhưng hai mươi phút nữa trôi qua vẫn chẳng thấy đại diện Sunshine đâu, Vũ Ninh Phong bực tức đứng bật dậy định rời khỏi phòng thì cánh cửa cũng lập tức mở ra. Một người đàn ông mập mạp bước vào với nụ cười giả trân trên môi đưa tay về phía Vũ Ninh Phong nói.

“Vũ tổng xin lỗi nhé, do đường kẹt xe quá nên đến muộn một chút, anh không để bụng chứ?”

“Ông là ai vậy?”

“À tôi xin tự giới thiệu, Tôi là Cao Chiến tổng giám đốc công ty Sunshine. Rất hân hạnh được hợp tác cùng cậu.”

Vũ Ninh Phong cố giằng cơn giận trong lòng ngồi lại, Cao Chiến bước vào bàn ngồi với thái độ không coi ai ra gì. Thức ăn nhanh chóng được mang lên, trong suốt thời gian dùng bữa, ông ta luôn đưa mắt nhìn về phía Lục Nhã Như bằng ánh mắt thèm thuồng nói.

“Vũ tổng thật khéo chọn, trợ lý của cậu đúng là không chê vào đâu được. Không biết cô tên là gì?”

“À tôi tên Lục Nhã Như.”

“Người đã đẹp tên lại càng đẹp hơn, tôi có thể mời cô một ly không?”

“Xin lỗi Cao tổng tôi không uống được rượu.”

“Rượu thôi mà có gì mà không thể uống chứ! Vũ tổng cậu xem, trợ lý của cậu không nể mặt tôi chút nào cả.”

Sắc mặt Vũ Ninh Phong vô cùng khó coi, đưa ánh mắt lạnh nhìn về phía Cao Chiến anh nói.

“Nhân viên tôi không uống được rượu.”

“Ồ thật vậy sao? Vũ tổng cũng rất hiểu nhân viên của mình nhỉ!”

“Cao tổng, hôm nay tôi đến đây là để ký hợp đồng hợp tác, chứ không phải mang nhân viên đến uống rượu với ông. Nếu ông không muốn hợp tác thì không cần ký nữa.”