Chu Sa Nhiễm

Chương 149



Tuyệt sở phùng sinh: Tìm được cơ hội sống trong lúc nguy hiểm nhất

...

Tuy đã đặt vé máy bay gần nhất nhưng cũng phải đợi đến chiều tối mới có thể lên máy bay, ở Quế Lâm một tối, sáng sớm ngày hôm sau vội vã lên đường mới tới được bệnh viện mà Chu Sa đang điều trị, lúc đến nơi đã là tám giờ tối. Bệnh viện ở thị trấn nhỏ này, cũng không quy định mấy giờ thăm bệnh như ở thành phố lớn, huống hồ người ta từ ngàn dặm xa xôi đến, cho nên ông chú bảo vệ gác cổng cũng nhiệt tình dẫn bọn họ đến quầy tiếp tân. Cô Trịnh cũng không hi vọng tìm hiểu được gì từ trong miệng bảo vệ, không ngờ ông chú này biết không ít, nói, cô gái kia của mọi người, tôi biết, lúc đến chỉ còn lại một bộ xương, nhìn rất đáng thương, nếu không phải như thế, bệnh viện sao có thể giữ lại cho nợ tiền viện phí chứ. Nhưng may mà người đưa cô gái kia đến có quan hệ họ hàng ngang dọc gì đó với lãnh đạo bệnh viện... nói đủ các thứ chuyện. Chu Tú Mẫn vừa nghe "chỉ còn lại một bộ xương" mắt liền cay xè, nước mắt không thể kìm chế được điên cuồng trào ra, bi thương lại mừng rỡ, chỉ cần người còn sống là được, chỉ cần còn sống, cô ấy sẽ dành hết thời gian để nuôi Chu Sa béo lại.

Ông chú bảo vệ dẫn bọn họ đến quầy tiếp tân, rì rầm với y tá trước quầy nói rõ một lượt, cô Trịnh không kiên nhẫn, trực tiếp cắt đứt lời ông chú, hỏi tiếp tân, "Tôi là giáo viên đại học Tây Hoa, học sinh của tôi ở đâu?" Giang Viễn Lâu móc tiền trong ví ra đưa cho ông chú bảo vệ, nói, cảm ơn ông, chúng tôi có thể tự đi rồi, để ông chú kia quay lại làm việc của mình. Bảo vệ không ngờ nhận được tiền, vô cùng giật mình, sợ hãi từ chối một phen sau đó mới vui vẻ nhận lấy, trong lòng nghĩ người thành phố quả là hào phóng.

Hỏi rõ phòng bệnh, nhóm người cô Trịnh vội vàng lên tầng tìm Chu Sa. Chu Sa nằm ở "phòng nhập viện" trên tầng ba, bệnh viện vô cùng sơ sài, bức tường trên hành lang đã chuyển màu ố vàng, bóng điện vàng càng cũ kĩ, đi trên hành lang còn có thể vô tình nhìn được những con chuột khổng lồ chạy qua, khiến bọn họ giật thót. Phòng bệnh Chu Sa đang nằm cũng vô cùng sơ sài, gian phòng không lớn có ba chiếc giường sắt, bên phải cửa vào còn đặt chiếc tủ sắt ba tầng, cung cấp cho bệnh nhân để đồ dùng quần áo hay cơm hộp gì đó, giữa ba chiếc giường có một lối đi, lối đi thẳng thông đến cửa kính cuối đường và ban công, bên tường còn có mấy chiếc ghế, người trên ba chiếc giường đều đang ngủ, có người nhà ở cùng qua đêm, có người đang dựa sát vào tường đang ngáy, người bò lên giường ngủ, giữa không trung tỏa ra mùi thuốc và thuốc sát trùng, còn có một mùi nước tiểu khó ngửi. Tâm tình Chu Tú Mẫn kích động, đại não giống như nồi áp suất "phì phì" trào lên khí nóng, hầm cho đầu óc cô ấy nở ra, tim gan không chịu khống chế bạt mạng co lại, đau tới hô hấp càng thêm gấp gáp, cảm giác như không hít thở được, nhưng không biết vì mùi vị khó ngửi trong không khí, hay là cảm xúc lúc này quá kịch liệt. Có lẽ Chu Tú Mẫn có rất nhiều suy nghĩ, nhưng đều không nói lên lời, chỉ loạng choạng bước đi, mỗi bước giống như đạp lên vải bông, hạnh phúc dâng trào, nhưng tim gan lại đau đớn như bị giày vò trong địa ngục. Thời tiết lạnh lẽo, vào đêm càng thêm lạnh, đặc biệt bệnh viện lại là một nơi vô cùng âm u, một trận gió thổi vào đây, Chu Tú Mẫn vô thức cảm nhận được cay đắng, nóng nực, nhưng lại toát mồ hôi lạnh toàn thân, cô ấy kìm lại cảm giác khó chịu, nhưng lại không tình nguyện, không thể thả lỏng tinh thần. Ánh mắt quét đến một chiếc giường, căng thẳng giống như dây cung kéo căng, khi ánh mắt bắt gặp một cơ thể gầy gò, "pằng" mũi tên mạnh mẽ bắt ra, sau đó cả người như khô quắt lại, giống bị hút hết không khí, chân mềm nhũn, lại giống như thật sự nhìn thấy người ấy, cuối cùng cũng có thể thở phào, không biết là vui mừng hay đau khổ, tóm lại nước mắt không phòng bị "ào ạt" chảy ra khắp mặt, có một loại cảm giác vừa hạnh phúc vừa buồn bã dâng trào vô tận trong lòng.

