Chu Sa Nhiễm

Chương 140



Đối với lời của Joker, ngoài phần sao chép được, phần còn lại Chu Sa cũng không hỏi tới. Đầu tiên, cậu ba Lâm luôn kể chuyện theo phong cách hóm hỉnh, không phải kiểu nói chuyện khoa trương, nếu ngay cả cô mà bố cũng không kể, sao có thể kể chuyện đó với người đàn ông họ Âu lòng lang dạ sói chứ? Nội tâm Chu Sa tuyệt đối không có cách nào đồng tình. Hai là, nếu Joker thật sự biết địa điểm cụ thể của khu rừng nhỏ, tại sao có thể tốn đến năm năm mà không thể tìm được lối vào? Sau khi đối thoại với Joker, lần nữa kiến thức về "tầng giữa" của Chu Sa bị lật đổ hoàn toàn: Đoàn đội của Joker có lẽ đã tiến vào lăng mộ (tầng giữa của lăng mộ) nhưng đều "đến đây không thông" (toàn đội bị tiêu diệt), chỉ là đúng lúc đám Joker đang định từ bỏ, bất ngờ nhận được tin tức liên quan (làm cách nào để đi vào) của nhà họ Âu cung cấp, con đường này an toàn, ổn định, bởi vì "có một người đàn ông đã đi vào đây sau đó an toàn đi ra", tất cả những điều này đương nhiên là chuyện phiếm, là bản thảo do nhà họ Âu. Lúc đó tình hình hỗn loạn, cho dù nhà họ Lâm đã xử lí, chỉ sợ vẫn lưu lại đầu mối. Hơn nữa, lúc đó bên cạnh cậu ba Lâm (lúc tiến vào lăng mộ) còn có người làm, muốn mua tin tức từ miệng loại người này cũng không có gì khó. Nhưng người (những người) làm đó có thể không tình nguyện, hoặc cũng có thể thật sự không biết, cho nên nhà họ Âu (Joker) chỉ có thể lấy được tin tức mơ hồ. Ả biết ở đây có cơ quan quan trọng, nhưng ả không biết là gì. Ả từng nghiên cứu, ả từng đến đây (có thể nhìn ra từ việc ả thuần thục xuyên qua thôn làng kia trong đêm tối), nhưng ả không tìm được, cho nên ả ép bọn họ đến tìm.

Chu Sa cho rằng, ở đây chắc chắn "ngoài chỗ này" còn có lối vào khác, là lối vào mà nhà họ Âu cung cấp, hoặc đám người Joker tự biết, hoặc đám người lúc trước của ả đi tìm được. Nếu bọn họ không tìm được (bây giờ muốn tìm lối vào), Joker có khả năng thật sự sẽ giết bọn họ, sau đó mạo hiểm ra ngoài theo con đường theo lối đoàn đội lúc trước của ả thất bại. Suy đoán này dựa theo tính cách tham lam lại cẩn thận của Joker: Ả không phải là người không chắc chắn mà hành động lỗ mãng (bắt cóc Chu Tú Mẫn, uy hiếp bọn họ cùng đến, đem bọn họ vào núi sâu như một đống hàng cồng kềnh trên lưng, khẳng định ả đã chuẩn bị kĩ càng).

Cho nên, lúc này bọn họ chỉ có hai cách: Một là, tìm được lối vào. Hai là, chạy trốn trong vòng nửa ngày.

Nhưng chạy thế nào đây?

Đám người kia vì hít phải "Phù Thạch Hương" mà tâm tình trở nên phấn khích, nhưng muốn hưng phấn đến mức thần trí không rõ ràng, bọn chúng phải hít nhiều hơn nữa...

Nếu không phải Chu Sa sản sinh ra ảo giác nhìn thấy pháp sư, cô cũng không chú ý đến điểm này, rất nhiều người cho rằng hương thơm trong cầu thang đến từ hương hoa cỏ trong hang đá, thật ra đều là từ những ngọn đèn tường. Giá đèn trên tay những tượng tà thần kia cũng có, nhưng hàm lượng ít hơn nhiều so với giá đèn ở cầu thang. Rất lâu về trước, đám pháp sư để biểu thị (bày ra) uy lực của bản thân, ngầm chế tạo ra những loại hương đốt để đạt được mục đích mê hoặc nhằm khống chế lòng người, mê hoặc thần trí con người, "Phù Thạch Hương" là một trong số đó. Nguyên liệu để điều chế ra loại hương này rất đặc biệt, dùng đá bọt từ vùng núi phía nam (không biết từ vùng núi nào, các nhà sử học địa lí cũng không có cách nào xác định vị trí), kết hợp với những hương liệu đặc biệt và nhựa thơm tạo thành, lấy tên là "Phù Thạch Hương". Sách cổ có ghi chép: "Vu, lấy phù hương trí hoan. Thực chi thất tâm tính" (Thầy mo dùng Phù Thạch Hương mê gây ảo giác. Hít vào sẽ mất đi tâm tính). Trong "Sơn Hải Kinh" cũng có nhắc tới, "Cách đây năm trăm dặm, có núi nam, nơi sản sinh đá bọt, hình dạng tròn trịa, hương thơm mê người, tạo thành sáp nến, ngàn năm không tắt, ngàn năm không tan."

Sau khi hít phải Phù Thạch Hương, có người sẽ cảm thấy thư thái, vui vẻ, mà tiếp tục hít sẽ biến thành điên cuồng, sẽ cảm thấy bản thân tràn đầy sức lực, có thể làm được bất kì việc gì. Cho dù có là người có ý chí mạnh mẽ kiên cường, không cẩn thận hít phải cũng không cách nào khống chế, trừ phi có ngoại lực kích thích làm người đó tỉnh táo, nếu không phải đợi đến khi thuốc hết tác dụng. Loại thuốc này có hiệu quả trong thời gian không dài, thông thường kéo dài từ hai đến ba tiếng, lúc tỉnh táo có thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng không gây tác dụng phụ. Nếu hít quá liều sẽ sản sinh ảo giác nghiêm trọng, hít vào trong thời gian dài sẽ triệt để mất đi tâm tính, không thể khống chế.

Chu Sa ý thức được điều đó nên luôn đề phòng, cố gắng tập trung tinh thần của bản thân cho nên không có chuyện gì, mà trong bốn người bọn họ, người duy nhất không bị ảnh hưởng lại là Giang Viễn Lâu. Chu Sa cũng không rõ nguyên nhân vì sao.

Đầu óc Chu Sa chuyển biến nhanh, tìm một chỗ có thể dựa vào chỗ cao ngồi xuống, Giang Viễn Lâu và Béo vội vàng muốn quan sát bốn phía, bị Chu Sa ấn xuống, "Đừng động, ngồi xuống, nghỉ ngơi đã."

Béo nói, anh không sao, mọi người nghỉ đi, anh đi xem xem, Chu Sa kéo hắn lại, "Được rồi. Đi cả một ngày sao không mệt chứ? Ngồi xuống đi anh."

Béo hết cách chỉ đành ngồi xuống, "Bạn học Tiểu Chu, em có dự định gì không?"

"Em đang nghĩ."

Béo có chút buồn bực, không phải ban nãy dáng vẻ của em rất bình tĩnh rất nắm chắc sao? Chỉ đành buồn bực cầm chai nước và lương khô nhét vào miệng, trong lòng âm thầm buồn rầu không thôi.

Chu Sa dựa vào tường nhắm mắt, dáng vẻ bình tĩnh im lặng nghỉ ngơi, Giang Viễn Lâu và Béo có chút bất đắc dĩ nhìn nhau, bọn hắn cảm thấy bản thân quá dựa dẫm vào Chu Sa, Béo không nhịn được nhảy lên, "Anh vẫn nên đi xem xem."

Chu Sa giữ lấy tay hắn không cho hắn đi, sau đó quay đầu nói với Giang Viễn Lâu, "Đàn anh, em có chút chuyện muốn nhờ anh."

Cô nói nhỏ bên tai Giang Viễn Lâu mấy câu, sắc mặt Giang Viễn Lâu biến hóa mấy bận, sau đó cắn răng gật đầu, "Được!"

Nghỉ ngơi hai mươi phút. Khoảng thời gian này, chỉ có Chu Sa thật sự "nghỉ ngơi", Giang Viễn Lâu và Béo vì tâm trạng nặng nề chỉ nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi mà thôi, thần kinh vẫn căng như dây đàn. Chu Sa dựa vào vai Giang Viễn Lâu thiếp đi, Chu Tú Mẫn đau lòng chết mất. Tuy bản thân bị bắt giữ, nhưng cũng không bị ngăn cản hoạt động trong phạm vi rộng, cô ấy tức tối đi khắp nơi tìm cơ quan, Joker lạnh lùng làm dáng vẻ khinh bỉ nhìn Chu Tú Mẫn, "Bọn tao mò mẫm từng nắm đất một còn không thấy, mày có thể sao?" Chu Tú Mẫn không dám đấu khẩu với ả, cố gắng nhẫn nhịn, trong lòng đã hỏi thăm tới tổ tông mười tám đời nhà Joker.

