Chu Sa Nhiễm

Chương 52



Đám đàn anh có ý định xấu xa, cứ cho rằng đàn em của bọn hắn mềm mại ấm áp như chiếc chăn bông, nhưng đến buổi tối ngày hôm sau liền có cơ hội được diện kiến Chu Sa hung ác như thế nào.

Sự việc là như thế này: Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Mỹ Đích và hai vị giáo sư vào thành phố xử lí công việc, trên đường về nhìn thấy nông dân bán gà, con gà trống bóng mịn ngon nghẻ, liền có cảm giác thèm ăn. Tuy Chu Mỹ Đích cũng không có khát vọng với đồ ăn, chỉ cần no bụng là được, nhưng không tránh được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon. Sự nhiệt tình của đám sinh viên năm nhất với lớp trưởng của bọn họ kích thích Chu Mỹ Đích hồi tưởng chuyện xưa, bạn học Tiểu Chu quả thực nấu cơm ngon hơn rất nhiều so với bạn học Tiểu Phương và bạn học Noãn Noãn. Hai vị giáo sư còn lại nghĩ thỉnh thoảng cải thiện một bữa cũng được, thế là ba ông già bàn bạc, mua bốn con gà trống mang về, dự định tối làm gà hầm nấm, rồi canh gà, ăn ngon lành một bữa. Nhưng vấn đề là, các vị giáo sư, những người nghiên cứu học thuật cả một đời người, nhưng chưa từng giết gà, bọn họ không sợ xác chết, nhưng sợ giết gà... còn là con gà trống sáng bóng kêu ò ó o... cái này...

Được rồi, bọn hắn không dám, nhìn nhau sợ hãi. Cuối cùng vẫn dùng "quy tắc cũ": Ai nấu cơm người đó giết!

Thế là các đàn anh có cơ hội tận mắt chứng kiến em gái mềm mại trong mắt họ giữ lấy cánh gà, cắt lên cổ gà, trên tay cầm dao xoẹt một cái, máu từ cổ gà phọt ra, sau đó lưu loát làm sạch lông... Tất cả mọi người bỗng nhiên trống rỗng.

Hung ác, quá hung ác!

Rất nhiều đàn anh âm thầm nghĩ, đây còn là em gái mềm mại ư? Đây rõ ràng là người đàn ông kiên cường không khuất phục cuộc đời. Còn một số ít: Đây nhất định là vì em ấy chăm chỉ kiên cường dũng cảm, em ấy vốn là một em gái mềm mại.

Nhưng, cánh tay nâng lên, dao hạ xuống, cổ gà và thân gà tách rời, chân gà biến thành hai cái chân đơn độc, hai chiếc đùi gà cũng bị tách ra, thân gà bị phanh ra thành từng mảnh... động tác hào hùng này rốt cuộc là sao chứ, ai nói cho bọn hắn biết đi?

Đám sinh viên năm nhất không thấy cái gì, trong mắt bọn họ, mọi hành động của lớp trưởng đều như bèo chảy nước trôi, đặc biệt xinh đẹp, thật chờ đợi gà hầm nấm vào bữa tối.

Bọn họ xây hai chiếc bếp lò ở công trường, cả nhóm người chỉ có một chiếc nồi gang lớn, không nặng như bình thường, miệng ăn thì nhiều nên cũng không mấy thuận tiện, sau đó bày bốn năm món lên chiếc mâm lớn, mười mấy hai mươi người vây quanh, có lúc ngồi trên bàn, có lúc ngồi dưới đất, người ở bên ngoài, lại là vùng núi hoang vu, cũng không quá cầu kì, đơn giản ăn một bữa. Bỗng thời gian này, hương thơm gà xào hành tỏi bay đi từ bên này, canh gà "phì phì phì" thoát hơi từ bên kia, những hương thơm bay thật xa thật xa, lan tới mũi của từng người, khiến tâm tình mọi người rã rời. Chu Mỹ Đích sảng khoái chuyển lời cho "nhà bếp": Bạn học Tiểu Chu, mau lên nhé, cấp tốc nấu xong, ăn ngon một bữa, tối nay chúng ta tăng ca.

Chu Tú Mẫn chủ động làm trợ thủ, nói, "Cậu sắp biến thành đầu bếp rồi."

Chu Sa cười cười: "Nấu cơm cũng là một kiểu rèn luyện. Hơn nữa mình nấu cơm, mỗi lần đều có thể giữ lại chút đồ ngon cho cậu."

Câu này Chu Tú Mẫn thích nghe.

Chu Sa mở nắp nồi, mùi thơm đòi mạng lại tràn ra, Chu Sa gắp một miếng nấm thổi thổi đút cho Chu Tú Mẫn, "Thử xem, vừa vị chưa?"

Nấm vốn béo ngậy, hút thêm nước gà, vào miệng vừa ngon vừa ngậy, mùi vị ngon không tả nổi, Chu Tú Mẫn gật đầu, "Ngon lắm, thêm miếng nữa!"

Chu Sa múc cho cô ấy nửa bát, "Cậu mau ăn đi, lát nữa đông người, mình sợ cậu không tranh nổi."

"Mình muốn ăn đùi gà!" Chu Tú Mẫn cũng không khách khí, nữ sinh vốn "thế yếu", lúc trước cơm canh khó ăn nên đám nam sinh đương nhiên sẽ khách sáo nhường bọn họ, nhưng đồ ngon trước mặt, cô ấy không nghĩ bọn hắn sẽ phong độ như thế, hơn nữa, bốn con gà, nghe thì nhiều, nhưng thật ra chẳng được bao nhiêu. Nhưng Chu Sa nghĩ ra đủ các món, gà xào xả ớt, lòng gà xào, canh gà hầm, còn cả hai nồi trứng hấp, thêm một ít bột gạo rau xanh làm súp, nhìn mới có chút "quy mô", đợi đến lúc gần hai trăm người xúm lại, cũng chẳng được mấy miếng, cô ấy không ăn mới ngốc.

"Cậu cũng ăn chút đi." