Chu Sa Nhiễm

Chương 113



Đằng ấy từng thấy kiến trúc van chống cháy hiện đại chưa? Hoặc là công tắc điện trong mỗi gia đình? Thông thường đều được xây dựng ở những nơi không bắt mắt hoặc cũng có thể là những nơi bắt mắt sau đó dùng một bức tranh hoặc một thứ gì đó đại loại che đi. Nơi này không quá rộng lớn không quá bao la, lại trưng bày đầy những bức tranh tường diễm lệ, có lẽ cơ quan bên trên giấu quá kĩ, cho nên bên dưới rất sơ sài. Ánh mắt sắc bén của Chu Tú Mẫn rất nhanh phát hiện được một phiến đá dị thường, đi đến đơn giản đào lên, bên trong có một vật gì đó như chiếc van, mở ra, không bao lâu nghe thấy tiếng máy móc ầm ầm vang lên, đối diện bức tường tranh sơn thủy, có bức tường chầm chậm mở sang hai bên, lộ ra một lối vào.

Trong quá trình tìm kiếm, Chu Sa đơn giản giải thích cho bọn họ nghe về "Giả Giám" hoặc chính xác hơn là lai lịch của những người đó.

"Giả Giám", cái tên này đến từ đâu cũng không có cách nào nghiên cứu. Nếu nói là một người, không bằng nói là một nhóm người. Nhóm người này do Hoàng đế hoặc người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế quản lí, sự tồn tại của bọn họ chỉ có một ý nghĩa: Xây dựng lăng mộ cho Hoàng tộc. Bọn họ đều có một điểm chung chính là không có lưỡi. Bộ tộc của nhóm người này sẽ nuôi dưỡng một số đứa trẻ mồ côi có tài năng, mà chuyện đầu tiên trong quá trình nuôi dưỡng, chính là cắt lưỡi của chúng, đây là để tránh lộ bí mật. Lâu dần, bộ tộc này hình thành ngôn ngữ, chữ viết độc lập, không phải người trong bộ tộc thì không có cách nào hiểu được. Người kí tên "Giả Giám" lên bức tranh vùng đất địa thế "vi diệu" này, rất có khả năng là thủ lĩnh của bộ tộc đó. Còn về việc rốt cuộc hắn tự nguyện bồi táng hay vì "biết quá nhiều" mà không thể không bồi táng, có lẽ không nói cũng biết.

"Vậy những công nhân câm khác đâu?" Giang Viễn Lâu hỏi. Giết tất cả công nhân để ngăn lộ bí mật dường như đã trở thành thói quen của tất cả những kẻ cầm quyền, "Cũng bị bồi táng sao?"

Chu Sa điềm tĩnh phủ nhận giả thiết này: "Sẽ không. Họ khác với những công nhân bình thường, bọn họ có khả năng sống sót. Sau khi hoàn thành công trình, bọn họ sẽ quay trở lại bộ tộc, đợi phục vụ xây dựng công trình tiếp theo."

Giang Viễn Lâu trầm tư, "Vậy tại sao cứ phải là thủ lĩnh bồi táng? Nếu không bắt buộc phải bồi táng..."

Chu Tú Mẫn phì cười, "Trong phim ảnh không phải nói rồi sao, 'Biết quá nhiều không có lợi'."

Giang Viễn Lâu: "..."

Đang nói chuyện, Chu Tú Mẫn có phát hiện.