Giang Viễn Lâu nhìn thời gian không còn sớm liền gọi Chu Sa tỉnh dậy. Chu Sa bước đến đứng trước mặt Joker, "Chị cho chúng tôi thời gian nửa ngày, trong nửa ngày chúng tôi có thể tự do hoạt động không? Không có người của chị đi theo sao?

Joker xảo quyệt nhìn cô, "Lẽ nào chúng mày muốn chạy?"

"Chúng tôi không ăn không uống, không có súng đạn mạnh mẽ để chống lại dã thú, chị cảm thấy chúng tôi có thể chạy sao? Tú Mẫn còn trong tay các người nữa."

"Vậy thì không chắc. Con người vừa xảo quyệt vừa ích kỉ, có lẽ chúng mày cảm thấy chết một còn hơn chết cả đám thì sao?"

Chu Sa hoàn toàn không để ý đến ả, "Chúng tôi muốn quay lại đài tế lúc trước. Tôi cảm thấy ở đó có liên quan đến chỗ này. Chúng tôi có thể lên trên tìm kiếm manh mối không, mộ Tần Vương chính là tấm gương một tầng liên kết một tầng như thế. Tôi cảm thấy có lẽ chúng có liên quan đến nhau."

Joker không nghĩ thế, ả cười lạnh, "Vừa hay ở đó có thể chạy trốn."

Bộ dạng Chu Sa tức giận nhìn ả, "Tôi nói tôi sẽ không chạy trốn. Tôi sẽ không bỏ lại Tú Mẫn mà chạy trốn."

"Ừm ha..." Joker đột nhiên chỉ vào Giang Viễn Lâu, "Để mặt trắng đi."

Chu Sa cắn răng nhẫn nhịn, "Được. Chúng tôi ra bên ngoài miếu thờ xem xét."

Con ngươi Joker chuyển động, "Colin, Tiểu Lộ, chúng mày đi theo nó."

Colin vì không được nghỉ ngơi mà có chút không tình nguyện, nhưng Tiểu Lộ không có ý kiến gì. Bọn chúng cùng nhóm Chu Sa rời khỏi rừng cây. Chu Sa đi được mấy bước lại quay đầu bước đến bên Chu Tú Mẫn đang vô cùng bất an, nắm lấy tay cô ấy, "Tú Mẫn, đi ngủ một lát. Đừng sợ. Mình nhất định sẽ quay lại."

Chu Tú Mẫn tủi thân gật đầu. Cô ấy chưa từng nghĩ Chu Sa sẽ không quay lại, cô ấy...

Chu Sa cười, dịu dàng xoa tóc Chu Tú Mẫn, "Ngoan, đợi mình quay lại."

Sau đó quay người rời đi.

Đôi mắt Chu Tú Mẫn mờ đi, thiếu chút nữa đã khóc. Không biết vì sao vào lúc này, sự dịu dàng quá đáng này lại khiến người ta buồn bã đến muốn khóc.

Chia quân làm hai đường. Giang Viễn Lâu đi vơ vét dầu nến Phù Thạch Hương còn sót lại, Béo và Chu Sa đi đến ngôi miếu gần đó kiểm tra. Thật ra hai người đi là tốt nhất, nhưng Joker là người có tính đa nghi, chắc chắn hoài nghi hai cậu nam sinh nhân cơ hội chạy trốn, cử người đi theo ngược lại lại thêm tồi tệ.

Giang Viễn Lâu và Béo không quá nhỏ con, nhưng ở nơi này, hang động này, cầu thang này, có nhiều loại côn trùng quái dị như thế, nếu lấy đồ mà bị mất đi tâm tính... hắn cảm thấy... hắn muốn rơi lệ. Nhưng không lấy được, bọn hắn sẽ chết, giống như Béo nói, hắn còn chưa cưới vợ... Giang Viễn Lâu cắn răng xem cái chết nhẹ tựa lông hồng cầm lấy đèn pin điên cuồng chạy dọc theo con đường đáng sợ trầm lặng trong thôn, Mamamia, Phật tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thiên sứ, Giê-su phù hộ.

