Chu Sa Nhiễm

Chương 105



"Trẻ ngoan ngủ sớm dậy sớm."

Oa Oa không biết bản thân có tính là đứa trẻ ngoan hay không, nhưng khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng ngủ, cô ấy liền tỉnh lại, lúc đó còn sớm, chưa đến sáu giờ, cô ấy nằm trên giường, có một chút mơ màng, sau đó rất nhanh liền tỉnh táo. Đây là Chu Thành, không phải Phượng Xuyên, là nhà của giáo sư Trịnh, cô ấy đã trốn thoát khỏi chỗ kia. Lúc này tâm trạng Oa Oa được phủ lên một trạng thái giống như vui vẻ, giống như yêu thích, lại giống như không hiểu chuyện gì, những cảm xúc trong nội tâm cứ trào lên, lần lượt hiện ra.

Cô Trịnh còn dậy sớm hơn Oa Oa, hơn nữa cũng không tiếc rẻ gọi điện làm phiền người khác khi mới sáng sớm. Chu Tú Mẫn cảm thấy cô Trịnh cố ý. Đang ngủ ngon bị người khác ồn ào, Chu Tú Mẫn rất tức giận, mò được điện thoại cũng không nhìn ai gọi hung hăng rống lên, "Ai?" trong lòng mắng chết người này. Kết quả cô Trịnh còn ghét bỏ Chu Tú Mẫn, "Không tìm em, rống cái gì? Bảo Chu Sa nghe điện thoại!"

Chu Tú Mẫn ngẩn ra, vừa nhìn, sờ nhầm điện thoại rồi, điện thoại của Chu Sa. Chu Tú Mẫn buồn bực đem điện thoại đặt bên tai Chu Sa, Chu Sa mơ mơ màng màng, âm thanh khàn khàn giống như một loại gợi cảm không thể diễn tả, lọt vào tai Chu Tú Mẫn vô cùng ngứa ngáy, nhưng cô Trịnh rất chói tai. Yêu đương cái gì chứ, thật đáng ghét!

"Buổi trưa em đến đây một chuyến xem cô ấy thế nào, ngoài ra, còn có cái gì không thể ăn không?"

Tối qua Chu Sa rất mệt, lại là sáng sớm, trong đầu cũng không phản ứng theo tiết tấu bình thường, ngây người, "Ai ạ?" Nói xong mới phản ứng lại, kêu lên, "Cô Chương đến rồi ạ?" Tối hôm kia chỉ bàn bạc đợi cô Chương có đến hay không mới quyết định hành động, thế mà cách có một ngày, cô Chương đã đến rồi? Tốc độ này, Chu Sa sửng sốt ngồi dậy, thân trên không mặc quần áo, Chu Tú Mẫn níu lấy cô, làm đủ các hành động từ nắm đến nắn, từ trên xuống dưới, bị Chu Sa mãnh liệt đẩy ra, nhưng đầu Chu Tú Mẫn vẫn cố tình dụi lên cánh tay đang nghe điện thoại của Chu Sa, chính xác ngậm lấy ngực Chu Sa, dùng răng cắn cắn mút mút. Chu Sa cực kì tức giận nhìn Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn mới cười đắc ý buông cô ra, đưa gối kê lưng rồi gác lên vai Chu Sa nghe cô Trịnh nói chuyện.

"Giáo sư, bọn em đến ngay đây." Chu Sa gấp gáp nói, kết quả bị cô Trịnh không khách sáo ghét bỏ rồi từ chối: "Đừng, bữa sáng không có phần cho hai đứa."

Chu Sa: "... Vậy bọn em sẽ đến muộn một chút. Cô đừng cho cô ấy ăn đồ lạnh là được ạ."

Chu Tú Mẫn nghe cuộc đối thoại này, đặc biệt là câu trả lời ngốc nghếch của Chu Sa, thiếu chút cười chết, giống như sáng sớm bọn họ vác người đến đến chỉ vì bữa sáng của Trịnh quá quắt vậy.

"Ừm. Ngủ đi!" Cô Trịnh cúp điện thoại, lên mạng kiểm tra phạm vi "thực phẩm lạnh", sau đó lặng lẽ uống cạn cốc sữa cô chuẩn bị cho Oa Oa, rồi đi nấu một nồi cháo, cuối cùng xuống nhà mua một ít bánh bao, sữa đậu nành và bánh mì rồi quay lại. Cô Trịnh thậm chí còn chưa từng tốt với bản thân mình như thế, lúc cô ở một mình, cũng chỉ có một cốc cà phê, nửa miếng sandwich hoặc hai lát bánh mì mà thôi. Cô Trịnh nghĩ trong lòng, có thể tốt với một người xa lạ đến mức này, cô có thể trở thành vai chính cứu thế giới rồi. Nhưng quả thật Oa Oa khiến cô cảm động. Nhìn đứa trẻ ngốc ấy vụng về muốn đưa tiền cho cô: Một người vội vàng chạy trốn, thứ đầu tiên người ấy nghĩ đến lại là có phiền đến người khác hay không, làm phiền thì phải thế nào, cô ấy có thể nghĩ ra chỉ là vụng về cho người khác toàn bộ gia tài của cô ấy. Cô Trịnh chỉ có thể nói người ngày quá lương thiện, cô thích loại lương thiện này, cô thích người này.

Oa Oa nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, cẩn thận đi ra ngoài, cô Trịnh như thể nhìn mà không thấy dáng vẻ đáng thương này, "Tỉnh rồi à?"

Oa Oa ngoan ngoãn gật đầu, cô lại hỏi: "Đánh răng chưa?" Tối qua cô đã chuẩn bị đủ cho cô ấy bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo để thay. Cô mua cho Oa Oa chiếc quần lót in hình dâu tây, cô cảm thấy đứa trẻ ngoan ngoãn kia rất thích hợp mặc loại quần lót đáng yêu này, sau đó lại cảm thấy bản thân rất giống biến thái...

Oa Oa lắc lắc đầu, cô Trịnh đặt đồ ăn sáng lên chiếc bàn ăn xinh đẹp nhà mình, "Đánh răng đi rồi ăn sáng."

Oa Oa lại gật đầu, cô Trịnh đột nhiên ngẩng đầu cười cười với cô ấy, ánh mắt dịu dàng, giống như gió ấm thổi qua trái tim, Oa Oa có chút không hiểu sao ngượng ngùng cúi đầu. "Trẻ ngoan nên nói chuyện nhiều hơn, đừng suốt ngày làm dáng vẻ cẩn thận như thế, nói sai tôi cũng không làm gì em, thả lỏng chút."

Oa Oa lại gật gật đầu, cô Trịnh cười thành tiếng, "Lại nữa rồi."

Oa Oa đỏ mặt, vốn là vừa ngủ dậy, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng nhàn nhạt, qua cuộc trò chuyện này, hồng nhạt biến thành rực rỡ, lộ hết trên khuôn mặt trắng trắng, vô tình mang theo một tia mê hoặc, có dấu hiệu của một cô gái mười chín tuổi. Cô Trịnh nhìn tới, nghĩ trong lòng: Nếu thật sự nuôi cho béo tròn chắc chắn sẽ đáng yêu chết mất. Sau đó, lại... càng cảm thấy bản thân giống biến thái!

Buổi trưa Chu Sa vội vàng đến kiểm tra cho Oa Oa, tuy là thứ bảy, nhưng cô vẫn phải cùng học với giáo sư Liêu. Chu Tú Mẫn bị anh trai gọi về nhà. Chu Kính Nhân biết mấy hôm nữa bọn họ sẽ xuất phát đi mộ Tần Vương – cô Trịnh vừa nghe được tin ông chú mình đón được người liền lập tức gọi điện cho Chu Kính Nhân – một điều kiện khác của cô Trịnh là muốn một người dẫn đường, Chu Kính Thanh liền gọi Hổ Tử cho cô Trịnh. Tối qua Hổ Tử đã bay đến Quảng Tây để chuẩn bị, rất nhiều đồ cần thiết không mang lên tàu hỏa máy bay được, hắn qua đó chuẩn bị trước cho bọn họ. Chu Kính Nhân gọi Chu Tú Mẫn về nhà, trang bị "vũ trang" cho cô ấy. Tuy cô Trịnh nói đừng ngăn cản Chu Tú Mẫn độc lập, nhưng sao có thể hoàn toàn yên tâm chứ, chỗ đó, ngay đến cả người lão luyện như Chu Kính Thanh cũng gặp nguy hiểm, Chu Kính Nhân vừa buồn vừa lo, vẫn muốn bảo vệ cho cô ấy, trong lòng thật sự khó chịu như lửa thiêu. Chu Kính Nhân đưa một bình thuốc cho Chu Tú Mẫn, tóm lại có thể mang theo, hắn cảm thấy có thể dùng, đều không tiếc mà nhét cho cô ấy. Tuy Chu Tú Mẫn chê phiền phức, nhưng lại nghĩ đến lòng tốt của anh cả, cũng nhận hết, nhưng ánh mắt của anh cả nhìn bản thân như nhìn liệt sĩ... là chuyện gì? Chu Tú Mẫn rất tức giận. "Em và Chu Sa nhất định sẽ bình an vô sự quay về được chưa? Anh không tin em thì cũng phải tin Chu Sa chứ?" Chu Tú Mẫn thật sự muốn hét lên, nhưng không làm, hét cũng vô dụng, cứ để thực tế chứng minh tất cả.