Khi bọn họ đang tìm kiếm chìa khóa của căn phòng bí mật, có dự cảm đến khả năng bên trong có gian phòng bí mật, nhưng diện tích bên trong không thể là một cảnh tượng long trọng xa hoa. Quả nhiên, lối vào còn chưa hoàn toàn lộ ra, bọn họ đã nhìn thấy một góc quan tài gỗ trên đài cao, đợi đến khi bọn họ tiến vào mới càng khẳng định suy nghĩ trước đó: Không gian bên trong rộng hơn bên ngoài, bày biện đơn giản, hai bên tường trống không, được đào rỗng thành giá sách, bày các loại thư tịch, mà những chỗ rỗng ngoài thư tịch, bày lác đác một số đồ dùng bao gồm một số đồ tinh xảo cực điểm, một số miếng ngọc nhỏ, đài sen ngọc, khay đèn, chuông bạc, bình uyên ương vàng bạc, chặn giấy được chạm khắc, đèn lưu li ngũ sắc... tùy tiện lấy một thứ cầm về bán chỉ sợ cái giá khó mà tưởng tượng nổi. Hiển nhiên tính cách chủ nhân là đơn giản, nhưng không thiếu sở thích xa xỉ. Giữa gian phòng, trên đài đá cao long trọng, bày một chiếc quan tài gỗ dát vàng, nắp quan tài màu vàng vẽ một con rồng vàng, nhìn kĩ rồng có bốn móng vuốt. Rồng vàng năm vuốt, trăn bốn vuốt, hiển nhiên cấp bậc của vị thủ lĩnh này không thấp, tính ra, thậm chí là cấp bậc vương gia. Theo lí mà nói, người này không có thân phận, nhưng có lẽ hắn giám sát cung điện ngầm này khiến Hoàng đế hài lòng nên đặc cách, hoặc lòng trung thành bồi táng của hắn cảm động Hoàng gia, Hoàng gia cho hắn quyền lợi này. Còn về lí do thực sự, cần phải tỉ mỉ nghiên cứu. Mọi người không thể mở nắp quan tài, đương nhiên không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây, đơn giản tham quan rồi thôi. Thứ bọn họ chú ý nhất chính là kệ sách cổ kia, nếu người thần bí này là người phác thảo kế hoạch, tổng chỉ huy, tổng giám sát cung điện ngầm này, vậy có phải sẽ lưu lại bản đồ của cung điện ngầm? Đây chính là vấn đề bọn họ quan tâm nhất: Nếu có bản đồ, chuyện này coi như làm chơi ăn thật, tốt hơn nhiều so với việc bọn họ ở trong đây chơi trò mèo vờn chuột.

Ánh mắt mọi người nóng lên vì suy nghĩ này, nhưng những quyển sách này nằm yên qua năm tháng, liệu có thể dễ dàng chạm vào không? Bọn họ lại khó xử. Nếu bọn họ là trộm mộ đến vì tiền có lẽ có thể tự do hành động, nhưng, bọn họ học khảo cổ, bọn họ yêu thích bộ môn khoa học này, lí trí và tình cảm không cho phép bọn họ phá hoại chúng.

Trong lòng Giang Viễn Lâu và Béo suy tính về bảo bối đang bày ra trước mặt mà không thể động, nhưng Chu Tú Mẫn linh hoạt, ngón tay không chút do dự rút ra một cuốn.

Giang Viễn Lâu và Béo:...

Hai người đang buồn bã lại vui vẻ, buồn bã là vì, Chu Tú Mẫn người này tác phong làm việc gan to tày trời, rốt cuộc là bản chất hay kế thừa? Vui vẻ là vì: Thì ra không phải chạm vào sẽ hóa thành tro bụi. Vậy được, ta đến đây! Nghĩ thôi mà tay chân ngứa ngáy, đang muốn khẽ chạm vào những quyển sách quý giá, lại nghe thấy Chu Sa đột nhiên mở miệng: "Ở đây, có đồ đã bị người ta lấy đi rồi."

Mọi người vội vàng tụ lại, men theo ánh mắt của cô, ở bức tường phía đông, vốn dày đặc những cuốn sách cổ, đột nhiên lại trống mất một vị trí, tính toán từ không gian những cuốn sách bên cạnh, có lẽ người ta lấy mất hai cuốn rồi, nhìn tên những cuốn sách còn lại đều là những cuốn sách có nội dung về địa lí du kí.

"Ở đây cũng thiếu đồ tương tự." Chu Tú Mẫn cũng phát hiện, phía trên bên phải cũng thiếu mất hai quyển, còn nơi đặt những cuốn sách dày, dường như thiếu mất một cuốn lớn. Giang Viễn Lâu quan sát bụi, một bên dày, một bên mỏng hơn nhiều, hiển nhiên là hai khoảng thời gian không đồng nhất và giãn cách tương đối lớn, bị người ta lấy đi rồi.