Béo và Chu Sa vốn muốn chia ra hành động, nhưng hai tên đàn ông kia không ai muốn đi cùng Béo, bọn chúng cảm thấy đã khống chế được hai người phụ nữ này, chúng không sợ hắn chạy. Béo cảm thấy ánh mắt của bọn chúng không đúng, bất luận thế nào cũng không chịu rời khỏi cô em gái xinh đẹp của mình. Colin và Tiểu Lộ không đuổi được Béo đi vô cùng thô lỗ, hai tên đó nhìn nhau, trong lòng nảy ra ý định. Lúc đi vào một gian phòng trong ngôi miếu thờ không biết thờ cúng thứ gì, Colin lấy báng súng hung hăng nện lên đầu Béo, nhưng gã đánh giá thấp sức lực của Béo, Béo ngăn gã lại, nhanh chóng tránh thoát, nhanh nhẹn quét chân một cái khiến tên kia ngã chổng vó, sau đó cả người Béo nhào lên đánh xuống hàm Colin. Tiểu Lộ ngây người ra, sau đó ý thức được muốn nổ súng, Chu Sa bên cạnh im lặng nhặt một viên gạch vỡ dùng sức đập lên đầu gã, sau đó bản thân cũng ngây ra, cứ vỗ ngực mãi, Béo thật sự vừa buồn cười vừa bất lực: Nện người ta xong rồi em mới giật mình hả?

Tiểu Lộ bị đập lên đầu, ngã xuống, lại đập đầu vào một tấm bia đá thấp đã không thành hình, chảy rất nhiều máu, không động đậy. Béo đánh ngất Colin, nhìn Tiểu Lộ đập đầu chảy máu, cũng sửng sốt không thôi, lên trước thăm dò, vẫn còn hơi thở, không chết được, mới yên tâm hơn một chút.

Sau đó, hai người có chút ngẩn người. Chu Sa nghĩ nghĩ, "Tóm lại không đánh cũng đánh rồi, hết cách rồi. Đàn anh, anh đi tìm đàn anh Giang, nhanh. Hai tiếng nữa, em đứng dưới ngôi miếu có mái hiên nhiều thú nhất chờ các anh."

Béo cũng không chần chừ. "Vậy em cẩn thận một chút." Nhanh chóng đi ra.

Đợi Béo ra ngoài, Chu Sa mới hít sâu một cái, dặn bản thân phải bình tĩnh, bắt đầu tìm kiếm trong miếu.

Chu Sa đang tìm kiếm trên bục thờ, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai cô, Chu Sa chưa kịp kêu lên thì cánh tay đó đã giữ lấy miệng cô, sau đó cả người bị một sức lực hung hăng đẩy vào bục thờ, bục thờ này sớm đã mục ruỗng, bị mạnh mẽ đụng phải nhanh chóng hóa thành bụi, sau đó cô bị ném đến bên tường. Người đó nắm lấy tóc Chu Sa hung hăng đập đầu cô lên tường, đập mấy cái, Chu Sa bị đập đến mặt mày say sẩm, chỉ cảm giác trong miệng có vị tanh tưởi, sau đó cô lại bị ném xuống đất, một thân ảnh to lớn nhào đến ép lấy cô, chính là tên Colin bị Béo đánh ngất ban nãy đã tỉnh lại.

Colin giống như dã thú đói khát, phục trên người Chu Sa vừa cắn vừa gặm, cắn gặm loạn xạ, sờ loạn cơ thể cô, còn kéo quần cô xuống. Toàn thân Chu Sa yếu ớt không có sức lực, đại não mất cảm giác khiến cô muốn nâng tay lên cũng khó khăn, cô thở hổn hển, cố gắng nhẫn nhịn hành vi buồn nôn của tên kia, tay run run mò lấy mảnh dao bên trong thắt lưng da, sau đó quét một nhát qua cổ gã. Cảm ơn trời đất, tên đó mặc áo len thấp cổ và áo phao gi-lê, cũng không mang khăn quàng cổ để ngăn cản lưỡi dao xoẹt qua, bản thân đã rạch trúng, Chu Sa có thể cảm nhận được âm thanh của mảnh dao rạch khi qua da thịt...

Chu Sa ra tay càng dùng sức, mảnh dao kia ép xuống càng sâu. Colin giống như mất khống chế thần kinh, run lên, phát ra tiếng kêu khàn khàn thảm thiết. Chu Sa sợ gã kêu thảm sẽ dụ người khác đến, cũng sợ gã tiếp tục làm bậy, dùng hết sức lực đẩy gã ra, sau đó không quan tâm đến mảnh vỡ từ bục thờ rơi trên người, liều mạng đập lên đầu gã.

Colin bất động. Chu Sa cũng không biết gã đã chết hay chưa, cô không muốn biết, cũng không dám kiểm tra, cũng không có sức lực kiểm tra, tất cả sức lực của cô đã rời đi lúc Colin bất động, lúc này cô như một đống bùn mềm nhũn trên mặt đất, cảm nhận được đầu bị đập đau khiến Chu Sa khó chịu đến cực điểm, cô nằm trên nằm đất hồi phục thể lực và chống lại cơn chóng mặt.

