Chu Sa Nhiễm

Chương 135



Chu Sa sống chết nhìn chằm chằm ả, nụ cười đắc ý trên mặt Joker chầm chậm ngưng tụ, con ngươi vô thức co lại: Ả lại cảm nhận được cảm giác lạnh buốt bị rắn độc nhìn chằm chằm.

Chu Sa chầm chậm gật đầu, "Tôi nhớ rồi. Tôi tuyệt đối không quên!"

Câu nói này, lọt vào tai tất cả mọi người, rõ ràng là: Mối thù này, tôi tuyệt đối phải báo! Cho nên khóe miệng của Joker co lại, cố ý cười khinh miệt. Ả quay người, lại nhìn thấy gã đàn ông lông lá đau đớn nằm dưới đất, vô thức hung hăng mắng một câu, "Còn ngây ra đó làm gì, lôi hắn đi!" Thứ vô dụng. Ánh mắt độc ác cùng tính cách vô tình tàn khốc của ả lộ ra không thiếu mảnh nào. Lập tức có một tên đàn ông mặt ngựa nhanh nhẹn tiến lên phía trước đỡ tên lông lá dưới đất lên, tên lông lá lảo đảo đứng lên, một tay ôm lấy con mắt bị thương, máu lọt qua kẽ tay gã, ánh mắt gã giống như ác quỷ, dùng con mắt lành lặn còn lại nhìn chằm chằm vào Chu Sa, sau đó hất tên mặt ngựa ra hung dữ nhào về phía Chu Sa, gã muốn giết con ả khốn khiếp này!

Mặt ngựa thấy được chỉ thị của Joker không chút do dự buông tay ra, không ngăn cản, tiến lên phía trước dùng súng chĩa lên đầu Chu Sa, đám còn lại cũng nhanh nhẹn vây thành một bức tường ngăn chặn lối thoát của Chu Sa. Joker nói bỏ qua cho Chu Sa, nhưng không đại diện cho việc ả không vui vẻ khi nhìn cô đau đớn, Chu Sa không có đường lui, phản kháng thì Chu Tú Mẫn sẽ mất một ngón tay, Chu Sa cắn răng, cô đã chuẩn bị mất nửa cái mạng, đột nhiên Chu Tú Mẫn ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang theo đau đớn không cách nào nhịn được, rồi nước mắt chảy xuống khắp mặt, cô ấy gào lên, giống như sắp chết, điên cuồng gào lên, "Chu Sa, giết hắn đi! Cùng lắm là một ngón tay, giết hắn đi!" Âm thanh của Chu Tú Mẫn cực kì thảm thiết, mang theo một thái độ kiên quyết, nghe thôi mà lòng người run rẩy, chỉ biết hai người phụ nữ này, người sau hung hăng hơn người trước.

Chu Sa không động đậy, cho dù trong thắt lưng của cô cũng giống như Giang Viễn Lâu, dán mười mấy mảnh dao, bất kì lúc nào Chu Sa cũng có thể móc ra, cắt đứt tay của tên lông lá đang bóp chặt lấy cô, hoặc là cắt đứt yết hầu hắn. Nhưng Chu Sa không động đậy. Không phải sợ lộ ra "vũ khí" bí mật, mà là cô không muốn tổn thương Tú Mẫn.

Béo động đậy. Tất cả mọi người còn đang tập trung lên người Chu Sa, tên đàn ông lông lá nhanh chóng xông lên trước mặt Chu Sa, Béo không bị ai để ý lặng lẽ nhấc chân lên, sau đó, tung một cước đẹp mắt, tên lông lá đang chăm chú quan sát mục tiêu bên này không kịp phòng bị, lảo đảo về sau mấy bước sau đó ngã xuống đất, Béo không ngừng nghỉ, đá người xong nhanh chóng tiến lên phía trước định đánh cho tên kia hôn mê...

Béo tỉnh táo lại, hắn biết tính cách của Chu Sa, chắc chắn không làm chuyện gì để Joker làm tổn thương Chu Tú Mẫn, nhưng nếu cô bị đánh thừa sống thiếu chết, tình cảnh của bọn họ càng khó xử, tuy có chút có lỗi với Chu Tú Mẫn... Chu Tú Mẫn cũng không tình nguyện nhìn cảnh tượng này đúng không? Cho nên hắn ra tay, không dùng chân nữa. Một đám người nguy hiểm trang bị đầy đủ vũ trang trước mặt, lúc này bản thân lại ra tay có lẽ là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Nếu đằng ấy không thể uy hiếp được người khác, ý thức cảnh giới của người khác với đằng ấy sẽ tương đối ít, nhưng một khi đằng ấy ra tay mọi chuyện sẽ lật ngược lại. Nhưng tình thế ép buộc, hắn cũng không còn cách nào khác. Nếu cuối cùng vẫn phải trả giá, Béo muốn đánh gã ngất đi, tránh để gã gây họa.

