Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 33: Giới hạn của Vũ Ninh Phong 2



Vũ Ninh Phong nói xong lập tức đứng lên, Cao Chiến vội vã giữ anh lại nói.

“Vũ tổng sao nóng nảy thế, chỉ là một ly rượu thôi mà, nếu cậu không thích thì không uống thôi. Hợp đồng đâu chúng ta ký là được mà.”

Vũ Ninh Phong đưa mắt nhìn về phía Lục Nhã Như, cô vội lấy bản hợp đồng ra bước về phía Cao Chiến đặt trước mặt ông. Ông ta liền đưa tay nắm lấy tay Nhã Như, cô giật mình giật tay ra làm đổ hết rượu lên người mình. Ánh mắt Vũ Ninh Phong như tối lại, bàn tay anh nhẹ siết chặt nhìn về phía Cao Chiến. Lục Nhã Như quay sang Vũ Ninh Phong nói.

“Vũ tổng, tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”

“Đi đi!”

Lục Nhã Như vừa rời khỏi, ánh mắt Cao Chiến vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô đến khuất dạng. Ông ta quay sang Vũ Ninh Phong nói.

“Vũ tổng, tôi thấy bản hợp đồng này có chút không thoả đáng, hay là như vầy đi. Chỉ cần Vũ tổng có thể để cô trợ lý kia thỏa mãn tôi một đêm, tôi sẽ đồng ý với các điều khoản trong hợp đồng. Cậu thấy thế nào?”

Nghe đến đây Vũ Ninh Phong không nhịn được nữa, anh hất văng ghế bước về phía Cao Chiến, túm lấy cổ áo ông ta đấm một phát như trời giáng khiến ông ta ngã nhào. Chưa dừng lại ở đó, anh cứ thế bước đến co chân đá vào bụng ông ta liên tục khiến ông ta la oai oái. Lục Nhã Như vừa đẩy cửa bước vào nhìn thấy cảnh này thì hốt hoảng vội bước đến can ngăn. Anh chẳng những không dừng lại mà còn bước đến túm lấy cổ áo ông ta gằn từng chữ.

“Cao Chiến ông nên nhớ người ông đang muốn hợp tác là Vũ Ninh Phong tôi, không phải một kẻ thấp cổ bé họng hay dạng tiểu nhân mà phải nhờ đến chuyện giơ bẩn đó để ký được hợp đồng. Ông chờ mà tuyên bố phá sản đi!”

" Cậu nghĩ cậu là thái tử của thành phố này sao? Không ký hợp đồng này cậu cũng mất không ít lợi nhuận đâu."

“Ông nghĩ Vũ Ninh Phong tôi là ai mà cần chút lợi nhuận đó chứ! Là do ông đã chạm vào giới hạn của tôi trước, đừng trách tôi sao không nương tay.”

Vũ Ninh Phong nói xong siết chặt nắm đấm đấm vào mặt ông ta một cái thật mạnh khiến ông ta ngã lăn ra ngất đi. Lục Nhã Như không hiểu đã xảy ra chuyện gì lúc mình rời khỏi, nhưng khi thấy Vũ Ninh Phong ra tay nặng như thế làm cô vô cùng sợ hãi. Cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã bước đến nắm lấy tay cô kéo cô rời khỏi.

…****************…

Lý Tiểu Vy đứng bên bạn công nhìn ra bên ngoài thành phố xa hoa rộng lớn, những ánh đèn đường cùng đèn xe chiều sáng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Lần đầu tiên cô được ngắm cảnh thành phố về đêm đẹp như thế. Sau này việc học bộn bề, còn có cả bao nhiêu thử thách khó khăn, không biết có thời gian để ngắm nhìn cảnh đẹp như bây giờ không.

Lưu Phương Hồng nhẹ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy con gái mình đang ngoài bạn công với vẻ mặt suy tư bà bước đến lên tiếng hỏi.

“Sao vậy con? Trong lòng có tâm sự sao?”

Tiểu Vy nghe tiếng bà giật mình quay nhìn lại, nhẹ nở nụ cười tươi nhìn mẹ mình nói.

“Đâu có đâu mẹ, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp nên có chút ngẩn ngơ thôi. Sao mẹ còn chưa ngủ vậy? Đã mười giờ hơn rồi.”

“Lạ chỗ mẹ không ngủ được. Vy Vy, ngày mai mẹ trở về rồi, con ở lại nhớ tự chăm sóc mình thật tốt, đừng để ngã bệnh biết không?”

“Mẹ, con đã lớn từng này rồi, đâu còn trẻ con nữa đâu mà mẹ cứ dặn dò mãi thế?”

“Trong mắt của một người mẹ, con của mình mãi mãi chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Cũng muốn không lo nhưng đây là lần đầu tiên con xa mẹ, mẹ thật sự không yên tâm.”

“Mẹ, con sẽ tự lo cho bản thân mình thật tốt, mẹ đừng lo lắng mẹ nhé! Ở đây còn có Tử Khâm lộ cho con mà, sẽ không sao đâu.”

“Mẹ thấy Tử Khâm là một người đàn ông tốt và rất có trách nhiệm. Có Tử Khâm bên cạnh con mẹ cũng yên tâm phần nào. Nhưng mẹ muốn nhắc con một chuyện, mặc dù còn và Tử Khâm đã đính hôn nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn. Nhưng tuổi còn còn quá nhỏ, chuyện… nam nữ con nên tiếc chế biết không?”

"Mẹ, mẹ nói gì thế! "

Hai má cô chợt ửng hồng khi nghe mẹ mình nhắc đến chuyện đó. Mặc dù cô biết bản thân và anh chồng hờ kia tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như mẹ mình căn dặn, nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến thôi là coi đã ngượng đến mặt đỏ tía tai rồi. Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của con gái, Lưu Phương Hồng khẽ cười nói.

“Không phải mẹ lo xa, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hai đứa lại hàng ngày ra vào chung một nhà, chuyện mẹ nhắc nhở không thừa đâu.”

“Được rồi được rồi, con hiểu. Con hứa với mẹ tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra, mẹ yên tâm về ngủ đi ạ.”

Vừa nói Lý Tiểu Vy vừa đẩy mẹ mình về phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Cô cảm giác hai bên má mình nóng ran lên vì câu nói của mẹ mình.

“Mẹ thật là, nói chuyện gì thế không biết.”