Trên người Chu Sa đang đắp chiếc chăn trắng đã cũ của bệnh viện, cách một lớp chăn là thân thể gầy gò không thể tin nổi, cánh tay lộ ra bên ngoài truyền nước, từng giọt chảy xuống, cánh tay đó, khuôn mặt đó, gầy gò giống như ông chú bảo vệ đã nói, chỉ còn lại một bộ xương, làn da trắng bệch ôm lấy những khúc xương cô đơn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo lại càng đặc biệt đáng thương, đáng sợ, đôi mắt được quấn một lớp vải trắng, mái tóc đã úa vàng, là hiện tượng của bệnh thiếu dinh dưỡng quá độ, so với dáng vẻ khỏe mạnh làn da trắng ngọc xinh đẹp trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau.

Đi tới gần, lại đi tới gần, mỗi bước đi, giống như giẫm lên đầu dao, đau tới cắt da cắt thịt, nhưng càng đi tới gần, lại đột nhiên có cảm giác "cận hương tình kiếp" (xa quê nhiều năm, không có tin tức, nhưng khi trở về, quê hương đã rất gần, tâm trạng không thể bình tĩnh, chỉ sợ quê hương đã xảy ra chuyện bất trắc), đợi Chu Tú Mẫn thật sự đến bên mép giường, đưa tay ra nắm lấy Chu Sa, cảm giác hạnh phúc kịch liệt làm người ta muốn say mới lại trào lên, thật khiến người ta muốn khóc thật to. Cho nên Chu Tú Mẫn cũng không sợ giáo viên hay đàn anh của mình cười nhạo, không thèm để ý mà điên cuồng trút ra cảm xúc của mình, cô ấy chưa từng cảm nhận sâu sắc lời của giáo sư Dân tộc học từng nói như lúc này, "Còn sống là được."

Đúng thế, còn sống là được, chỉ cần cậu còn sống, cái gì cũng được, cái gì mình cũng tình nguyện.

Hai người thân đang trông đêm bị giật mình thức giấc bởi hành động của họ, dáng vẻ kì quái nhìn bọn họ một cái nhưng cũng không nói gì, tiếp tục ngủ hoặc dậy uống cốc nước rồi tiếp tục ngủ. Chu Sa vẫn trong trạng thái hôn mê, lúc đó cũng không biết vì sao lại tỉnh, mím môi khàn giọng hét, "Tú Mẫn... Tú Mẫn..." Cánh tay không bị truyền nước run lên thò ra khỏi chăn, giống như Chu Sa nghe thấy giọng nói của Tú Mẫn, cánh tay gầy gò vô lực của bản thân đưa ra, nước mắt Chu Tú Mẫn đã giàn giụa trên mặt, không biết làm sao. Giang Viễn Lâu phải lấy tay chạm vào mới khiến Chu Tú Mẫn phản ứng kịp, vội vào đặt tay mình lên tay Chu Sa, cố gắng làm âm thanh của bản thân bình tĩnh lại, nhưng lại không khống chế được mà run lên, "Là mình. Mình đây. Cô Trịnh và đàn anh Giang cũng đến."

Chu Sa ý thức được Chu Tú Mẫn trả lời, bàn tay đang nắm lấy tay Chu Tú Mẫn buông xuống, rơi vào trạng thái hôn mê. Nước mắt của Chu Tú Mẫn rơi xuống càng nhiều. Giang Viễn Lâu trước nay cảm xúc văn nghệ, lúc này nước mắt cũng trào ra, hắn lúng túng cúi đầu che đi, cô Trịnh cũng không lên tiếng quay đầu ra chỗ khác.

"A... a... các vị?" Không khí thương cảm đang ngập tràn, bỗng có một âm thanh ấp úng vang lên, mọi người mới chú ý đến một người đàn ông đứng tuổi gầy gò, không biết đứng đối diện giường từ lúc nào, cả mặt không hiểu chuyện gì nhìn bọn họ, thì ra hắn trải đệm nằm trên đất, lúc này mới giật mình, nhìn thấy bên giường của người sinh viên kia có mấy người không tầm thường, vô thức căng thẳng...