"Rốt cuộc ai từng đến đây? Ai đã mang những cuốn sách ấy đi? Bên trong lại có nội dung quan trọng gì? Cái gì cũng không lấy, chỉ lấy mấy cuốn sách?"

Trong lòng mọi người hiện lên một đống dấu hỏi, sau đó, chia ra tìm tiếp một số đồ bọn họ cho là có thể có phát hiện hoặc hữu dụng, một số đồ không rõ tên, biết đâu lại may mắn. Chu Sa khẽ nhón chân, lấy đèn pin rọi lên bức tường, nhưng không đủ cao...

Cô ngưng tầm mắt ở nơi cao nhất hỏi, "Đàn anh, có thể nâng em lên không?"

Béo cao to khỏe mạnh không chần chừ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng, "Lên!"

Chu Sa cũng không lúng túng, không chần chừ trèo lên, Béo đứng lên, di chuyển trái phải theo hiệu lệnh của Chu Sa, Chu Sa ngồi trên lưng Béo lấy đèn pin chiếu qua từng hàng từng hàng thư tịch, có quyển sách in, có quyển sách viết tay...

Tầm nhìn của Chu Sa quét qua trái phải trên dưới, cuối cùng rơi vào một góc bên trái, ở đó bày một hàng sách gọn gàng, nhưng chỗ đó lại xuất hiện một khoảng trống rất không tự nhiên...

Chu Sa gọi, "Đàn anh, sang trái một bước... thêm chút nữa."

Béo di chuyển. Chu Sa hận không thể bò cả người lên tường, cô cẩn thận tránh những chiếc chuông, kéo những quyển sách khác ra, rút ra được một cuốn sách từ bên trong khe hở. Cuốn sách này được đóng thủ công, chất giấy dày thô ráp, ngoài bìa có vết tích dây thừng xuyên qua lỗ tròn để gắn những trang giấy thành quyển. Chu Sa lật lật, trên mặt lộ ra biểu cảm lúng túng. Đèn pin của Chu Tú Mẫn và Béo cũng chiếu qua thuận tiện cho Chu Sa tìm kiếm, thấy cô dừng lại lấy ra vật gì đó, nhất định có thu hoạch, Chu Tú Mẫn mở miệng hỏi, "Tìm được gì thế?"

Chu Sa hoàn hồn, nghĩ đến việc Béo cũng cõng mình rất lâu rồi, cô cũng không phải đứa trẻ hai ba tuổi, cũng rất nặng, vội vàng nói: "Đàn anh, được rồi, có thể để em xuống được rồi."

Béo đặt Chu Sa xuống, ba cái đầu chụm lại nhìn thứ trên tay cô, bìa sách ngoài hai sợi dây gai cố định, còn có một số vết tích như bị kiến gặm qua, nhìn kĩ giống như hệ thống chữ Bray dành cho người mù của người hiện đại.

"Cái này? Là văn tự của bộ lạc kia sao?" Giang Viễn Lâu cẩn thận mở miệng, vô thức đưa tay xoa xoa, quả nhiên có cảm giác lồi lõm.

"Vâng!"

Béo nhìn Chu Sa, "Em đọc hiểu sao? Bên trên nói cái gì?" Giọng điệu của Béo thay vì nói là nghi vấn chẳng thà nói là trần thuật thì thích hợp hơn.

Sắc mặt Chu Sa lộ ra vẻ bối rối, sau đó cúi đầu, "Lúc nhỏ... từng xem qua loại văn tự này. Lúc nhỏ, trong nhà có một quyển sách như thế..." Trong đầu cô hiện lên những kí ức tươi đẹp, sau đó chuyển sang thở dài, "Nhưng có một hôm, bị thím hàng xóm vô tình cầm đi lót giày."

Tất cả khuôn mặt của bọn họ vô thức co lại, sách quý như thế... lót đế giày?

"Đó là chữ gì?" Béo bình phục hô hấp, hất cằm về quyển sách trong tay Chu Sa, biểu cảm của Chu Sa lại biến thành chần chừ, "Loại chữ này, em cũng không quá am hiểu, thời gian gấp gáp, em cũng không có cách nào đọc hiểu hết, bìa sách dịch ra đại khái là kiểu chơi chữ giống như chữ 'gương', 'hình ảnh của gương'."

"May mà còn sổ ghi chép tay của người giám sát, không chừng có nhắc tới những chủ đề như kết cấu công trình hay vị trí mộ chính chăng? Cậu mau xem đi." Chu Tú Mẫn thúc giục cô, Giang Viễn Lâu và Béo cũng long lanh nhìn cô. Chu Sa lại lật sách, một lúc lâu sau, ngẩng đầu, sắc mặt khó xử, "Mọi người, em xin lỗi, thời gian ngắn, em thật sự đọc không hiểu. Hay là chúng ta chụp lại, sau này về chúng ta nghiên cứu tỉ mỉ." Không đợi mọi người đáp lại, Chu Sa rút điện thoại ra, lại bắt đầu tách tách tách chụp lại, đang chụp, đột nhiên sửng sốt ngẩng đầu, "Mọi người còn nhớ người tên 'Mục Chi' không?"

"Thái giám hầu hạ bên cạnh Trương Quý phi?" Trong bốn người, trừ Chu Sa, Chu Tú Mẫn là người quen thuộc nhất với nhân vật lịch sử Tần vương, nên phản ứng nhanh nhất.

Chu Sa gật gật đầu. Thái giám tên Mục Chi này trong lịch sử Tần vương có thể coi là nhân vật sánh ngang Tư Đồ Thanh Minh, tuy hắn là một thái giám, nhưng nhận được sự tín nhiệm sủng ái vô hạn của hai đời Hoàng đế, phong quan "Nhất phẩm trung dũng công", "Đại tướng quân trung trinh thần dũng bảo vệ quốc gia tối cao", cho nên được ban thưởng rất nhiều tiền, đồ vật xa xỉ cao quý. Và bởi vì "Khánh Tông" lúc đó, con trai của Tần vương, cho rằng như thế mới có thể thể làm nổi bật sự cống hiến và thành tựu của ngài, cho nên không tiếc tay vung tiền, cũng không màng đến sự can ngăn của các đại thần mà phong hào không phù hợp với chế độ. Hắn cũng rất xứng đáng với danh hiệu, lúc đó phía nam bị lũ lụt, dẫn đến cái chết của trăm ngàn bách tính, ruộng đồng hoa trái không thể thu hoạch, quan triều đình cũng bó tay hết cách, hắn xin Khánh Tông cho quân đội: Năm năm không quản lí được lũ lụt, nguyện mang đầu về gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng lần nữa bỏ qua sự khuyên ngăn của quan lại, đồng ý yêu cầu của hắn, kết quả hắn chỉ dùng ba năm đã quản lí được lũ lụt. Trên đường về kinh thành phục chức, khắp nơi khắp chốn, dân chúng quỳ rạp khóc lóc đưa tiễn, ngay cả Hoàng đế cũng đích thân cùng trăm quan ra khỏi kinh thành mười dặm nghênh đón.

Vị trung dũng công này không những biết trị thủy, nghe nói còn rất khéo tay, giỏi làm các cơ quan, đồ chơi, đồ làm ra tinh xảo kinh người. Có một năm sinh nhật Trương Quý phi, hắn hiến một chiếc trâm cài tóc vàng khảm châu, chiếc trâm đó "óng ánh lấp lánh, giương cánh muốn bay, đung đưa trong gió, tinh xảo tuyệt mĩ". Trương Quý phi vô cùng vui vẻ, trong yến tiệc tặng hắn hai nghìn hai lượng vàng, mười cung nữ, trên trăm tấm lụa tốt, mà chiếc trâm "tinh xảo tuyệt mỹ" ấy là thứ Trương Quý phi vừa mắt, đích thân chỉ định nhất định phải mang trên đầu, "Nguyện như sơ nhan kiến ngô hoàng. Tử khả tăng sắc da" (Hi vọng nhan sắc có thể (xinh đẹp) như lần đầu gặp Hoàng thượng, cây trâm này có thể tăng thêm phần xinh đẹp).

Vị trung dũng công này trong lịch sử cũng không chỉ có vậy, hậu thế của hắn – thái giám đương nhiên không thể có con, hắn chọn ra một đứa trẻ nam thông minh trong đám họ hàng thân thích làm con nuôi – một Ngưu nhân còn lợi hại hơn hắn. Mà Ngưu nhân này, phàm là những người học kiến trúc đều biết, rất nhiều ý tưởng, phương pháp ứng dụng, hình ảnh minh họa của hắn ảnh hưởng sâu sắc đến người đời sau, thậm chí tạp chí kiến trúc nổi tiếng nước ngoài bình chọn hắn là một trong mười kiến trúc sư vĩ đại nhất.

Ngưu nhân này, là Lương Nhất Hâm thời Tấn, rất nhiều thiết kế của hắn đều không thể thực hiện, thậm chí bị người thời đó gọi là "xằng bậy", nhưng lịch sử chứng minh hắn là một người tài hoa hơn người, thiên tài có tư tưởng vượt thời đại.

Nghĩ đến đây, đầu óc Chu Sa đột nhiên lướt qua thứ gì đó, nhưng quá nhanh lại không bắt kịp. Cô nghĩ lại, lại không nhớ ra là gì, sau đó lại lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt nghi hoặc của những người khác, Chu Sa đành cố bình tĩnh lại, chỉ vào trang giấy đang mở ra, "Ở đây nhắc tới Mục Chi đã thảo luận với hắn một giả thiết thú vị liên quan đến kính, hắn đem giả thiết này biến hóa một chút, thêm vào thiết kế của cung điện ngầm, Hoàng đế vô cùng yêu thích, thưởng cho hắn rất nhiều đồ quý giá. Hắn cảm thấy tiếc nuối không thể nói đây là ý tưởng của Mục Chi, bởi vì đây là cơ mật, người ngoài biết được sẽ bị chém đầu..." Pháo hoa như thể lại tiếp tục phát sáng, Chu Sa cảm thấy hình như mình nắm bắt được rồi, nhưng không cụ thể, "Mọi người nói xem, có khi nào hắn đem suy nghĩ này nói cho Trung dũng công hay không?" Cô nhìn bốn phía, đột nhiên nghĩ đến những vết tích thời gian được lưu lại bởi những cuốn sách kia, đột nhiên nghĩ như thế.

"Có khả năng, một người có thứ đồ đắc ý, có lẽ không nhịn được muốn khoe khoang, hơn nữa... người này... cũng không nhìn ra vẻ cẩn thận của người thủ lĩnh này như hắn muốn thể hiện." Chu Tú Mẫn chú ý đến đồ quý hiếm và ngọc bày ra trước mắt, thản nhiên nói.

Giang Viễn Lâu lộ ra nghi hoặc – đương nhiên hắn cũng nhớ tới lịch sử của Trung dũng công và người kế nghiệp vĩ đại kia – "Em đang nói, nếu người thủ lĩnh này vô tình tiết lộ tin tức. Mà vị Trung dũng công này biết được hơn nữa còn ghi chép lại để người kế nghiệp của hắn nghiên cứu. Hắn tinh thông cơ quan, hậu nhân tài hoa của hắn ngoài kế thừa bản lĩnh còn quen thuộc với chế tạo công trình, hắn đến được đây đương nhiên không thành vấn đề, thậm chí có thể lấy được một số đồ quan trọng từ trong đây? Em hoài nghi cái này? Vết tích đám bụi dày là hắn lấy đi, còn đám bụi mỏng là người đã vào trước chúng ta?"

Chu Sa không lên tiếng, im lặng chụp nốt những trang sách còn lại, sau đó đứng lên, "Có lẽ vậy!" Cô lại không nỡ đặt về như lúc mới lấy ra, Giang Viễn Lâu nhìn Chu Sa không nỡ, ấp a ấp úng, "Hay là, mang về nghiên cứu?"

Chu Sa cười cười. Không đáp lại. Đương nhiên là muốn, Chu Sa ước gì có thể mang hết chỗ sách ở đây đi, nhưng, đây không phải đồ của cô, cũng không phải mục đích chuyến đi của bọn họ.

"Tiểu Chu, có phải em biết gì không?" Béo đợi Chu Sa xuống, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, Chu Sa dịch chuyển tầm mắt, "Có lẽ, nhưng em không biết."