Cũng không thể trách tôi được, Kỳ Nhu nói không ít câu khiến người khác "hiểu lầm".
"Sao em không hỏi chị?"
"Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ không bị chị khiêu khích." Phản ứng của chủ nhà lúc chiều khiến tôi vẫn còn lo sợ trong lòng.
"Em đã biết Tần Duy?"
Nhìn cái tên này, tôi hơi đắn đo.
"Không trả lời chính là biết." Kỳ Nhu tiếp tục trả lời: "Bà nội Tần Duy bị bệnh nằm viện, Hựu Thanh và tôi cùng đến thăm bà ấy. Bà ấy nói chuyện riêng với cô ta. Sáng nay, bà Tần tiến hành phẫu thuật, bà ấy được chuyển ra phòng hồi sức mới vừa rồi."
"Chuyển lời cho Hựu Thanh, bà Tần phẫu thuật rất thành công. Đoán chừng vài ngày sau bà ấy sẽ tỉnh lại."
"Dạ, được."
"Hạ Hựu Thanh đối xử với em thật khác biệt."
"Chẳng qua chỉ là chị cảm thấy thôi." Chủ nhà còn nổi nóng với tôi...
"Có phải chị nói ra chuyện em tìm Giáo sư H Z?" Tôi hỏi Kỳ Nhu.
"Chuyện gì Hạ Hựu Thanh muốn biết thì không cần bất kỳ ai nói." Kỳ Nhu gửi icon mỉm cười. "Đến lúc em hiểu rõ cô ta, em sẽ biết cô ta lạ lùng cỡ nào."
"Chỉ là chị Hựu Thanh quen giấu kín tâm sự trong lòng thôi, trừ việc này ra thì điểm nào của chị ấy cũng tốt."
"Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
"Chị còn nói năng lung tung như vậy nữa thì em không thể nào nói chuyện tiếp với chị."
"Tôi nói lung tung khi nào? Hay là do tôi không xài icon? Chẳng hạn như icon này φ(≧w≦*)?"
Mẹ kiếp! Kỳ Nhu đang cười nhạo weibo của tôi.
"Vẫn còn đó chứ?"
Dĩ nhiên tôi sẽ không trả lời Kỳ Nhu, tắt weibo. Tôi cảm thấy vẫn chưa hả giận, ẩn Kỳ Nhu nửa tiếng. Tôi nhát cấy, chỉ dám ẩn chị ta nửa tiếng. Tôi sợ bỏ sót tin tức quan trọng gì đó.
Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy đã nhìn thấy cha mẹ và chủ nhà ngồi ăn điểm tâm ở phòng khách rồi.
Gì chứ? Tại sao không ai gọi tôi dậy? Giương mắt nhìn cha gắp bánh quẩy cho chủ nhà, còn mẹ tôi cười đến nổi nếp nhăn cũng sắp hiện ra. Cảnh tượng như thế này, tôi có cảm giác như bọn họ tìm lại được con gái thất lạc nhiều năm.
Chủ nhà thấy tôi bước đến, chị ấy đứng dậy, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh chị ấy. "Ngồi đây."
"Dạ... được." Tôi ngồi ngay ngắn, tựa như mình đang làm khách nhà người khác. Gì chớ? Không phải đây là nhà tôi sao?
"Đáng lẽ chú và dì muốn kêu em dậy nhưng chị nói để em ngủ thêm chút nữa." Chủ nhà vươn tay múc một chén cháo đầy cho tôi.
"Hựu Thanh, con đừng múc cháo cho nó, chiều hư nó." Mẹ tôi nói xong liếc tôi. "Tối hôm qua một mình con thức khuya làm gì? Một mình cũng có thể thức khuya như vậy?"
"...Con chơi điện thoại."
"Con ăn nhanh đi, ăn xong còn dắt Hựu Thanh ra ngoài chơi."
"Không sao đâu dì." Chủ nhà lại gắp một cái bánh quẩy để lên đĩa sứ trước mặt tôi. "Em ăn từ từ thôi, coi chừng đau dạ dày đó."
"Con xem Hựu Thanh người ta, con bé gắp bánh quẩy cho con, con còn không mau múc cháo cho Hựu Thanh đi." Mẹ tôi ăn sáng nhưng vẫn không quên "chỉ huy tác chiến".
"Chị Hựu Thanh không ăn nhiều như vậy nổi."
Mẹ tôi bắn đến ánh mắt khinh bỉ "con bị đần độn phải không"
Chủ nhà cười cười: "Dạ, con no rồi."
Tôi ăn qua quýt vài miếng: "Mẹ, con rửa chén giúp mẹ nha."
Ai ngờ mẹ tôi giật cái chén trong tay tôi, dặn dò từng chữ một: "Dắt Hựu Thanh đi chơi, chơi-thật-vui."
"Dạ..."
"Lanh lợi chút, biết chưa?" Mẹ tôi còn nghiêng người nói nhỏ vào tai tôi.
Mang theo "ngàn lời chúc" của mẹ, chủ nhà và tôi ra ngoài. Hôm nay trời không mưa, nhiều mây, tôi định dắt chủ nhà đến đền thờ gần đây tham quan một chút.
"Cái này là gì? Chị thấy khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bán."
"Không đâu, em ăn đậu hủ thối lớn lên mà." Tôi nói tiếp: "Khi còn bé, em rất thích ăn. Trên người mà có năm đồng là em chạy đi mua món này ngay."
"Hả?"
"Lúc đó, đậu hủ thúi khá rẻ, một đồng được ba bốn miếng. Sau này bắt đầu tăng giá, một đồng rưỡi ba miếng, rồi đến bây giờ hai đồng chỉ được một miếng."
"Chị thích nghe em kể chuyện lúc nhỏ."
"Dạ?"
"Cảm giác rất thú vị, rất vui vẻ." Chủ nhà nói: "Vui thú giống như nhân vật chính trong ca khúc Tuổi thơ."
"Phải đó, khi đó lớp em làm báo tường, chủ nhiệm lớp còn viết thêm một đoạn. Các bạn học, hiện tại các em đang trải qua khoảng thời gian vô âu vô lo nhất trong cuộc đời. Em ấn tượng rất sâu." Tôi nói xong lại nhìn sang chủ nhà: "Chị Hựu Thanh, tuổi thơ chị như thế nào?"
"Lúc nhỏ, chị không có gì đặc biệt. Đọc sách, đi học, máy móc."
"Vậy có sao đâu, bây giờ chị giỏi như vậy. Em còn muốn giống chị đấy, lúc nhỏ chăm chỉ, lớn lên thi trường đại học tốt hơn."
"Em thích công việc hiện tại không?"
"Cũng không thích lắm." Tôi nói. "Chị Hựu Thanh, em nhớ chị từng nói, chị không thích công việc hiện nay."
Chủ nhà mân mê chai nước suối: "Ừm."
"Hôm qua, Kỳ Nhu nhắn tin cho em, chị ấy kêu em nói với chị là bà Tần tỉnh rồi."
"Chị biết. Sáng này chị nhận được tin nhắn của cô ấy."
"Thật ra trước đó quả thật em có đi tìm Giáo sư H Z..." Tôi nói. "Có điều bà ấy cũng không nói gì nhiều, bà ấy chỉ nói với em, chị là đệ tử có thiên phú nhất mà bà ấy từng gặp, bà ấy hi vọng chị có thể..."