Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 37: Tử Khâm nổi giận



Cuộc họp căng thẳng kéo dài hơn một giờ đồng hồ trôi qua, mọi người rời khỏi phòng họp với một gương mặt mệt mỏi. Lục Tử Khâm trở về phòng làm việc của mình ngã người lên ghế, tháo đi chiếc kính cận anh xoa xoa vầng thái dương, tiếng gõ cửa phòng vang lên làm anh rướn người ngồi dậy cất giọng có chút mệt mỏi.

“Vào đi!”

Nhìn thấy ba mình đẩy cửa bước vào, Lục Tử Khâm vội đứng dậy bước đến sofa ngồi xuống. Lục Thiên Vũ ngồi xuống ghế đối diện với Tử Khâm, nhìn sắc mặt con trai mình có chút mệt mỏi ông quan tâm hỏi.

“Con không khỏe sao?”

“Không ạ, chỉ là đêm qua ngủ không ngon giấc nên hôm nay hơi mệt thôi. Không sao đâu ba.”

Nhận được câu trả lời của Tử Khâm, Lục Thiên Vũ nhẹ gật đầu. Ông lại đưa mắt nhìn Tử Khâm hỏi.

“Vợ con thế nào rồi, đã quen chỗ ở mới chưa? Con sắp xếp hôm nào đưa con bé về nhà lớn ăn cơm đi!”

“Cũng quen rồi ạ, nhưng công việc dạo này nhiều quá, khi nào sắp xếp được con sẽ đưa cô ấy về.”

“Nhớ quan tâm chăm sóc cho con bé, đừng để con bé cảm thấy cô đơn biết không? Con mà để lỡ một người vợ tốt như Tiểu Vy, sau này dù có đốt đèn đi tìm cũng chẳng có được người nào như con bé đâu.”

“Con biết rồi.”

“Được rồi, con làm việc đi! Ba cũng trở về phòng làm việc đây.”

Lục Thiên Vũ vừa rời khỏi, Lục Tử Khâm cũng nhanh chóng trở lại bàn làm việc. Bàn tay anh lướt nhanh trên bàn phím máy tính, nhưng không phải làm việc, mà là kiểm tra camera ở nhà xem Tiểu Vy đang làm gì? Sáng nay anh rời khỏi nhà cô vẫn còn chưa dậy, không biết có chỗ nào không khỏe không?

Kiểm tra toàn bộ camera trong nhà nhưng không thấy cô đâu, trong lòng Tử Khâm dâng lên một sự lo lắng lạ thường.

“Nhóc con này chạy đi đâu rồi!”

…****************…

Nhận được giấy báo nhập học vào tuần sau. Tiểu Vy vội vã ra ngoài tìm mua vài thứ cần thiết cho việc học. Lần đầu tiên cô bước ra đường một mình ở nơi xa lạ, mọi thứ đối với cô có chút bở ngỡ và hồi hộp.

Tra thông tin tìm nhà sách gần nhất, Tiểu Vy vội bắt xe đi mà quên luôn cầm theo điện thoại. Mãi mê xem từ quầy sách này đến quầy sách khác, cô cầm một vài cuốn bước đến bàn ngồi xuống đọc tham khảo mà quên mất thời gian. Cho đến khi có người xuất hiện trước mặt cô lên tiếng hỏi.

“Tôi ngồi đây được không?”

Ngước mắt nhìn lên thấy Tiêu Quốc Huy đang đứng trước mặt mình, cô mừng rỡ đứng bật dậy vui vẻ cười nói.

“Anh Quốc Huy! Sao anh ở đây? Anh cũng đến đây đọc sách sao?”

"Anh tìm một vài cuốn sách cần thiết, trùng hợp quá gặp em ở đây. "

Cả hai rời khỏi nhà sách đến quán nước nhỏ gần đó, nói chuyện khá lâu Tiêu Quốc Huy chợt hỏi.

“À đúng rồi, sao hôm trước anh nhắn tin không thấy em trả lời? Lại còn hủy kết bạn với anh nữa.”

“Anh nhắn cho em bao giờ? Em đâu có nhận được.”

Vừa nói Tiểu Vy vừa mở túi xách ra lấy điện thoại kiểm tra, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy điện thoại đâu, cô nhìn sang Tiêu Quốc Huy cười nói.

“Em bỏ quên điện thoại ở nhà mất rồi, để về nhà em kiểm tra lại xem.”

“Em lên đây lâu như vậy sao không liên lạc cho anh? Anh nhớ em đâu có người quen nào ở đây, vậy người quen mà em nói là ai vậy?”

Tiểu Vy có chút lúng túng không biết nên trả lời Quốc Huy thế nào, cuộc hôn nhân này cô không muốn quá nhiều người biết nên đã dấu tất cả bạn bè. Vì nó cũng chỉ là một bản hợp đồng ba năm, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Họ hàng xa của ba em, có nói anh cũng không biết đâu. Cũng trễ rồi em phải về đây, hẹn tuần sau gặp anh ở trường.”

“Để anh đưa em về.”

“Không cần đâu, em tự về một mình là được rồi. Chú nhỏ của em rất khó tính, nếu thấy em đi với anh chắc chắn sẽ mắng em. Em về trước đây, gặp anh sau.”

Vừa nói Tiểu Vy vừa vẫy tay chạy thật nhanh, Tiêu Quốc Huy nhìn theo cô có chút hối tiếc nhưng cũng nở nụ cười yêu chiều trên môi. Chỉ cần có thời gian gần gũi lâu dài, hắn không tin là không chinh phục được cô.

Tiểu Vy ngồi trên xe buýt trở về nhà, nhìn lên đồng hồ trên xe cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Còn hai tiếng nữa mới hết giờ làm việc, vẫn còn kịp làm cơm tối. Chắc anh ta không biết mình lén ra ngoài đâu nhỉ.

Xe dừng lại trước ngã ba đường, bởi vì nhà Lục Tử Khâm xe buýt không đi ngang qua nên cô đành cuốc bộ về nhà. Vừa mở cổng cô đã thấy xe của Lục Tử Khâm trong sân, tâm tình có chút hoang mang cô tự hỏi.

“Anh ta về rồi sao? Sao hôm nay về sớm vậy nhỉ?”

Đóng cánh cổng lại cô nhanh chân bước vào nhà, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Tử Khâm cô cảm nhận được chuyện chẳng lành. Từng bước chân rụt rè cô chậm rãi bước đến hỏi.

“Anh… Sao hôm nay anh về sớm thế?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tử Khâm nhìn cô làm cô có chút mất tự nhiên, Anh nhìn cô cất giọng lạnh lẽo.

“Cô đi đâu từ sáng đến giờ?”

“Tôi… Tôi ra ngoài mua ít đồ. Sao vậy, quyền riêng tư của tôi anh cũng hạn chế sao?”

“Quyền riêng tư? Cô có biết từ sáng đến giờ bao nhiêu người đi tìm cô không?”

“Tôi… tôi chỉ đi mua ít đồ thôi. Anh lớn tiếng như vậy làm gì chứ!”