Rất lâu sau, cảm giác chóng mặt biến mất, sức lực cũng dần quay về, Chu Sa giãy giụa đứng lên, nhặt lại chiếc đèn pin rơi trên đất, cô phải làm việc, cô phải cứu Tú Mẫn...

Ánh sáng đèn pin quét qua ngôi miếu thờ cũ nát nhỏ hẹp âm u, cơn chóng mặt lúc đứng dậy khiến trước mắt Chu Sa biến thành màu đen, bước chân cũng theo đó loạng choạng, rất nhanh cô đứng vững được, ban nãy, bản thân nằm trên đất bao lâu? Đã bao nhiêu phút giây qua đi rồi? Chu Sa lắc lư đi ra ngoài. Ánh mắt vô tình lướt qua người Tiểu Lộ đang hôn mê, còn có, tấm bia đá dính máu... Chu Sa không biết có thứ gì đó thu hút bản thân, cô bước tới.

Đó là một bia đá thấp không có gì đặc biệt, dựng ở một góc không thuận mắt, nếu không chú ý, có lẽ sẽ cho rằng là phiến đá bị người ta tiện tay vứt ở đó, chữ bên trên đã mơ hồ không rõ, có lẽ là văn bia để thờ cúng các loại, phía sau còn có vết máu của Tiểu Lộ, vết máu "rửa ráy" ra những đường nét mơ hồ, Chu Sa dùng tay xoa xoa, trên tay cảm nhận được vết hằn mờ mờ.

Đây rõ ràng là hình dạng bát quái.

Chu Sa dùng áo len mạnh mẽ lau đi, xác thực đó là bát quái, bên trên khắc tâm cá âm dương, khắc rất nông, dường như không có cảm giác. Chu Sa nhớ lại cá âm dương trên cánh cổng ngọc trắng ở mộ chính Tần Vương, cô suy nghĩ... Chu Sa dùng dao rạch qua phần tâm mắt cá, có một lớp bột bị cô cạo xuống.

Chu Sa cạo một lúc, mảnh dao không tiện, lấy mảnh dao rạch ra đồ giấu ở dây thắt trên vai, từ trong đó rút ra một thứ đồ. Đó là chiếc "trâm" không rõ cách sử dụng mà bản thân và Tú Mẫn mua ở thành phố quỷ Thiên Tân, lúc Chu Sa thu dọn đồ đạc, tự nhiên đem nó theo làm vũ khí, nhưng cất ở nơi khác với chiếc trâm của Lưu Di cho cô mà thôi. Cô dùng trâm vẽ vòng tròn men theo vị trí mắt cá, không ngừng dùng lực ép xuống, rất nhanh sau, lại đào được một lỗ rỗng. Chu Sa căng thẳng nuốt nước bọt, dùng chiếc trâm tiếp tục đào những phần còn lại ra, sau đó lại đào phần xung quanh...

Nửa tiếng đồng hồ, phần mắt cá âm dương bát quái của bia đá không bắt mắt kia bị Chu Sa đào thành hai chiếc lỗ rỗng. Chu Sa nhìn hai chiếc lỗ rỗng ngày mà ngẩn ngơ.

Chu Sa luôn cho rằng, hai viên châu kia được bố lấy ra từ mộ Tần Vương, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, đã từng có người lấy nó ra khỏi mộ Tần Vương, sau đó thiết kế cơ quan tương tự ở mộ Công chúa, hơn nữa dùng trân châu làm chìa khóa. Bố cô muốn lần nữa tham quan mộ Công chúa, cho nên cầm chìa khóa theo, nhưng ông ấy không có cơ hội, đó là lúc tai họa kia bắt đầu, cho nên ông ấy chỉ có thể chạy trốn, giấu chúng đi, nhưng lại không còn cơ hội quay lại...

Chu Sa hoảng hốt một phen.

Sau đó cô đứng lên. Trước khi đi, Chu Sa do dự nhìn Tiểu Lộ đang nằm dưới đất một cái, sợ gã tỉnh lại sẽ hỏng chuyện, Chu Sa dằn lòng, cho gã thêm một viên gạch, đập xong, chân tay cô cũng mềm nhũn chạy đi. Cô không muốn đập chết gã, cô chỉ muốn làm gã hôn mê lâu một chút. Chu Sa chạy đi tìm Giang Viễn Lâu và Béo. Ba người gặp nhau ở "lối vào thôn". Giang Viễn Lâu và Béo nhìn thấy bộ dạng Chu Sa có chút hoảng hốt, Chu Sa không kịp giải thích, vội vàng hỏi, "Lấy được chưa?"

