Chu Sa Nhiễm

Chương 146



Tuy con rắn lớn bị tập kích, nhưng những con rắn khác vẫn tiếp tục chạy thoát thân, trên mặt đất vẫn còn dấu tích mờ nhạt chúng bò qua. Bọn họ men theo vết tích ấy mà đi, đi đến một đại sảnh cũ nát, đi vào trong, xuyên qua ba cánh cửa, bọn họ đến được một căn phòng lớn khí thế hào hoa, nhìn có chút giống như phòng khách với khí thế đẹp đẽ uyển chuyển thời Ngụy: Trên mặt đất được ốp những viên gạch đẹp đẽ, bên trên gạch có những bức vẽ tuyệt đẹp, tranh tường nhìn rất trang nhã mỹ lệ, tuy trải qua năm tháng không thể còn đẹp đẽ như lúc đầu nhưng vẫn vô cùng rực rỡ, bốn phía được trang trí bày biện vẫn xa hoa tinh xảo như cũ. Tất cả dụng cụ trong nhà đều được sử dụng gỗ đàn hương tạo thành một hương thơm dìu dịu tỏa trong không khí, đừng nói đến giá trị lịch sử của nó, đơn giản là giá trị của những cây gỗ này cũng vô cùng đáng đồng tiền bát gạo, "tấc đất tấc vàng".

Đại sảnh này dù bị động đất hủy hoại, nhưng vẫn khí thế hơn người, mọi người nhất thời quên mệt mỏi, đều bị những những thứ xa hoa trước mặt mê hoặc, muốn so độ giàu có khí thế giữa người hiện đại với người cổ đại, thật là... phì phì... Những cành hoa lưu ly được chạm khắc tinh xảo, chiếc ghế tựa bằng gỗ đàn hương được khảm trân châu... nhìn chiếc ghế này rất thoải mái, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Mọi người nhìn thấy những đồ vật như giường nằm, ánh mắt đều phát ra ánh sáng, rất muốn ngủ. Từng cơn mệt mỏi trỗi dậy, mê hoặc được ngủ thoải mái quấn lấy toàn thân, mi mắt rũ xuống, cả người mềm nhũn, ngáp một cái...

Giang Viễn Lâu bị hương thơm ảnh hưởng rất ít, nhìn thấy những người khác đột nhiên dừng bước chân, ai nấy đều ngây ra, khẽ sửng sốt, tiến lên phía trước "bốp bốp" tát Béo hai cái làm hắn tỉnh táo... vừa kiểm tra, quả nhiên, căn phòng này được bố trí ngập tràn Phù Thạch Hương, còn có chiếc gối trên giường, được làm từ cao Phù Thạch Hương, nhiều như thế, chẳng trách khiến người quỷ đều mơ màng. Nhóm Chu Sa toát mồ hôi lạnh toàn thân, còn may Giang Viễn Lâu miễn dịch, nếu không trăm ngàn vất vả của bọn họ đều bị hủy hoại ở đây rồi. Mọi người vội vã nhanh chóng đi khỏi chỗ này, bên ngoài là một hành lang dài, một bên là lan can màu đỏ, một bên là tường, trên tường vẽ đủ các loại tranh kì quái, nhìn qua thì không thấy gì đặc sắc, nhưng nhìn kĩ thuật khiến người ta giật mình. Bức tranh vẽ một cô gái, dọc đường liên kết với nhau thành một câu chuyện: Một kẻ giống như con buôn bán đứa trẻ trong lòng mình cho một ông già gầy quắt queo, sau đó ông già dùng đủ các loại phương pháp kì quái để nuôi dưỡng đứa bé, đặt vào thùng gỗ, chum lớn, Giang Viễn Lâu nhìn thấy tứ chi của đứa trẻ giống như đang bị cắm đầu kim (kim châm?), nhìn dáng vẻ giống như đang bị giày vò đến cực điểm, nhưng lại không hài hòa khi đứa trẻ ăn mặc đầy đủ dị thường. Màu sắc của tranh đang là màu xám, đột nhiên trở nên đẹp đẽ, đứa trẻ đó biến thành một cô gái xinh đẹp như hoa, lông mày dài, eo thon, da trắng hơn tuyết, mắt sâu như hồ nước, đôi môi đỏ tươi, ngũ quan tinh tế, vô cùng xinh đẹp động lòng người. Nàng mặc trên mình quần áo đẹp đẽ cùng vô số những đồ trang sức châu báu ngọc ngà, đi theo người đàn ông đội mũ mặc áo dài cầm phất trần tiến vào trong cung điện hoa lệ. Sau đó người đàn ông cầm phất trần dâng lên một bát thuốc nước cho một người phụ nữ xinh đẹp đội mũ phượng, bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp này có một đứa trẻ bệnh tật yếu đuối. Qua một bức khác, hai cô gái đang chơi đùa trong vườn hoa xinh đẹp, thực tế mà nói chính là đứa trẻ yếu ớt bệnh tật lúc trước đang múa kiếm, còn cô gái theo người đàn ông cầm phất trần đang đứng một bên chắp tay quan sát, sau đó đều là nói về hai người cùng nhau chơi đùa ở vườn hoa, đọc sách các loại. Sau đó biến thành một bức vẽ giống như kiến trúc công trình, hiển nhiên là miêu tả quá trình xây dựng cung điện ngầm, cuối cùng là hai người nằm trong một cỗ quan tài, bởi vì lúc đó tuổi thọ của con người thấp, cho nên hai cô gái bên trong dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ.