Một bàn chân thò ra, đúng lúc ngăn cản bàn chân muốn đá ngất tên lông lá của Béo, tư thế này, sức lực này, vừa nhìn là biết người trong nghề, Béo chỉ đành gấp gáp thu chân lại, lùi về sau mấy bước, là người đàn ông gầy nhom có bàn tay to kì dị, lão cũng không có ý định truy đuổi Béo, nhìn Béo lùi lại, cũng thu chân về, đứng im ở một bên như không có chuyện gì. Joker nhướng mày, nhưng không nói gì, quay người đi vào lều của mình, người đàn ông gầy lại thu tay vào ống tay áo của mình, hờ hững mở miệng, "Mark, Lão K, hai người đưa Phillip xuống núi đi."

Mark và Lão K không dám tin hét lên: "Bây giờ?" Xuống núi lúc này có nghĩa là bọn chúng không thể tham gia hành động lần này, đương nhiên, trừ phi bọn chúng có thể đuổi kịp, nhưng dường như là không có khả năng. Bọn chúng vượt ngàn dặm xa xôi đến nơi quỷ quái này không phải làm nhân viên y tế. Bọn chúng kêu lên, mặt gầy không nói gì, chỉ khẽ ngẩng đầu yên lặng nhìn bọn chúng gào thét, tên Mark và Lão K hiển nhiên rất kiêng sợ lão, bị lão nhìn liền không dám lên tiếng, một lúc sau, chỉ đành tức tối đỡ tên lông lá bật đèn pin rọi đường xuống núi. Nơi bọn chúng đang ở không tính là sâu trong núi, tuy cũng có nguy hiểm, nhưng với loại người như bọn chúng, cũng không phải vấn đề.

Chu Sa vội vàng chạy tới bên cạnh Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn ôm lấy ngón tay vừa bị bẻ gãy của mình, nước mắt rơi đầy mặt, Chu Sa nhìn rất khó chịu nhưng cũng không thể không lên tiếng, muộn thêm một chút nữa ngón tay của Chu Tú Mẫn sẽ hỏng mất, cô ôm lấy tay Chu Tú Mẫn, "Tú Mẫn, nhịn một chút!"

Chu Tú Mẫn u u gật gật đầu. Chu Sa cắn răng, quyết tâm, "tách" một tiếng bẻ ngược ngón tay Chu Tú Mẫn lại, Chu Tú Mẫn hít sâu, mặt mũi biến dạng, nhưng cô ấy nhẫn nhịn không kêu lên, chỉ có đôi môi đã bị cắn rách, một tia máu chảy ra, chỉ nghĩ thôi cũng biết đau đớn chừng nào.

Giang Viễn Lâu và Béo nhìn biểu cảm đau đớn của Chu Tú Mẫn cũng cảm thấy đau đớn, hai người đàn ông không bảo vệ được một người phụ nữ...

Bọn họ vội vàng đến đây, trên người cũng không đem theo thuốc men, đối phương lại thù địch nhìn bọn họ, tất nhiên không thể cho. Chu Sa chỉ huy Giang Viễn Lâu bẻ lấy hai cành cây trong đống củi còn chưa bị đốt, Béo nghĩ có thể dùng dây la bàn làm dây buộc, lúc này mặt gầy bất ngờ mở miệng, "Tiểu Lộ, cho bọn họ ít băng."

Tiểu Lộ chính là tên mặt ngựa nhanh nhẹn ban nãy, gã nghe xong không hiểu nhìn mặt gầy, sau đó nhăn mày giống như rất khó chịu vì hành động nhân từ với kẻ địch của lão, nhưng cũng không nói nhiều, quay người vào lều lấy cuộn băng vứt cho Chu Sa, Chu Sa cũng không cứng đầu không nhận lấy đồ cứu tế của kẻ thù, lập tức không chút chần chừ nhặt lên băng bó cho Chu Tú Mẫn.

Mặt gầy đi đến bên người Béo, nhìn một cái lên hành lí của ba người trên mặt đất. Trước khi Chu Sa đánh úp tên lông lá đã có người kiểm tra một lượt, đem thu lại hết những đồ bọn chúng cho là không nên để lại, ví dụ như điện thoại, tiền, một ít đồ ăn bọn họ mua trên đường, thứ như la bàn, những người kiểm tra chỉ hờ hững nhìn một cái, liền vứt lại, cho nên bây giờ chỉ còn lại mấy bộ quần áo chống lạnh cùng một số đồ linh tinh không liên quan bị hất tung tóe trong chiếc ba-lô. Béo cho rằng lão phát hiện ra thứ gì, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn cố gắng làm vẻ bình tĩnh, may mà lão chỉ nhìn một cái rồi ngẩng đầu lên. Lão móc một tờ giấy trong ngực, trên tờ giấy là bản đồ chưa đến một phần ba của lăng mộ, mặt gầy nói, "Đây là bản đồ một phần lối vào của mộ Công chúa, tốt nhất là mấy người nên biết đi thế nào, Joker không phải là người kiên nhẫn!" Câu này thấp thoáng vẻ uy hiếp, Béo nghi ngờ nhận lấy, trên đường bọn họ thảo luận mãi về vấn đề này, nhưng không ngờ đám người này biết lối vào, vậy thì còn cần bọn họ làm gì? Hắn cúi đầu nhìn bản đồ trên tờ giấy, trên mặt lộ ra biểu cảm kì quái, bởi vì hắn cúi đầu, mặt gầy cũng không chú ý đến, âm thanh của lão vẫn bình thản, "Các người có thể thương lượng với nhau," Sau đó lão quay người dặn dò những người khác, "Trông bọn họ. Tiểu Phương, Lão Lư, Tiểu Hà gác đến nửa đêm, sau đó đến Lough, Tiểu Lộ, Đại Lưu." Sau đó nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn nhóm Chu Sa, "Cho bọn họ ít nước và đồ ăn."