Giang Viễn Lâu gật đầu, "Lấy được rồi. Vơ vét toàn bộ, không nhiều, chỉ có chút này thôi." Giang Viễn Lâu đem chiếc túi đựng đồ ăn bị bỏ lại đựng thứ đen xì trên tay cho Chu Sa nhìn, Chu Sa nhận lấy, "Đủ rồi!" Sau đó hỏi, "Các anh không sao chứ?"

Trên tay Béo có máu, lúc tìm kiếm, hắn thiếu chút nữa bị mê hoặc, chỉ đành cắn mình mấy cái để duy trì tỉnh táo. Sao Giang Viễn Lâu lại không sao chứ? Béo nghĩ không thông. "Bọn anh không sao, em đấy, xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Sa vừa vội đi, vừa đơn giản kể lại sự việc ban nãy, khiến hai đàn anh hoảng hốt không thôi, cả người Béo toát mồ hôi, may mà không có chuyện gì, nếu có chuyện gì... hắn có một linh cảm, không dám tưởng tượng. Quá đáng sợ rồi!

Chu Sa nói, "Em tìm được đường vào rồi." Hai người lại hoảng hốt, "Ở đâu?"

"Em đập ngất thằng kia ở miếu nhỏ." Chu Sa kể lại việc bản thân phát hiện được bia đá, sau đó phát hiện được cơ quan thế nào. Hai đàn anh lại lần nữa xác nhận: Em gái Chu Sa được thần tiên sủng ái!

Bọn hắn quay lại miếu nhỏ kia. Chu Sa móc ra một viên trân châu đen nhét vào mắt con cá, Giang Viễn Lâu kéo Tiểu Lộ sang một bên, Béo kiểm tra tên cặn bã Colin còn sống hay không... tắt thở rồi! Hai đàn anh cắn răng kéo gã ra sau miếu, vứt đi!

Bức tường phía sau bia đá xuất hiện căn phòng bí mật, Chu Sa cầm Phù Thạch Hương thả vào trong, nhưng đột nhiên nhìn thấy bố cô từ bên dưới đi lên, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ mệt mỏi... Chu Sa ngẩn người, vội vàng chọc bản thân một cái, quay đầu gọi Giang Viễn Lâu, "Đàn anh... đàn anh..."

Giang Viễn Lâu và Béo đang hợp sức vứt xác Colin, nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đi tới, Chu Sa nói, "Anh cùng em vào trong, nếu có gì không đúng, anh đâm cho em tỉnh. Chỉ cần em ngây người, anh cũng phải gọi em tỉnh. Đàn anh Chu, anh ở bên ngoài đợi nhé."

Giang Viễn Lâu gật đầu, "Được!" Hai người đi vào căn phòng bí mật bố trí,

Béo ở bên ngoài nghĩ cách bàn giao tại sao không gặp Colin nữa, rất khó xử, đặc biệt là, bọn họ tìm được căn phòng bí mật rồi, đã không còn giá trị lợi dụng...

Không lâu sau, Chu Sa và Giang Viễn Lâu đã hoàn tất bố trí, đi ra khỏi căn phòng bí mật, Béo nói cho hai người về suy nghĩ của mình, Chu Sa khẽ lắc đầu, "Đừng lo. Cứ nói thẳng là được. Trước khi ả chưa tìm được mộ chính, tạm thời sẽ không giết chúng ta. Ả còn cần chúng ta. Đi thôi!"

Bọn họ quay lại đài tế ở rừng cây nhỏ. Chu Tú Mẫn nhìn thấy bọn họ quay lại, kích động đến... Sau đó nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Chu Sa, lại thấy sợ hãi, Chu Tú Mẫn muốn xông tới, nhưng bị Joker cản lại. Ả không thấy hai tên đàn em, đang định hỏi Chu Sa, Chu Sa lại nói: "Chúng tôi tìm được cửa vào rồi."

Joker ngẩn ra, lập tức cười to, những người khác nghe thấy cũng hạnh phúc.

"Ha ha, được, được lắm!" Joker nói liền hai từ, hiển nhiên tâm trạng vui vẻ cực độ, "Tao biết dẫn chúng mày đến không sai mà! Ha ha, tao biết mà!" Tiếng cười của ả còn chưa dứt, lập tức sắc mặt lại biến đổi, "Colin và Tiểu Lộ đâu?"

"Bọn hắn muốn làm bậy với tôi, bị tôi đánh ngất rồi. Ngã ở chỗ lối vào."