"Anh là?" Giang Viễn Lâu nhìn ra hắn là người trông đêm cho Chu Sa, rất khách sáo hỏi thăm. Lúc này mới biết người đàn ông này tên là Lý Hữu Tài, là một người ở Ưng Chủy Áo, một vùng hẻo lánh nào đó cách rất xa thị trấn này. Chuyện là trong mấy ngày này, cậu con trai nhà người thân ở thị trấn này được nghỉ lễ về thôn hắn chơi, kết quả hắn không biết cậu bé kia nghe được tin đồn từ đâu – thôn hắn có một tin đồn cổ quái, nói trên ngọn núi nào đó có hang động, trăm năm mới xuất hiện một lần, một ngày sau lại biến mất, nhưng chỉ là tin đồn, chưa ai từng thấy, nghe nói rất lâu rất lâu trước đây có người từng thấy, cũng có người vào rồi không thấy trở ra, nhưng thật sự thời hắn chưa từng có ai nhìn thấy, cũng chỉ những người lớn tuổi trong thôn nhắc tới, người trẻ cả đời chưa từng thấy qua – nhưng cậu bé kia vô cùng hiếu kì, nhất định muốn tìm kiếm hang động kì bí, không quản thời tiết lạnh lẽo, cả ngày kéo theo đám "Nhị Lang binh" đi lên núi này núi kia tìm kiếm. Kết quả bọn chúng tìm được một cái hang rất sâu ở một ngọn núi, đi vào nhìn thấy một bóng người gầy gò, tóc tai rũ rượi, cả người bẩn thỉu hôn mê như đã chết, lúc đầu mấy đứa trẻ đều bị giật mình, chạy tán loạn, sau đó cậu bé người thân của hắn nghĩ không đúng, giống như là người. Trong tiểu thuyết kì quái cậu bé hay đọc thường nói, có những đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi bị chó sói dã thú hoặc động vật gì đó nuôi dưỡng, hơn nữa càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình đáng tin, lập tức dùng đồ ăn vặt lôi kéo những đứa trẻ khác quay lại xem xem, kết quả phát hiện thật sự là người. Những đứa trẻ đó vừa mừng rỡ vừa lo lắng vừa sợ hãi lại căng thẳng, cũng không để ý đến việc gọi người lớn, đồng tâm hiệp lực kéo cô gái dưới hang lên cõng về nhà, khiến người lớn trong thôn hoảng hốt không biết làm sao, nhanh chóng đưa đi trạm y tế, bác sĩ ở trạm y tế nói mắt Chu Sa bị tổn thương, chỗ bọn họ không cứu được, phải đưa đến bệnh viện trong thị trấn. Cậu bé người thân của hắn tuy còn bé, nhưng suy nghĩ vô cùng trưởng thành, có lẽ cảm thấy người do mình phát hiện, có nghĩa vụ cứu cô, nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà, vừa làm nũng vừa nài nỉ thuyết phục bố mẹ cậu bé giúp đỡ, người lớn trong thôn cũng vội vàng cho lên xe đưa người đi, tiền viện phí là bố mẹ cậu bé kia chi trả. Sau đó sinh viên tỉnh rồi, hỏi cô là ai, nhà ở đâu, cô mơ hồ nói đại học Tây Hoa, Chu Sa, đứa trẻ kia biết đại học Tây Hoa, cậu bé có dự định sau này đăng kí học Khảo cổ, vội vàng lên mạng tìm kiếm số điện thoại rồi gọi đến, người thân của cậu bé phải đi làm, không thể trông đêm, bảo hắn giúp đỡ trông coi, hắn liền ở lại đây. Cô Trịnh vội vàng tỏ lòng cảm ơn sâu sắc, Chu Sa bây giờ còn đang hôn mê, ba năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không thể nghiên cứu, ở quầy tiếp tân xác nhận bệnh tình của Chu Sa không quá nghiêm trọng, mọi người mới yên tâm, nhưng lại lo lắng điều kiện ở đây không đáp ứng được, chỉ đành đợi mấy ngày rồi đưa Chu Sa về Chu Thành kiểm tra kĩ hơn.

Bọn họ đi đường vội vã, vốn rất mệt mỏi, nhưng vì nhìn thấy Chu Sa nên cũng không có cảm giác gì, bây giờ đã yên tâm rồi, cũng cảm thấy mệt mỏi, Chu Tú Mẫn nhất định không chịu đi, Giang Viễn Lâu và cô Trịnh đành tìm một khách sạn gần bệnh viện nghỉ ngơi, Giang Viễn Lâu thấu hiểu nhân tình gọi theo người đàn ông tốt bụng trông đêm cho Chu Sa cùng đi, người đàn ông kia cảm thấy một đêm ở khách sạn mấy trăm tệ quả thật quá xa hoa lãng phí, cho dù người ta trả tiền hắn cũng đau lòng, không muốn đi, Giang Viễn Lâu nói một hồi mới đưa được hắn đi để dành không gian cho đôi tình nhân đã chia cách lâu ngày. Mọi người chi tiền chuyển sang phòng bệnh riêng tốt nhất ở đó, Giang Viễn Lâu vui vẻ không thôi, cảm giác như trút bỏ được hòn đá đè nặng lên lương tâm của hắn. Hắn và cô Trịnh cùng người đàn ông kia đến quán ăn đêm trước của khách sạn ăn uống, lại mua một phần đưa cho Chu Tú Mẫn, kết quả ngày hôm sau vừa nhìn, Chu Tú Mẫn cũng không thèm động vào. Giang Viễn Lâu chỉ đành thở dài. Giang Viễn Lâu đổi ca trông cho Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn không chịu, bị cô Trịnh lôi đi, chỉ đành quay về khách sạn nghỉ ngơi, kết quả ngủ chưa được nửa tiếng lại quay lại. Cô Trịnh cũng hết cách chỉ đành tùy ý Chu Tú Mẫn.

Buổi trưa, người nhà cậu bé nghe thấy bạn bè giáo viên của Chu Sa đến, vừa nhìn thấy bọn họ, nhóm Chu Tú Mẫn lại cảm ơn khách sáo một phen, Chu Tú Mẫn nhìn thấy người ta tốt bụng, nghĩ tới nếu không có người ta thì không biết Chu Sa bây giờ thế nào, cô ấy cũng là người hiểu nhân tình thế thái, tuy lúc này hồn bay phách lạc, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo, bèn kéo Giang Viễn Lâu sang một bên đưa cho hắn một tấm thẻ ngân hàng của mình, nói cho hắn mật mã, bảo hắn đi rút tiền trả lại tiền viện phí cho người ta cùng tiền cảm ơn, còn cả ông chú giúp trông đêm cho Chu Sa, người trong thôn, lũ trẻ con, phải cảm ơn hết một lượt. Bọn họ cũng không mang gì đến, trên thế giới này thực tế nhất, ưu đãi nhất cũng chỉ có tiền, trong thẻ của Chu Tú Mẫn có tầm hai trăm nghìn tệ, bảo hắn cầm đi cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ Chu Sa, cô ấy nói, "Đàn anh, Chu Sa ngày nào chưa tỉnh, em cũng không có tâm trạng nói chuyện với người ta. Nhưng những người đó từng giúp Chu Sa, quả thật cần cảm ơn cho tốt, phiền anh đảm đương chuyện này."

Giang Viễn Lâu đương nhiên cũng không từ chối, nghe Chu Tú Mẫn dặn dò, đi ngân hàng rút tiền, ngoài trả tiền viện phí người nhà cậu bé hỗ trợ chi trả, còn cho bọn họ tám mươi nghìn tệ coi như cảm ơn, cho ông chú trông đêm ba mươi nghìn tệ, còn mua rất nhiều rượu ngon thuốc thơm cùng hoa quả, cùng ông chú và đứa trẻ kia đích thân về thôn bọn họ cảm ơn những người đã giúp đỡ, cho một đứa trẻ phong bao đỏ tám nghìn tệ, làm việc hết sức đẹp đẽ chu đáo, khiến những người trong thôn giật mình, không biết người có tiền từ nơi nào tới, rất hào phóng, đặc biệt là phụ huynh của mấy đứa trẻ kia, tiếc rẻ không thể hung hăng hôn con mình hai cái, làm chuyện tốt không những được tiếng thơm, lại còn có thể có lợi thế này, thật là... quả nhiên nên tích cực làm người tốt. Sau đó người trong thôn lại lũ lượt suy đoán thân phận của Chu Sa, nói là con gái của ông chủ bị bắt cóc vứt đến chỗ này, nói là bị bọn buôn người vứt đến đây, vô vàn cách nói, vô vàn phiên bản, sôi nổi bàn tán rất lâu không ngừng.

Đương nhiên, những chuyện này, không liên quan tới Giang Viễn Lâu và Chu Tú Mẫn. Bọn họ cũng không nghe thấy. Bọn họ đợi Chu Sa tỉnh lại, tình hình chuyển biến tốt hơn liền đưa cô về Chu Thành.

Có lẽ là năm ngày sau.

Về phía trường học, sau khi nghe được tin tức Chu Sa chưa chết, còn sống, giáo sư Trịnh đi đón Chu Sa quay về, đầu tiên là lưu truyền giữa các giáo viên, sau đó là sinh viên, tất cả đều dâng trào. Ba năm là khoảng thời gian không quá dài, cũng không quá ngắn, những sinh viên năm nhất năm hai khi đó vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ xinh đẹp và sự tích của đàn chị Chu Sa. Năm đó Chu Sa xảy ra chuyện, trường học vì bảo vệ thanh danh của mình cùng danh dự và tiền đồ của ba sinh viên, tuy tận lực chôn vùi chân tướng, nhưng mọi người rỉ tai nhau cũng không giấu được, cho nên tin tức ít nhiều cũng bị truyền ra ngoài, đám sinh viên ngầm thảo luận sôi nổi, sau đó đám sinh viên tuy chưa tận mắt chứng kiến đàn chị xinh đẹp anh dũng, nhưng cũng nghe được truyền thuyết của cô, đều biết đến cô, bây giờ đàn chị Chu Sa "chết mà sống lại", đơn giản là truyền kì trong truyền kì, lúc này tin tức trong đám sinh viên cũng như ngọn lửa bùng cháy, nghe Chu Sa bị thương nghiêm trọng, đã gửi đến vô số lời chúc phúc trên trang mạng xã hội của trường học. Bạn học Chu Sa với thành tích lóa mắt, sự tích anh dũng năm nào lại lần nữa nổi lên, vô cùng náo nhiệt, sau đó ngay cả những dân mạng bình thường cũng biết chuyện, lũ lượt chấn động: Em gái nó, "em gái giết lợn/ nữ anh hùng giết lợn" xinh đẹp xảy ra chuyện lớn? Sau đó lục lọi khắp trang mạng xã hội của đại học Tây Hoa để thăm hỏi tình hình của của Chu Sa, thiếu chút nữa khiến bộ phận tư vấn của đại học Tây Hoa tắc nghẽn. Lãnh đạo trường không thể không đích thân đưa ra "thông báo": Bạn học Chu Sa đến khu vực Quảng Tây thám hiểm cho đề tài nghiên cứu, nơi đó xảy ra động đất, vì để cứu bạn học nên gặp nguy hiểm. Nhưng trời cao nhân hậu, để em ấy thoát nạn trở về, nhưng Chu Sa còn chưa tỉnh lại, nên tình hình cụ thể, trường học cũng không thể tìm hiểu. Xin gửi lời cảm ơn đến các bạn học, giáo viên, các cư dân mạng đã quan tâm, cảm ơn. Lãnh đạo trường nói năng rất khéo léo, vừa có thể che đi sự thật không thể người biết, lại lần nữa chỉ ra nguyên nhân Chu Sa gặp nạn, cuối cùng dẫn đến một truyền kì: Trong khi tất cả mọi người nghĩ rằng cô chết rồi, cô lại có thể như phượng hoàng tắm lửa "trùng sinh" (sống lại). Kết quả không thông báo còn bình tĩnh, thông báo vừa ra, đám dân mạng hiếu kì lại trồi lên, nửa tiếng đồng hồ sau bộ phận tư vấn đã nghẽn hoàn toàn. Chu Sa vô tình lại triệt để nổi tiếng, sau đó có người để lộ ra địa chỉ bệnh viện cô đang điều trị, mỗi ngày đều nhận được hoa quà của những người tốt bụng gửi đến, có một số người còn đặc biệt đến tận nơi thăm cô chỉ để nói với cô một câu, cố lên.