Lúc đầu quan sát Giang Viễn Lâu và Béo chỗ hiểu chỗ không, cuối cùng tỉnh ngộ: Đây rõ ràng là quá trình theo nghiệp Bách hợp của Công chúa. Công chúa quả nhiên mạnh dạn, nếu không mạnh dạn sao có thể ở trên phố đánh người cướp người, còn không màng thế tục trực tiếp chết theo người yêu đã chết của mình rồi cùng hợp táng, quả thật khiến cho người ta không biết nói gì ngoài một chữ "phục". Tuy sớm đã suy đoán Công chúa là dân Bách Hợp, nhưng tận mắt nhìn thấy chứng cứ, Giang Viễn Lâu và Béo vẫn không khỏi chấn động, quá lợi hại rồi biết không hả?

Trong khi hai người bọn hắn đặt trọng điểm ở "Bách Hợp", Chu Sa và Chu Tú Mẫn là đặt trọng điểm ở "nuôi dưỡng Đàm Thi". Chu Tú Mẫn chỉ biết đại khái về cách thức nuôi dưỡng Đàm Thi, nhưng Chu Sa thì hiểu ngọn ngành, cho nên vừa nhìn thấy những bức tranh bên trên, Chu Tú Mẫn chấn động hơn Chu Sa rất nhiều. Có lẽ vị Công chúa này uống máu Đàm Thi mà khỏe lên, có quan hệ ngọn nguồn với nàng Đàm Thi, cho nên sau này mới "xung quan nhất nộ"...

Bọn họ còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên của chính mình, mặt đất lại bắt đầu lắc lư, dao động không lớn, nhưng cũng đủ để nhắc nhở bọn họ: Bây giờ không phải lúc nhàn nhã để thưởng thức tranh. Mọi người nhanh chóng tăng tốc bước chân. Đi đến đoạn giữa của hành lang, bậc thềm trong sân lại như kéo dài ra, giống như đã biến thành cảnh tượng lăng mộ: Một bậc thềm ngọc trắng xuyên qua sân vườn (đường hầm), hai bên đặt các loại tượng thú bằng đá, một bức tường kim cương lớn kiên cố chặn ở cuối đường, trên bức tường còn có dấu tích bị cho nổ, hiển nhiên là hành vi của đám người Joker...

Tuy muốn đào sâu nghiên cứu, nhưng, nhưng... Chu Sa cứng rắn mới có thể thu lại tầm mắt của mình từ chỗ đó, tập trung toàn bộ ý chí mới có thể tiếp tục đi theo vết tích của đàn rắn. Ở một ngã rẽ của hành lang, cũng có bậc thềm kéo dài ra sân, vết tích của đàn rắn lại quanh co, cuối cùng mất tích ở một đầm lầy:

Đầm lầy màu đen đặc, thỉnh thoảng có một vài bọt nước nổi lên, bên trên có một số xác chết khả nghi, cho người ta cảm giác vô cùng bất an, bọn họ còn kịp nhìn thấy hai con rắn nhỏ chui qua đó sau đó mất tích...

Mọi người ngây ngẩn nhìn theo. Có lẽ đám rắn chui ra từ đầm lầy? Bên dưới đầm lầy có cơ quan? Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoang mang trong mắt đối phương, rắn có thể chui vào, bọn họ... bọn họ cũng có thể chui vào sao? Có thể không? Đầm lầy đen ngòm này quả thật... tràn ngập cảm giác sợ hãi của "độc"!

Chu Sa ngồi xổm bên đầm, dùng gậy vớt lên một ít bùn, nghĩ nghĩ, lấy một viên thuốc xanh trong ba-lô ra, miết vụn viên thuốc tản lên trên, chỉ thấy đám bùn như bị sinh vật bao lấy phát ra một âm thanh "chi chi" rất nhỏ, dường như không nghe thấy, nhưng đôi mắt có thể nhìn rõ nơi bị bột thuốc xanh rắc tới trở nên trống rỗng, giống như đám sinh vật phủ lên đám bùn kia đang chạy thoát thân, sắc mặt Chu Sa trở nên vô cùng ngưng trệ. Chu Sa nghĩ tới tử thi phát đen của Công chúa Chiêu Dương khi lần đầu khai quật mộ, chỉ sợ Công chúa đi ra từ đây, nhiễm phải những sinh vật đáng sợ này mà chết...

Hết hi vọng dựa vào đám rắn rồi. Chu Sa đứng lên, mọi người nhìn cô, Chu Sa đứng lên có chút chóng mặt, dừng một lúc mới khẽ nói, "Chúng ta đến mộ chính xem thử."

Mọi người biết ý rằng "đường này không thể đi", nhất thời không nói gì. Có lẽ thiên tính của con người là thế này: Quen thất vọng rồi, thất vọng thêm lần nữa cũng không có cảm giác gì. Huống hồ so với vách núi kia, bọn họ vừa nhìn thấy đầm lầy này đã có dự cảm, cho nên cũng không cảm thấy quá đả kích. Bọn họ quay lại hành lang để tiến vào mộ chính. Chu Tú Mẫn khẽ hỏi Chu Sa, "Cậu cũng không thể qua sao?"

Chu Sa không trực tiếp trả lời, chỉ cười khổ, "Bọn họ cũng sẽ trúng độc, cũng sẽ chết."

Chu Tú Mẫn ngây ra một lát mới ý thức được "bọn họ" trong lời Chu Sa có khả năng chỉ Đàm Thi, im lặng không lên tiếng.

Trên đường chuyển hướng về bậc thềm đến mộ chính, lần động đất thứ hai cường độ lớn đột nhiên xông đến không dự báo giống như chuyện đột ngột phát sinh, thậm chí còn chưa kịp phản ứng nó đã ập đến: Mái hiên trên đầu "cạch" rơi xuống, một chiếc cột lớn cùng vô số những mảnh ngói sụp xuống đầu Chu Sa, mắt nhìn thấy chúng sắp rơi lên đầu lên người Chu Sa, dường như Chu Tú Mẫn không kịp nghĩ liền vứt đèn pin nhào đến. Giang Viễn Lâu đi phía trước cũng bị chiếc cột hung hăng nện lên vai, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Béo vừa quay đầu liền bị đống ngói rơi xuống đập chảy một đầu máu, sau đó mái hiên trên đầu hắn cũng muốn rơi xuống, hắn chỉ có thể chạy nhanh nhất có thể. Tất cả những thứ này, đều chỉ xảy ra trong vài giây, mấy giây sau, thế giới chỉ còn lại mặt đất lắc lư cùng những âm thanh chát chúa từ căn nhà sụp xuống.

