Chú Nhỏ Không Có Lông Chân

Chương 1



1.

Tôi là con gái ngoài giá thú.

Nhưng tôi không cần ai thương hại tôi cả.

Dù mẹ tôi không danh không phận, nhưng bố tôi lại là một ông trùm kinh doanh.

Trước khi tốt nghiệp tiểu học, tất cả các bạn học đều cho rằng tôi là một tiểu thư nhà giàu khiêm tốn.

Nói chính xác hơn thì tôi có thể được coi là…thế nhỉ.

Khi tôi lên cấp 2, mẹ tôi lấy số tiền tiêu mười đời không hết bố tôi để lại rồi đi Mỹ một mình.

Sau đó ném tôi cho bố tôi.

Bố tôi ngày nào cũng có hành tung thần bí, chỉ còn lại tôi và người vợ cả của ông đứng nhìn nhau trong tòa lâu đài cổ lớn đến mức có thể bị lạc.

Cuộc sống tiểu thư này cũng không hề dễ dàng.

Quy củ dày đặc, nói chuyện cũng phải dè dặt cẩn trọng, nếu không thận trọng, người mẹ tự do, làm bừa của tôi sẽ bị bị đặt lên bàn ăn và bị mọi người chế nhạo.

Tôi cảm thấy mình không vui bằng con chó vàng to lớn ngoài sân.

Ngay lần thứ 321 tôi cầu nguyện với ông trời rằng kiếp sau tôi sẽ không bao giờ làm người nữa.

Ông trời để cho tôi gặp Diệp Thừa.

2.

Diệp Thừa là em trai của bạn bố tôi.

Tình cảnh lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau khá là lúng túng.

Lúc đó tôi mới đến nhà họ Bạch, còn chưa quen với thân phận mới của mình.

Cả người bọc mình trong đống đồ hiệu cũng không thích nói chuyện.

Ở nhà có khách, tôi cũng không thân thiện, niềm nở bằng cô bảo mẫu bên cạnh.

Cô bảo mẫu nói cho tôi biết đó là bạn của bố.

Đứng kế là em trai ông ấy.

Cả hai anh em đều là những thiên tài kinh doanh hiếm có và cũng rất đẹp trai.

Nghe đến đây, tôi, người thích xem náo nhiệt, cảm thấy nhột nhột trong lòng.

Không may sao thân hình thấp bé của tôi bị mọi người chen lấn đẩy ra sau, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da đen bóng loáng.

Tôi duỗi cổ, kiễng chân và cố gắng hết sức nghiêng người về phía trước.

Kết quả là tôi vô tình chạm mắt với một người đàn ông.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của người đàn ông đang nhướng mày nhìn tôi với ánh mắt tìm tòi.

Cách dùng từ của cô bảo mẫu nghèo nàn quá.

Diệp Thừa không thể dùng một từ “Đẹp trai” để hình dung được.

Nếu anh ta sinh ra ở thời cổ đại sẽ bị xem là một “kẻ họa thủy”.

Có thể hại nước hại dân.

Có lẽ đôi mắt si mê của tôi đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh ta đứng trước mặt tôi, khiến tôi chói mắt bằng đôi chân dài của mình.

“Ôi, ở đây còn có bé lùn nữa này.”

Phút chốc tôi cảm thấy anh ấy xấu vô cùng.

3.

Lớp 6 cao m62 cũng không được xem là thấp quá đâu?

Nhưng so với anh ấy, tôi thấy mình như một cái nạng…

Lúc ăn cơm, Diệp Thừa ngồi trước mặt tôi.

Có lẽ thấy tay tôi ngắn nên thỉnh thoảng anh ấy sẽ gắp cho tôi một số món mà tôi không tiện gắp.

Đây là lần đầu tiên có người gắp đồ ăn cho tôi kể từ khi tôi đến ngôi nhà này, không ngờ đó lại là người ngoài.

Bạch gia có rất nhiều quy củ, ăn canh, ăn đồ ăn phải dùng bát đĩa khác nhau, gắp thức ăn phải dùng đũa chung, không biết có phải vì anh ấy gắp đồ ăn cho mà tôi vui mừng hay do tôi thiếu canxi.

Dù sao tay tôi cũng run, không cầm được đũa nên rơi xuống đất kêu lạch cạch.

Ngay lập tức, một ánh mắt lạnh lùng liếc qua.

Tôi mơ hồ nghe thấy vợ cả của bố tôi nói rằng tôi là người không lên được mặt bàn.

Tôi cúi đầu xẩu hổ không thôi.

Tôi chỉ biết ảo não bò xuống gầm bàn để tìm đôi đũa bị rơi.

Nhưng đôi đũa đắt tiền lại rơi xuống chân Diệp Thừa.

Xấu hổ làm sao.

Tôi bò qua.

Khoảnh khắc cầm đũa trên tay, tôi thoáng nhìn thấy chiếc quần âu được ủi phẳng phiu và không tì vết của anh, trong lòng tôi liền nghi ngờ.

Không biết chân của tổng tài bá đạo có lông không.

Nghĩ như vậy, tôi thực sự đã hành động và thực sự vén quần lên để nhìn.

4.

Điều làm tôi ngạc nhiên là đôi chân của Diệp Thừa bóng loáng như ngọc.

Đừng nói lông, ngay cả nốt ruồi cũng không có.

Để xác minh có phải do ánh sáng không tôi còn sờ thử.

Thật sự không có.

Cơ bắp còn rất cứng.

Tôi chọc chọc mấy lần.

Diệp Thừa không nhịn được nữa, anh xách khăn trải bàn và kéo tôi ra ngoài.

Đôi mắt hẹp dài của anh mang theo sự hài hước: “Nhóc con, chơi vui đấy nhỉ?”

Tôi vô cùng xấu hổ.

Ăn vội mấy miếng cơm, rồi kiếm cớ bỏ chạy.

Tôi chạy một mạch từ tầng hai ra sau vườn.

Trái tim tôi không ngừng đập kể từ lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, như một con nai điên.

“Thật xấu hổ, thật xấu hổ.” Tôi ngồi xổm trên bãi cỏ, ôm lấy khuôn mặt đỏ mừng của mình mà than thở.

“Em còn biết thế à?”

Một giọng nói trầm đột nhiên vang lên từ phía sau.

Tôi sợ hãi đến mức vừa quay người lại, ném đồ trong tay vào người phía sau