Ở bệnh viện nhà họ Chu có quan hệ, bác sĩ lại cẩn thận kiểm tra cơ thể cho Chu Sa thêm một lần nữa, xác định ngoài thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cơ quan nội tạng có khả năng đang bị teo lại, hiện tượng thoái hóa, cần cẩn thận điều dưỡng, còn về đôi mắt, vì không tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần dần dần thích ứng, nghỉ ngơi, cũng không cần làm phẫu thuật đặc biệt gì. Sau khi được bệnh viện chăm sóc chu đáo, cơ thể Chu Sa khởi sắc rõ rệt, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, tuy đôi mắt còn bôi thuốc, nhưng thị lực của cô đã tốt hơn, nghe có người đến, liền ngẩng khuôn mặt gầy nhom của cô lên cười với người ta, nụ cười khiến người ta vừa đau lòng vừa mừng rỡ, đơn giản là không biết làm sao.

Hai anh em nhà họ Chu cũng đến thăm cô, mẹ Chu ngày ngày mang canh đến chăm nom, quan tâm tận tình, ân cần không nói hết. Giáo sư Liêu đến thăm cô, học trò mà giáo sư yêu thương nhất, nhìn thấy dáng vẻ của Chu Sa lúc này vô cùng buồn bã, chỉ là giáo sư vốn cao ngạo, cũng không nói được lời quan tâm, chỉ hỏi:

"Khỏe rồi có muốn tiếp tục học Khảo cổ không?" Giáo sư rất thích cô học trò này, kiên quyết muốn giữ lại học bạ của cô, cũng không phải ông khẳng định Chu Sa không chết, ông cần một thứ để nhớ nhung, đương nhiên trường học không vì chuyện nhỏ này mà làm khó giáo sư già bảo vật cấp Quốc gia này, giữ lại thì giữ, cũng không có gì to tát, thế là đồng ý. Đương nhiên, cho dù có hủy rồi, chỉ cần dựa vào tình hình đặc thù của Chu Sa, khôi phục cũng là chuyện dễ dàng, chỉ là việc này có thể đại diện cho tâm ý, tình nghĩa sâu nặng của giáo sư Liêu. Chu Sa sớm đã nghe được chuyện này từ cô Trịnh, cô cũng hiểu giáo sư của mình, cô Trịnh sợ cô có bóng ma với ba năm bị chôn vùi dưới lòng đất, thế là thành thật trả lời, "Giáo sư, ý nguyện của em trước nay chưa từng thay đổi. Thầy có đồng ý làm giáo viên hướng dẫn của em không ạ?"

Giáo sư cảm thấy ấm áp, vui vẻ không thôi, ngoài mặt còn làm dáng, "Vậy phải xem thành tích của em thế nào đã, nếu thụt lùi sẽ không nhận." Mọi người đều bật cười, những lời nói không chút ấm áp lại rất ấm áp này, Chu Tú Mẫn thật không chịu nổi thầy trò nhà này, thật là trăm năm như một ngày, một đám người gàn dở muốn chết.

"Giáo sư, em cho rằng dù em bị nhốt thêm ba năm nữa cũng không kém hơn người ta."

Giáo sư vui vẻ vỗ tay, "Được, khí thế này mới là học sinh tốt của tôi."

Chu Tú Mẫn lại vô cùng tức giận, đợi giáo sư rời đi muốn véo Chu Sa một cái, lại không nỡ, chỉ giả vờ buồn bực, bắt đầu chỉ là cố ý, nhưng lúc nói ra vành mắt đã ướt át: "Cậu hào phóng nhỉ, còn muốn bị nhốt thêm mấy năm? Cậu không nghĩ cho mình sao?"