Không biết bao lâu, có thể rất lâu, cũng có thể là mấy chục giây, thế giới lại yên tĩnh trở lại, Chu Sa mở mắt, nhìn thấy cánh tay máu thịt lẫn lộn của Chu Tú Mẫn, phủ trên đôi vai bất lực nằm trên đất của bản thân, Chu Sa khóc lên, "Tú Mẫn... Tú Mẫn..." Cô muốn bò đến, nhưng không động đậy được, trên người bọn họ bị rất nhiều thứ đè lên, từ gạch đá ngói vỡ mái hiên cả cột nhà...

"Tú Mẫn... Tú Mẫn..." Chu Sa kêu lên, nước mắt không có cách nào khống chế rơi xuống không ngừng, cô đã nói muốn bảo vệ Chu Tú Mẫn, nhưng... nhưng...

"Đàn anh... đàn anh..." Cô yếu ớt khóc gọi, Giang Viễn Lâu ở đằng trước cách họ hai bước chân, cô chỉ thấy bàn chân của hắn, cả người hắn bị vùi trong gạch ngói cát bụi.

Chu Sa dùng sức hướng về chỗ trống muốn bò ra, mỗi động tác của cô càng khiến cây cột trên lưng Chu Tú Mẫn ép chặt cô ấy hơn. Khi Chu Sa sắp rút được chân ra, có một thân hình cao lớn lắc lư đi qua, là Béo, nửa mặt Béo đều là vết máu tươi, ánh mắt của hắn không thể tập trung xác định khoảng cách, hắn vẫn kiên trì bước đến, hắn nhìn thấy Giang Viễn Lâu bị vùi trong đống gạch ngói, vốn muốn kéo Giang Viễn Lâu ra, những nhìn Chu Sa cật lực giãy giụa, thế là trước tiên kéo cô ra, sau đó đi cứu Giang Viễn Lâu. Chu Sa cứu Chu Tú Mẫn. Chu Sa vừa thoát được, lập tức chuyển cây cột đang ép trên người Chu Tú Mẫn khỏi cơ thể cô ấy, sau đó kéo Chu Tú Mẫn ra. Chu Tú Mẫn đã hôn mê. Bên này Béo cũng kéo được Giang Viễn Lâu ra. Hai người cõng hai người bị thương, vừa lăn vừa bò, lắc lư đến được bậc thềm lối vào mộ chính, bậc thềm đã bị động đất phá hủy, nhưng vẫn miễn cưỡng đi vào được. Vừa đi đến sân trống, hai người lập tức mềm nhũn ngã ra. Chu Sa thở dốc, vội vàng chống đỡ cơ thể mệt nhoài kiểm tra cho Chu Tú Mẫn, vì trên lưng Chu Tú Mẫn còn đeo ba-lô nên cũng chống đỡ được ít nhiều lực tác động, cho nên không bị thương quá nghiêm trọng, nhưng vết thương nhỏ cũng khó tránh. Chu Sa vô lực ngã trên mặt đất thở dốc, cô nghĩ cứ đi loạn thế này cũng không phải cách, phải nhanh chóng tìm đường ra.

Lối ra, mày ở đâu? Chu Sa đau khổ nghĩ.

Giang Viễn Lâu bị thương nhẹ hơn Chu Tú Mẫn, được Béo miết miết xoa xoa giày vò một lúc cũng tỉnh lại, những vết thương trên cơ thể khiến hắn hít sâu, biểu cảm rất đau đớn. Chu Sa và Béo cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát. Chu Sa nhìn thấy Giang Viễn Lâu tỉnh lại, cũng bảo hắn nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn phương hướng mộ chính, nói chúng ta đi thôi, cõng theo Chu Tú Mẫn vào trong, Béo dìu Giang Viễn Lâu theo sau. Phía sau là cung điện đã sụp quá nửa, nếu bọn họ ở trong nhà mà không phải hành lang, chỉ sợ đã bị vùi lấp bên trong.