Lão nói xong đang muốn đi, Giang Viễn Lâu vội vàng tiến lên trước mặt ngăn lão lại, "Có thể cho luôn bây giờ không? Chúng tôi rất đói." Đám người kia cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng bọn họ mới làm bị thương người của chúng, chính là không nể mặt mũi của chúng, ngoài mặt cười nói bên trong công kích cũng không ít, Giang Viễn Lâu không thể không đề phòng, khí chất "không ăn đồ của kẻ địch" cái gì đó hắn không có, ừm, bọn họ đều không có, bụng đói rồi, cũng không làm nổi cái gì.

Mặt gầy không lộ ra biểu cảm gì, chỉ có chút giống như kinh ngạc, giống như lão hiểu được suy nghĩ của Giang Viễn Lâu, liền gật gật đầu, nói với mặt ngựa, "Tiểu Lộ, lấy bánh mì và nước cho họ."

Tiểu Lộ tức giận nhìn Giang Viễn Lâu, sau đó lấy đồ ăn đồ uống cho bọn họ, lúc nhét cho Giang Viễn Lâu, biểu cảm của gã tràn ngập bất mãn, Giang Viễn Lâu cũng không thèm để tâm, hắn tính toán với loại người này làm gì, tính toán với đám người này sẽ làm bụng của mình chịu khổ, hắn ôm lấy chút đồ ăn trong ngực rồi quay về bên nhóm người của mình. Béo đang nói với Chu Sa và Chu Tú Mẫn về chuyện mặt gầy nói với hắn, hắn đưa tờ giấy cho Chu Sa, truyền đạt lại lời của mặt gầy, Chu Sa thâm trầm nhìn, Chu Tú Mẫn cũng nghi ngờ nhích lại gần, Giang Viễn Lâu đặt đồ ăn xuống, cũng nhích đến xem, sau đó lộ ra biểu cảm kì quái. Trên máy bay, Chu Sa đưa cho hắn và Béo một tấm bản đồ, nói có khả năng là bản đồ mộ Công chúa, nhưng không biết phần trắng đó là gì, cô chỉ khuyên bọn hắn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể chạy theo hướng này. Mặt gầy đưa cho bọn họ phần khuyết thiếu của tấm bản đồ, vô cùng trùng khớp với tấm bản đồ mà Chu Sa đưa cho bọn hắn, nói như vậy là, đám người Joker không biết thông qua cách gì đó giành được bản đồ mộ Công chúa, nhưng tấm bản đồ chỉ có phần đầu, bọn chúng không cách nào vào sâu trong mộ. Vậy lăng mộ đó nguy hiểm đến cỡ nào? Ngay đến cả những tên trộm mộ quốc tế "tinh thông công nghệ kĩ thuật" cũng không có kế sách? Giang Viễn Lâu cảm thấy chấn động, cho nên mới cần bọn họ, chính xác hơn là cần đến sự "trợ giúp" của Chu Sa?

Chu Tú Mẫn nghi ngờ nhìn bọn họ, biết bọn họ biết cái gì đó mà cô ấy không biết, cô ấy dùng ánh mắt hỏi Chu Sa, Chu Sa chầm chậm gấp lại mảnh giấy nhét trong túi quần, sau đó viết hai từ vào lòng bàn tay Chu Tú Mẫn: Nói sau!

Chu Tú Mẫn cũng không hỏi nữa.

"Khi nào cùng một chỗ, sẽ nói cho cậu ấy."

Giang Viễn Lâu và Béo gật gật đầu. Chu Tú Mẫn nghi hoặc nhìn bọn họ, cũng không hỏi. Bốn người lẳng lặng ăn bánh mì uống nước.

Đến tối bọn họ bị giám sát trong một chiếc lều. Chu Sa bèn thì thầm kể lại rõ ràng bên tai Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn cũng hiểu ý của Chu Sa, không hỏi nhiều cũng rõ.

Sáng sớm ngày hôm sau dậy sớm lên đường.

Cả một đoạn đường không lên tiếng.

Trước buổi trưa ngày thứ ba, bọn họ đến được một vách núi thấp, Joker đứng trên đỉnh đón gió thổi qua, khẽ cười, "Đến rồi!"