"Tú Mẫn..." Chu Sa không nhìn thấy Chu Tú Mẫn, khẽ nghiêng đầu, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của cô ấy, đưa tay ra lặng lẽ nắm lấy tay Chu Tú Mẫn, "Tú Mẫn, mình chỉ giả sử thôi. Mình ở bên dưới, mỗi giây mỗi phút đều nhớ cậu, hận không thể lập tức ra ngoài quay về bên cậu. Mình biết cậu nhớ mình, cho nên mình mới có thể kiên trì, nghĩ đến lời cậu nói chúng ta sẽ kết hôn, mình lại muốn mua váy cưới cho cậu, mình còn chưa mua váy cưới cho cậu, mình cảm thấy dù thế nào mình cũng không thể chết. Sao mình có thể không nhớ cậu chứ?" Cô xoa mặt Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn giống như con mèo quấn quýt cọ cọ lên lòng bàn tay cô, "Mình biết rồi. Mình cũng chỉ nói thôi. Cho dù cậu không nhớ mình cũng không sao, mình chỉ cần cậu còn sống là được. Mình cũng không quan tâm đến thứ khác."

"Tú Mẫn... Mình thật sự muốn nhìn thấy cậu."

Chu Tú Mẫn bối rối cười cười, "Mình xấu đi rồi."

Chu Sa lắc đầu, "Không đâu. Nhưng mình sờ thấy gầy đi nhiều."

Chu Tú Mẫn thiếu chút nữa đã nói cậu mới đúng, chỉ còn lại một lớp da, nhưng nghĩ đến việc Chu Sa ở dưới lòng đất âm u, có thể sống được đã là kì tích, làm sao có thể hi vọng có đồ dinh dưỡng để ăn, thế là cố ý cười cười, "Vậy sau này mình sẽ béo lên, cậu cũng ăn nhiều vào cho mình, nhanh khỏe lại nhé."

"Ừm!"

Đang nói chuyện, Giang Viễn Lâu gọi điện thoại đến, nói đã đón được trưởng thôn, rất nhanh liền đến bệnh viện. Quay về Chu Thành hai ngày, Chu Sa nhắc tới trưởng thôn, Chu Tú Mẫn mới giật mình nhớ ra, vội vàng thông báo tin tốt lành cho trưởng thôn, trưởng thôn tỏ ý lập tức qua đây, Chu Tú Mẫn bèn đặt vé tàu hỏa, cô ấy không đi được, liền nhờ Giang Viễn Lâu đi đón. Trưởng thôn vô cùng kiên cường, năm đó Chu Sa xảy ra chuyện, tuy không phải là trách nhiệm của trường học, nhưng người dưới con mắt của mình xảy ra chuyện, trường học ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm, nếu phụ huynh làm loạn thì cũng không ngăn được, nhà trường vô cùng lo lắng, chủ động đề nghị bồi thường, nhưng trưởng thôn trầm ngâm từ chối, nói: Chắc chắn con bé không thích như thế. Muốn đem tất cả đồ vật của Chu Sa đóng gói mang về, nhưng Chu Tú Mẫn không chịu. Chu Tú Mẫn đem tất cả đồ đạc của Chu Sa chuyển về nhà riêng của mình, mỗi lần nhìn thấy con búp bê vải cô ấy mua cho Chu Sa, nghe thấy âm thanh ngượng ngùng lúng túng "Mình yêu cậu" ở bên trong lại ngập ngụa nước mắt, khóc không thành tiếng. Trưởng thôn cũng không tính toán, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, chỉ có một bóng lưng già nua khiến người ta đau xót. Giáo viên phụ trách tiếp đón của trường học nói: Không hổ là phụ huynh của Chu Sa. Còn cảm khái rất lâu.

Trưởng thôn cả đường gió bụi đi tới, bên cạnh còn có con trai ông, người đàn ông cứng cỏi như thế, nhìn thấy dáng vẻ Chu Sa cũng không kìm được nước mắt, buồn bã lại vui mừng, vui mừng xong lại đau xót, đau xót xong lại mừng rỡ, trăm ngàn cảm xúc trào lên trong lòng, nhưng tóm lại vẫn vui mừng. Có lẽ người già rồi cũng có lẽ vì quá vui vẻ, trưởng thôn nói nhiều hiếm thấy, kể cho Chu Sa rất nhiều chuyện, nói rất nhiều tình hình ở quê hiện tại: Đường cái sửa xong rồi, quê hương cũng phát triển hơn, hai ba năm nay nhiều người trong thôn cũng xây được nhà, ông xây một căn nhà nhỏ ba tầng ở đầu làng cho Chu Sa, đợi mắt cô khỏi rồi, cơ thể tốt rồi, nhất định phải về xem, người trong thôn đều rất nhớ cô. Ông nói khiến Chu Sa vừa vui vừa buồn, đôi mắt dào dạt nước mắt chảy xuống, trưởng thôn nghe nói mắt Chu Sa bị thương, sợ rơi nước mắt ảnh hưởng tới, lập tức dùng giọng điệu ra lệnh không cho cô khóc. Ông không vội đến vội đi như mọi lần, ở lại năm ngày mới đi, lúc đi còn không ngừng dặn dò cô phải nghỉ ngơi chăm sóc cơ thể cho tốt, nhớ phải về nhà, sau đó còn cảm ơn Chu Tú Mẫn, khiến Chu Tú Mẫn vừa lúng túng vừa hổ thẹn.