Xuyên qua bức tường kim cương đã bị nổ tung là lối vào lăng mộ – lối vào được bố trí trong cung điện vô cùng rộng lớn, quả thật không ai dám nghĩ tới. Cửa đã bị cho nổ, đi vào một căn phòng nhỏ chừng hai chục mét vuông, vẫn là phong cách bố cục hoa mĩ, cũng có lẽ được xây dựng vững chắc hơn kiên cố hơn cung điện, cho nên tình hình của nó lạc quan hơn rất nhiều so với cung điện bị phá hủy ngoài kia, tuy có những vết rạn trên bề mặt nhưng không có hiện tượng đổ sập. Xuyên qua phòng nhỏ là một kho lương thực và kho rượu, dưới đất có vết nước và vò rượu vỡ vụn, một mảng lớn, trong không khí khẽ tản ra hương rượu, đây cũng là chuyện thường xảy ra khi khảo cổ, mở những hũ rượu được bịt kín ngàn năm, bên trong vẫn có hương rượu tràn ra, thậm chí còn có cả tin tức đám trộm mộ phát hiện rượu trong mộ uống say hoặc bị độc trong rượu làm mất mạng, đây không phải do đám Joker làm vỡ, có lẽ là do động đất làm đổ. Trên mặt đất có vết máu, diện tích tương đối lớn, không biết chỗ này từng xảy ra chuyện gì...

Rất nhanh, nhóm Chu Sa cũng biết là gì.

Bước ra từ phòng ngách, là một hành lang nhỏ, đi qua cánh cửa thấp ở cuối hành lang, trước mắt vô cùng rộng mở – không chỉ là để hình dung một căn phòng, mà còn hình dung độ sáng chói trong phòng – mọi người ngây ra: Nơi cao nhất trên bức tường trong phòng có ba viên trân châu lớn, đang phát sáng, có lẽ là bốn viên, có một viên bị động đất tác động rơi mất, đương nhiên, cũng có thể là bị đám Joker trộm đi rồi.

Giang Viễn Lâu không kiềm chế được ôm ngực, thì ra "dạ minh châu" trong truyền thuyết thật sự tồn tại. Là thật! Hắn vội vàng quét qua bốn phía, muốn tìm kiếm viên trân châu bị rơi ra. Nhưng không phát hiện thấy.

Bốn góc của căn phòng được bày lư hương vuông vức rất lớn, còn cao hơn người, chế tác tinh tế, tạo hình dũng mãnh, ba chân, ở giữa còn có một chiếc cột tròn vùi trong đất, hoa văn thú, ba mặt bài trí đầu hổ hung hãn, hai bên có bậc thềm có thể tiến lên, khí thế vô cùng. Theo thông lệ, thời Ngụy Tấn thường sử dụng đồ vật của triều đại trước làm vật bồi táng, cho nên xuất hiện lư mãnh thú cũng không ai bất ngờ. Chu Sa đánh tiếng cho Giang Viễn Lâu cùng Béo, muốn quan sát căn phòng này, ở đây dường như có kiến trúc mộ Tần Vương, mộ Tần Vương có lối ra gần mộ chính, nói không chừng ở đây cũng có, đương nhiên Béo và Giang Viễn Lâu không phản đối. Cô đặt Chu Tú Mẫn xuống đất, liền bắt đầu tìm kiếm, Giang Viễn Lâu bị thương không nhẹ, Béo cũng kiên quyết ấn hắn xuống đất nghỉ ngơi. Giang Viễn Lâu ngồi xuống đất, đột nhiên phát hiện bậc thềm phía lư hương bên trái có vết máu chảy ra, gọi Chu Sa và Béo đến nhìn. Chu Sa trèo lên trên, nhìn một lúc mới nói, ánh mắt kì dị, rất lâu mới khẽ thở dài: "Cuối cùng em cũng biết vì sao Joker không mang theo chúng ta không được rồi."