"Mày..." Joker muốn nổi điên nhưng không làm được, huống hồ dáng vẻ bối rối của Chu Sa lúc này rất có sức thuyết phục. Joker hung hăng nghiến răng, hai cái thứ chẳng được tích sự gì... thiếu chút nữa hỏng chuyện tốt của ả.

Chu Tú Mẫn vừa nghe, tròng mắt nổi đốm lửa, hất tay Joker ra, chạy đến bên người Chu Sa, căng thẳng, "Cậu không sao chứ?"

Chu Sa xoa xoa vết thương đã đông máu trên đầu, "Bị đập mấy cái. Không sao!" Chu Tú Mẫn vén tóc Chu Sa lên, ánh mắt vừa đau lòng vừa gấp gáp, "Mấy tên cặn bã này..." Cô ấy lớn tiếng mắng, không chút khách khí, lập tức lại nghĩ đến việc này chỉ khiến Chu Sa càng lúng túng, liền im miệng, lấy ống tay áo sơ mi mặc bên trong lau cho cô, đau lòng không thôi, không biết có lưu lại sẹo không, Tiểu Chu Sa xinh đẹp của cô ấy...

Không biết có lưu lại bóng ma tâm lí hay không? Đột nhiên Chu Tú Mẫn ý thức được vấn đề này, tuy Chu Sa rất kiên cường rất dũng cảm rất thông minh rất lợi hại, nhưng... nhưng Chu Sa cũng chỉ là một cô gái... Chu Tú Mẫn cảm thấy bản thân cần phải, nhất định phải an ủi Chu Sa thật tốt, cô ấy nắm lấy tay cô, "Chu Sa, đừng sợ. Không sao rồi, không sao rồi."

Chu Sa khẽ cười nhìn Chu Tú Mẫn, cảm động ôm lấy cô ấy, sau đó, nói nhỏ bên tai cô ấy: Tú Mẫn, đợi lát nữa xuống dưới cầu thang phải cẩn thận. Có mê hương.

Sau đó buông cô ấy ra.

Chu Tú Mẫn biết họ làm gì đó ở "cơ quan", kích động dùng ánh mắt biểu thị: Mình biết rồi.

Bên này tình nồng ý thắm, bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng muốn xuất phát.

Đến ngôi âm miếu kia, mặt gầy nhìn thấy Tiểu Lộ ngã trên mặt đất, Tiểu Lộ bị hai viên đá đập lên, lại ngã xuống bia đá, nhất thời không thể tỉnh lại, mặt gầy không thấy Colin, nhăn mày hỏi Chu Sa, Chu Sa lắc đầu tỏ ý không biết, kiên trì khẳng định bản thân ở trong miếu chỉ đánh gã hôn mê mà thôi, sau đó đi ra ngoài thì phát hiện cơ quan. Mặt gầy nghi ngờ đi tìm kiếm một vòng quanh miếu nhỏ, lại ra ngoài tìm kiếm, không tìm thấy, Joker không kiên nhẫn với hai tên phế vật này, thúc giục lão xuống dưới, mặt gầy chỉ đành bỏ đi. Giang Viễn Lâu và Béo âm thầm cảm thấy may mắn vì vứt xác Colin đủ xa. Bọn hắn vứt xác Colin ở sân một nhà nào đó cạnh miếu.

Joker để Chu Sa và Béo dẫn đường, sau đó giữ hai con tin còn lại cùng đi xuống. Trong căn phòng bí mật lại ngửi thấy mùi thơm mê người, đám người kia thả lỏng, giống như ra ngoài, bên ngoài sẽ lại là một khu rừng đẹp đẽ... cuối đường là một cửa đá, bị kẹt chết. Hai tên đàn em của Joker nhanh nhẹn dùng một ít thuốc nổ để tạo vết nứt trên cửa, cho nổ cửa, mấy đốm lửa dính trên tường tỏa ra như pháo hoa, đám người ai cũng đắc ý, cảm thấy mùi hương trong phòng càng nồng. Tên phụ trách nổ cửa không thể chờ thêm được nữa, xuyên qua cánh cửa đã nổ kia, chỉ thấy một rừng hoa đào rực rỡ, đẹp đẽ cực kì, nhìn kĩ lại là mấy cây gỗ giả được quấn vải lụa satin đẹp đẽ, không thể phân biệt thật giả, vị Công chúa này thật chất chơi, tạo ra cả một rừng hoa đào giả... nghĩ đến vô số châu báu vàng bạc, nụ cười trên mặt người đàn ông này càng thêm mãn nguyện.