Lớp Khảo cổ năm đó có ba mươi sinh viên, chỉ có mười tám người có thể tốt nghiệp. Những người còn lưu lại địa phương, cho dù là tốt nghiệp hay tu nghiệp, cũng kéo đàn kéo đống hẹn nhau mang quà đến thăm hỏi lớp trưởng năm đó của họ, người không ở cũng lũ lượt gọi điện thoại hỏi thăm, người tốt như Chu Sa không vì năm tháng qua đi mà bị lãng quên, ngược lại mọi người đồng cảm với việc Chu Sa gặp nạn mà càng quan tâm. Cũng bởi vì chuyện tình Chu Sa quá náo nhiệt trên mạng, không ít người tốt nhiệt tình đến thăm, phòng bệnh của Chu Sa hôm sau náo nhiệt hơn hôm trước, khiến cho những bệnh nhân khác trong viện bàn tán nhau: Đây là nhân vật tiếng tăm nào thế, sao có nhiều người đến thăm bệnh vậy chứ?

Béo vội vàng từ Mỹ về, đúng lúc Chu Sa có thể tháo băng mắt, nút thắt bao nhiêu năm qua của Béo vừa nhìn thấy Chu Sa cuối cùng cũng được cởi bỏ, cố ý cười hi hi đẩy Chu Tú Mẫn đang trước mặt Chu Sa, mắt long lanh muốn Chu Sa nhìn thấy mình đầu tiên, "Để bạn học Tiểu Chu nhìn thấy anh đầu tiên đi!" Béo cười hi hi nói, Bị Chu Tú Mẫn không khách sáo đạp một cước, "Nghĩ hay lắm!"

Béo cũng không để ý, đợi bác sĩ tháo băng xong, Chu Sa chầm chậm mở mắt, hắn liền ấn Chu Tú Mẫn thấp hơn mình một cái đầu xuống dưới, khuôn mặt tươi cười của hắn hiện lên trước mắt Chu Sa.

Con mắt Chu Sa híp lại, mơ màng có thể nhìn thấy bóng người, trước tiên là nhìn thấy khuôn mặt Béo đang ấn Chu Tú Mẫn xuống chen lên, Chu Sa ngạc nhiên: Đàn anh Chu, sao anh già đi nhiều thế?

Béo:... Anh bị nắng chiếu đen. Không phải già!

Chu Tú Mẫn cười ha ha, vui chết mất.

Cô Trịnh dẫn Uyển Uyển đứng một bên nhìn đám người trẻ tuổi náo nhiệt mà khẽ cười.

Đợi mọi người rời đi, Chu Tú Mẫn nắm lấy tay Chu Sa ngả đầu lên giường, khẽ hỏi: "Mình thì sao? Cậu có thấy mình già không?"

Chu Sa khẽ cười nhìn Chu Tú Mẫn, lúc này thị lực của cô đã thích ứng, đã nhìn rõ hơn nhiều, cô nhỏ tiếng nói, âm thanh tràn ngập dịu dàng: "Sao có thể chứ. Mình nhìn cậu, vẫn xinh đẹp như ngày đầu!"

"..." Tuy thời gian đã trôi đi, bạn học Chu Sa vẫn mang bên mình kĩ năng nói lời mật ngọt y như ban đầu. Chu Tú Mẫn cười nhạo nói cô chân chó nhưng Chu Sa lại không tin, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, vô cùng hài lòng.

Chu Tú Mẫn vẫn không dám hỏi ba năm qua Chu Sa ở dưới lòng đất đã trải qua như thế nào, sợ đó là ác mộng của cô. Cô ấy cũng sợ nhắc tới. Sau đó nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của cô, ăn ngon ngủ yên, mới yên tâm không ít. Trong lòng mọi người ít nhiều hiếu kì làm sao Chu Sa có thể ra được, bởi vì lúc đó rất cả lối ra đều đã bị chặn lại, bên trên còn có núi sụp đè lên, muốn thoát thân dường như là không thể, nhưng bọn họ cũng cấm kị không đám hỏi.

Vấn đề này là do cô Trịnh nhắc tới, cô Trịnh không nghĩ Chu Sa sẽ yếu đuối như thế, cho nên trực tiếp hỏi ra đề tài này.