Giang Viễn Lâu và Béo dùng ánh mắt không hiểu nhìn Chu Sa đợi câu trả lời, "Chúng ta là vật cúng tế của ả. Bốn cái đỉnh này thật ra là một cơ quan, đem bốn người đặt bên trong, cơ quan sẽ khởi động, rất nhanh nghiền người ta chỉ còn lại bột xương trắng, máu từ bên trong sẽ chảy đến một cơ quan để khởi động cửa đá của mộ chính..."

"Không phải chứ?" Giang Viễn Lâu nghe mà hoảng hốt, cũng giãy giụa trèo lên xem, quả nhiên nhìn thấy trong đỉnh có vô số những đầu nhọn, bên trong còn có một đống xương trắng, bên dưới vết máu lênh láng còn chưa khô lại, hiển nhiên là xương mới "ép" vào đây. Quả nhiên đám người Joker đã động thủ ở bên ngoài phòng ngách, sau đó đem người kéo vào đây vứt, cho nên phòng ngách mới nhiều vết máu như thế. Phía dưới có khay xoắn ốc hướng về phía cột tròn chôn dưới lòng đất phía giữa, cột rỗng tâm, vết máu theo đường xoắn ốc đó sẽ chảy tới cơ quan để khởi động nó...

Những cái đỉnh này, nhìn rất khí thế hào hoa, thật ra là...

"Máy ép máu người tốc độ cao." Giang Viễn Lâu nói. Hắn không ngờ Joker lại có thể nhẫn tâm xuống tay với đàn em của mình, may mà bọn họ chạy nhanh, nếu không người biến thành xương trắng chắc chắn là bọn họ, nghĩ thôi vô thức hoảng hốt lại may mắn, đồng thời sâu sắc nể phục trí tuệ đáng sợ của cổ nhân: Phải biến thái đến cỡ nào mới có thể nghĩ ra thứ này? Hắn rất hiếu kì với cách vận hành của loại "vũ khí" này, nhưng... thôi bỏ đi.

Hắn mệt mỏi ngã xuống đất nghỉ ngơi, lại chống đỡ cơ thể tìm cơ quan căn phòng bí mật. Mới mò một lúc, đột nhiên lại nghi hoặc, hỏi Chu Sa: Nếu khởi động cơ quan rồi, tại sao cửa mộ chính vẫn chưa mở?

Chu Sa cũng nghi hoặc, "Em không biết." Cô đi đến cánh cửa theo lí sẽ là cửa vào mộ chính, phát hiện không phải như thế, cửa đã mở ra rồi, chỉ là còn một tầng phải mở, nơi giống như phần mép cửa vốn bị bịt chặt, sau khi mở ra lại dính lấy tầng hai, cho nên nhìn ra mới giống mép cửa của tầng thứ nhất. Đám người Joker dùng bốn người "cúng tế" mới mở được tầng thứ nhất, còn có tầng thứ hai, chính là bức tường đối diện mà bọn họ thấy lúc này.

Bức tường này đóng rất chặt, nhưng tỉ mỉ quan sát còn có thể nhận ra một đường thẳng nhỏ ở phần chính giữa, đường thẳng này chia thành cửa trái và cửa phải, bên cánh cửa trái còn có một cái lỗ, hình dạng cái lỗ vô cùng kì quái, giống như chiếc răng, bên trong hình như còn có là một hình tròn lớn...

Chu Sa dùng tay tìm sờ vào trong chiếc răng kia, có một loại cảm giác quen thuộc, trong đầu nghĩ đến thứ gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.

Giang Viễn Lâu nhích tới, "Sao thế?" Hắn nhìn thấy chiếc lỗ, quan sát một lúc, nói, "Giống như lỗ chìa khóa!"