Dựa theo tính cách ích kỉ vô tình của Chu Tú Mẫn thường ngày mà nói, hoạt động này không có lợi ích, đơn thuần phục vụ cho người khác, đơn giản sẽ không muốn cũng không nhất định phải tham gia, nhưng lần này là ngoại lệ. Một là, Chu Tú Mẫn gặp Oa Oa, dáng vẻ cắt cổ tay để máu chảy vào bát thuốc của Oa Oa, cô ấy vẫn nhớ rõ, sau đó khuôn mặt trắng bệch kia biến thành mặt Chu Sa. Bọn họ là một kiểu người, chỉ là đối tượng cứu giúp khác nhau mà thôi, một người cứu anh trai, một người cứu bản thân. Chuyện giao dịch phương thuốc rắc rối kia khiến nội tâm Chu Tú Mẫn cảm thấy day dứt với Oa Oa, loại cảm xúc này còn phức tạp hơn cảm xúc đáng thương đồng cảm phức tạp. Một loại phản xạ thương tiếc: Trạc tuổi nhau, dựa vào cái gì mà người ta phải cứu mạng mình hay anh trai mình? Như thế cũng quá đáng thương rồi. Tìm kiếm mộ Tần Vương vốn nằm trong kế hoạch, chẳng qua là làm trước, tìm kiếm đổi thành trực tiếp xâm nhập, có thể giúp Oa Oa, có thể giúp được Oa Oa, cô ấy tình nguyện giúp. Hơn nữa, nội tâm Chu Tú Mẫn có một loại ảo giác, cảm thấy có thể giúp được Oa Oa sẽ giảm đi day dứt trong lòng với Chu Sa. Một loại ý thức kì lạ, một thứ tâm lí giảm nhẹ day dứt của bản thân.

Mà Chu Sa, Chu Sa không có tâm lí phức tạp như Chu Tú Mẫn, cô đơn thuần là muốn cứu người. Cô kiểm tra cơ thể của Oa Oa, quan sát kĩ càng hơn lần trước phải vội vội vàng vàng, kiểm tra xong mặt cũng đen lại. Cô hỏi Oa Oa: "Bản thân cô dự đoán còn bao lâu?"

Oa Oa cúi đầu, chầm chậm đóng lại khóa váy của mình, giáo sự Trịnh mua cho cô một chiếc váy, khóa kéo dài từ cổ đến chân váy, lúc mặc hay cởi có chút phiền phức, nhưng cô Trịnh nói rất đáng yêu, "Một tuần."

Tốt lắm, người ta nói chuyện cũng không giấu giếm, mọi người ước chừng thời gian độc dược xâm nhập vào ngũ tạng cũng không dài. Chu Sa có chút buồn bã, một loại buồn bã kì lạ, cô nhìn Oa Oa, thành thật bảo đảm: "Cô Chương, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô."

Oa Oa ngẩn người nhìn cô, người ngày... những người này... sao lại tốt như thế? "Không cứu được, cũng không sao. Cảm ơn mọi người."

Chu Sa cố chấp nhìn Oa Oa, "Không, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô. Cô còn trẻ như thế, chúng tôi sẽ không để cô chết đâu."

Oa Oa đỏ vành mắt, thiếu chút nữa không kìm được nước mắt, rất nhiều người muốn cứu mình, nhưng không vì mục đích nào khác. Cô chủ cũng muốn cứu cô ấy, nhưng lợi ích trước mắt, cô chủ có do dự cũng sẽ lựa chọn lợi ích. Những người này, không thân không thích, cũng không tính là bạn bè, lại không do dự đưa tay ra giúp đỡ.

Oa Oa cố gắng cười cười, cho dù không tin, vẫn cảm kích vô hạn: "Được!"

Chu Sa yên lặng. Cô nhìn Oa oa không ôm ấp hi vọng với sinh mạng của chính mình, trong lòng cô rất buồn, sau đó quyết tâm, nhất định sẽ lấy được trống bỏi cứu Oa Oa. Nhất định! Oa Oa cũng buồn, nhưng là vui vẻ tới buồn bã. Hai người im lặng. Cô Trịnh phá vỡ bầu không khí trầm ngâm này, cô đứng ngoài cửa gọi một tiếng: "Chu Sa..." Chu Sa kéo cửa phòng đi ra, cô Trịnh hỏi kết quả thế nào, Chu Sa quay đầu nhìn người trong phòng, nhỏ tiếng nói về điều mà bọn họ đã dự đoán được ít nhiều, Chu Sa nói: "Giáo sư, chúng ta lập tức xuất phát thôi."

Cô Trịnh nghĩ nghĩ: "Được!"