Chu Sa bèn tỉ mỉ miêu tả lại quá trình bị nhốt lại trong cung điện ngầm: Lúc đó cô chắc chắn bản thân không ra được, lại sức cùng lực kiệt, quyết định ngã trên mặt đất ngủ một giấc. Kết quả lúc đang ngủ xảy ra động đất, tuy cô rất mơ hồ nhưng cũng biết bản thân phải trốn đi, liền trốn đến dưới gầm bốn cái đỉnh lớn, lăng mộ này được xây dựng vô cùng kiên cố, tuy xảy ra động đất rất lớn nhưng cũng không bị sụp. Sau đó động đất ngừng lại, cô nghĩ bây giờ chưa chết được, cũng phải đi thăm dò, cho dù thật sự có chết, trước khi chết cũng phải làm rõ bí mật của cung điện này mới được (Mọi người thở dài: Lúc này còn có thể chăm học đến vậy sao?) Có lẽ do cô may mắn, ba viên dạ minh châu trên tường cao có một viên bị rơi xuống, cô nghĩ đèn pin sớm muộn cũng sẽ hết điện, liền bỏ viên dạ minh châu vào túi, cũng nhờ viên dạ mình châu này Chu Sa mới có thể nhìn được rất nhiều thứ thú vị phía sau, cũng chính vì thế, đôi mắt cô mới có thể tiếp xúc với ánh sáng, cho nên ra ngoài mới không bị mù mà chỉ bị thương nhẹ. Lăng mộ được xây dựng kiên cố nên trải qua rất nhiều lần động đất vẫn đại khái giữ được hình dáng tổng thể, mà bên phía cung điện, đã sụp hơn hai phần ba, trong lúc cô đang hoảng loạn lần mò nguy hiểm trong cung điện, thì nhìn thấy con rắn to mà bọn họ từng cứu ở một căn phòng đã đổ sụp, sau đó con rắn quay về trong mộ chính làm tổ. Sau khi đồ ăn của Chu Sa đã cạn kiệt, cũng không tìm được thứ gì còn sót lại, quả thật cô đói khát không chịu nổi, nên nghĩ dù chết cũng phải ăn uống no say một bữa, liền chạy đến con sông nhỏ mà bọn họ từng đi qua, Chu Sa biết con sông đó có độc, nhưng cô đã quyết định chết, có độc cũng không sao, kết quả con rắn kia kéo cô đến bên vách đá, bên mép vách đá có một tảng đá có vết nước, nhỏ từng giọt từng giọt, một ngày có thể nhỏ được nửa chai nước khoáng, con rắn đó còn ngậm thức ăn từ dưới vực lên cho cô, tóm lại cái gì cũng có (Mọi người biết đương nhiên là những thứ không thể tưởng tượng nổi, tự nhiên cũng không hỏi rõ là gì). Thế nên Chu Sa mới có thể cầm cự được. Cô đào được rất nhiều sách cổ tranh vẽ cùng một số đồ vật từ trong cung điện đã sập, mỗi ngày cô nghiên cứu một chút, ngày tháng tuy khó khăn, nhưng trước giờ Chu Sa vốn to gan, cũng không phải không duy trì được, ban đầu cô còn nhớ ngày tháng, sau đó không cách nào tính toán được, cũng dần quên đi khái niệm thời gian. Có một ngày, con rắn kia ngậm đến rất nhiều đồ ăn cho cô, sau đó rất lâu không xuất hiện, sau này Chu Sa mới biết là nó đi lột da. Con rắn đó lôi theo da lột đến tìm cô, dẫn cô đến bên đầm lầy, vừa nhìn cô vừa nhìn đầm lầy, "xì xì" kêu lên, sau đó Chu Sa mới hiểu ý của nó: Con rắn bảo cô chui vào lấy da lột của nó. Chu Sa không ngờ con rắn đó lại thông minh như thế, ngay cả cách này cũng nghĩ ra, không ngờ có thể ra ngoài, thiếu chút nữa đã ngất đi. Lúc đó bò vào trong da rắn buộc chặt cơ thể lại, con rắn đó ngậm cô xuyên qua đầm lầy, quá trình đó thiếu chút nữa làm cô chết ngạt. May mà đầm lầy không quá sâu, bọn họ không mất nhiều thời gian – cô ước chừng như thế – liền ra ngoài. Không ngờ bên dưới đầm lầy là một vùng đất khô vừa rộng vừa thoáng, có lẽ là do động đất, ở giữa hình thành một vết nứt chừng hai mươi mét, con rắn đó dùng cơ thể làm thành "cầu" để Chu Sa bò qua, sau đó con rắn đó dẫn cô đi trái xuyên phải đến một khe núi rất nhiều hang, nó đứng đối diện với hang núi kêu lên, đột nhiên cô nhớ tới Thái tử từng nhắc tới "động thần tiên trăm năm xuất hiện một lần" trên thẻ tre, đột nhiên hiểu Công chúa vô tình phát hiện ra hang núi "trăm năm xuất hiện một lần" này để vào mộ, sau đó lấy thuốc giải cho Thế tử (vì hang núi bị che khuất), mạo hiểm tiến vào từ "đường rắn" nên mới nhiễm độc mà chết, lẽ nào bây giờ hang núi lại "xuất hiện" rồi? Nghĩ có thể hang động có thể liên kết với thế giới bên ngoài, Chu Sa kích động tới không khống chế được, vội vàng cảm ơn con rắn kia (Cô nói đến đây cũng có chút lúng túng, liền biện bạch: Nó là một con rắn tốt bụng, có thể nghe hiểu tiếng người. Giang Viễn Lâu tỏ ý không nghi ngờ gì, liền liếc mắt nhìn Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn liếc lại, "Cái gì?").

Sau đó Chu Sa cũng không biết mình đã đi bao lâu, tóm lại nghe thấy tiếng người, trong lòng thả lỏng một cái rồi ngất đi.

Là như thế.

Mọi người:...

Cuối cùng Chu Tú Mẫn phát biểu suy nghĩ: Coi như nó biết điều, không uổng công cứu nó.