"Chìa khóa", hai chữ này lọt vào trong đầu, đột nhiên làm thức tỉnh kí ức liên quan đến một số việc: "Chỉ là chiếc chìa khóa mở tủ quý của nhà giàu thời xưa. Trong tủ chứa vàng bạc bảo bối, sau đó khóa lại, giấu ở nơi người không biết quỷ không hay. Khi nào nổi hứng, liền mở ra thưởng thức một phen. Chiếc khóa này không được cất giữ quả là có chút đáng tiếc, nhưng cũng đáng để thu thập, cô xem công nghệ chế tác, vừa nhìn là biết có tay nghề mới có thể làm ra..."

Chu Sa vội vàng đi đến bên cạnh Chu Tú Mẫn nắm lấy ba-lô của mình, móc ra một thứ không biết là gì, được chủ sạp hàng gọi là "chìa khóa" mua được ở "chợ ngầm", nhanh chóng quay lại trước cửa, so sánh hai bên với nhau, sau đó, mặt cô biến sắc, sắc mặt nhanh chóng biến thành suy sụp, thậm chí còn mang theo sắc màu khủng bố của cái chết.

Cô đã biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ này bản thân lại có cảm giác quen thuộc đến thế rồi, cô từng nhìn thấy chiếc lỗ có hình dạng tương tự trên những bản thảo chép tay của bố, chỉ là chiếc lỗ trên trang giấy so với vật thực (chìa khóa) khác biệt rất nhiều, cho nên bản thân cứ cảm thấy vật này quen thuộc nhưng không nghĩ ra. Đây là cửa sinh tử, đây là chìa khóa của nó. Còn về việc chìa khóa tại sao lại lọt ra bên ngoài, đã không có cách nào nghiên cứu. Nhưng, đây quả thật là cửa sinh tử và chìa khóa đi kèm.

Chu Sa cảm thấy chóng mặt, "Cửa sinh tử, Diêm Vương ở, lưu một người, ngày ngày bái tế..." Bốn người bọn họ, phải lưu lại một người.

Giang Viễn Lâu nhìn Chu Sa lấy ra một chiếc "gậy sắt", sắc mặt lại xám ngắt như người chết, hoảng hốt, khẽ hỏi, "Tiểu Chu! Sao thế?"

Chu Sa miễn cưỡng cười cười, không đáp, đưa đồ cho hắn nhìn, "Anh thấy có giống không?" Có lẽ ông trời đùa giỡn bọn họ, chặt đứt phía đông, cắt đứt lối ra của rắn, lại lưu cho bọn họ một cánh cửa sinh tử...

Một khảo nghiệm tàn khốc!

Một trò đùa tàn khốc!

Thử hay không thử?

Đằng ấy muốn sống, hay đằng ấy muốn chết?

Chu Sa cười khổ, trời cao quá tàn nhẫn rồi, thậm chí còn đưa trước cho cô chìa khóa, mở, hay không mở? Cô không muốn chết, nhưng cô không chết, toàn bộ đều phải chết, Tú Mẫn vì cứu cô nên đã hôn mê, hai đàn anh cũng chịu đủ các tổn thương dằn vặt, chỉ có cô, không có chuyện gì...

Chu Sa đau khổ nhắm mắt lại. Con người có lúc phải lựa chọn. Cô không muốn chết, nhưng, cô càng không muốn Tú Mẫn chết, cũng không hi vọng hai đàn anh phải bỏ mạng ở chỗ này...

Giang Viễn Lâu cầm lấy tỉ mỉ quan sát, gật đầu "rất giống." Sau đó vui mừng, "Sao em có chìa khóa của cánh cửa này?" Hắn vui mừng kêu lên, "Béo, mau qua đây. Chu Sa tìm được cơ quan rồi." Hắn vui mừng như thế, nên không phát hiện những giọt máu trên mặt Chu Sa dần dần bị vắt kiệt...

Béo ngừng tìm kiếm bức tường vội vàng bước tới. Giang Viễn Lâu đem "chìa khóa" đưa cho hắn, Béo so sánh một lúc, cũng mừng rỡ, "Tiểu Chu, em lấy ở đâu thế?"

"Vô tình mua được ở thành phố quỷ khi cùng nhóm giáo sư Trịnh đi công tác ạ." Chu Sa cúi đầu nhỏ tiếng nói. Nghĩ đến những người này đều là những giáo sư đáng yêu đáng kính, trong lòng Chu Sa quặn đau, cô nhìn sang Chu Tú Mẫn đang nằm trên đất, càng thêm buồn bã.

Đột nhiên mặt đất lại khẽ lắc lư, mặt ai nấy đều biến sắc, không phải lại đến rồi chứ, bọn họ đều ý thức phải tìm chỗ trốn, may mà chỉ là dư chấn nhẹ, lắc lư bảy tám giây rồi dừng lại, nhưng hiện tượng này biểu thị, có lẽ rất nhanh sẽ xảy ra lần động đất tiếp theo. Chu Sa cắn môi, đưa ra quyết định.

"Tú Mẫn, cậu nhớ tới cửa sinh tử mà mình từng nói với cậu không? Bây giờ chúng ta đánh cược một ván, nếu may mắn, cậu có thể sống, nếu không may, chúng ta sẽ cùng chết. Cậu có nguyện chết chung với mình không?" Trong lòng Chu Sa khẽ hỏi, bước chân cũng lảo đảo, nhưng cô kiên trì đi tới bên Chu Tú Mẫn, nhìn khuôn mặt máu me be bét của cô ấy, nước mắt lại ào ạt chảy xuống, Chu Sa quay lưng với Giang Viễn Lâu và Béo, lặng lẽ lau khô, ôm Chu Tú Mẫn bước đến, "Đàn anh, vứt ba-lô xuống, cõng Chu Tú Mẫn đi. Bây giờ chúng ta đánh cược một phen. Đàn anh, chăm chú nghe em nói, em mở cửa ra, thời gian có lẽ chỉ mấy giây, thậm chí còn ngắn hơn, các anh nhất định phải dùng hết sức nhanh chân xông ra ngoài, biết không? Nếu bên ngoài có đường, đừng dừng lại, mau chóng, lập tức rời đi, biết không? Nghe rõ điều em vừa nói chưa?" Âm thanh của Chu Sa vô cùng nghiêm túc, dường như đang cường điệu lặp đi lặp lại một câu, Giang Viễn Lâu và Béo vô thức gật đầu hiểu rõ.

"Em thì sao?" Giang Viễn Lâu phát hiện vấn đề. Chu Sa nói "các anh" mà không phải "chúng ta".

"Các anh ra ngoài... ra ngoài rồi... đặt Tú Mẫn xuống, kéo cửa, em ra sau." Lời nói dối thiện ý, cảm xúc đau khổ dường như đã khó chống đỡ. Chuyện này tất nhiên không có khả năng, không có chìa khóa, căn bản cửa sẽ không động đậy.

Giang Viễn Lâu và Béo gật đầu, không phát hiện không có cách nào để xông ra, đặt Chu Tú Mẫn xuống rồi chặn cửa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.

"Đàn anh, anh nhất định phải giữ chặt lấy Tú Mẫn, chuẩn bị chạy bất kì lúc nào. Biết chưa?" Chu Sa nhịn không được lại dặn dò, nước mắt không kiềm chế được lại trào ra, cô sợ Giang Viễn Lâu và Béo phát hiện, vội vàng quay đầu đi, "Chuẩn bị xong chưa? Em cắm chìa khóa vào đây."

"Ừm!" Giang Viễn Lâu và Béo căng thẳng nhìn cửa.

Chu Sa mạnh mẽ cắm "chìa khóa" vào trong lỗ, dùng lực ấn xuống, cửa mở ra, Giang Viễn Lâu và Béo trước sau xông ra ngoài.

Chỉ có ba giây. Mở ra. Đóng lại. Đoạn mỏng của "chìa khóa" đứt gãy. Những phần còn lại chôn chặt trong lỗ chìa khóa, không còn cách nào để khởi động.

Thế giới trong mộ, chỉ còn lại Chu Sa. Cô suy sụp ngã xuống đất, nước mắt trào ra như nước lũ.