Những người khác cũng lần lượt xuyên qua. Đều bị kinh diễm. Không biết những tấm vải lụa này được nhuộm thế nào, nhưng ngàn năm không biến sắc, quả là thần kì. Mọi ánh đèn đều quét qua đây, nhìn đến rừng "hoa đào" cùng đình đài lầu các, quả thật rộng lớn xa hoa hơn cả nơi ở của thần tiên.

Mặt gầy là người có ý chí mạnh mẽ nhất, nhưng khi lão nhìn cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, nhất thời cũng có chút say mê, đây là cảm giác trước giờ lão chưa từng thấy. Lão mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, chỉ đành trầm ngâm suy nghĩ, nói với Joker, "Chúng ta tiếp tục đi, hay là?"

Joker lười biếng xua tay, âm thanh có chút mệt mỏi, "Mọi người mệt mỏi suốt cả tối, tuy ban nãy cũng nghỉ rồi nhưng cứ nghỉ ngơi đã. Dù sao ở chỗ này phải tập trung tinh thần. Chặt mấy cây đào giả để đốt lửa đi." Joker nói không chút thương tiếc, tóm lại những thứ này không mang đi được, cũng không đáng tiền, ả không quan tâm. Ả ngáp mấy cái, cảm giác có chút buồn ngủ. Mấy ngày nay quả thật quá mệt rồi, còn may, cuối cùng cũng an toàn tiến vào.

Thế là cuối cùng "rừng hoa đào" trước mặt bị hủy hoại, biến thành củi đốt, đoàn người dựng trại đốt lửa trên bậc thềm cạnh "rừng hoa đào", những tấm vải lụa satin đẹp đẽ rực rỡ kia được dùng để dẫn lửa. Tim gan Giang Viễn Lâu đau đến co lại, những kẻ này đáng chém nghìn nhát... bọn họ ở nơi cách đống lửa của đám người kia hơi xa một chút, Chu Tú Mẫn gục lên vai Chu Sa "ngủ", hai đàn anh cũng ngái ngủ, làm bộ vô cùng mệt mỏi.

Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, giống như được trở lại chỗ thoải mái nhất, đám người kia mang theo đủ các nguyện vọng, hoặc ít hoặc nhiều, bắt đầu xuất hiện ảo giác, nhưng cũng không diễn tả được, chỉ nghĩ là quá mệt quá khát vọng nên mới nhớ đến những thứ đó. Chẳng ai ngờ được rằng hương thơm kia không phải đến từ "rừng đào" mà là đến từ đống lửa đang cháy. Đám người kia bình thường ăn lương khô vô vị, lúc này cũng cảm thấy ngon miệng như bữa cơm xa xỉ, mệt mỏi mấy ngày nay cũng biến mất, giống như được một thầy mát-xa giỏi nhất đấm bóp, thoải mái đến từng lỗ chân lông trên người đều nở ra.

Mặt gầy ăn uống xong, dặn dò người thay phiên gác đêm, sau đó đi vào lều nhìn Tiểu Lộ đang hôn mê sâu, đúng lúc lão muốn bước vào lều, gã nghe thấy có người lẩm bẩm một câu: "Thơm quá đi, không phải gỗ thật, sao có thể thơm thế chứ?"

Lão ngây ra, đúng thế, không phải gỗ hoa thật, sao có thể thơm như gỗ tự nhiên thế chứ? Sau đó, lão phát hiện, đám sinh viên ngồi cách bọn chúng càng ngày càng xa. Lão nhanh chân đi về phía bọn họ, mà nhóm Chu Sa cũng nhanh chóng đứng dậy điên cuồng chạy về phía rừng hoa đào, tốc độ của bọn họ càng nhanh, giống như có mưu kế, tốc độ thống nhất, phương hướng thống nhất, hoàn toàn không giống dáng vẻ chậm chạp tựa vào nhau ngái ngủ ban nãy...

Mặt gầy hét lên, "Đuổi theo!" nhưng vừa nhấc chân muốn đuổi, đột nhiên nhìn thấy ông nội lão lắc đầu, giọng nói nặng nề, "Làm người đừng nên tuyệt tình, phải chừa đường lui."

Lão ngẩn ra. Ông nội lại biến thành bố lão, "Tên thối tha, không chăm chỉ luyện tập, cả ngày đi qua đi lại làm cái gì... tuyệt kĩ nhà chúng ta đều gửi gắm vào mày đấy."

Đột nhiên lão phát hiện chân mình hơi nhũn ra. Đó là phản ứng tự nhiên mỗi lần lão nhìn thấy bố mình.

Chân lão nhũn ra, mà mười mấy tên đàn em, toàn thân cũng đều mềm nhũn.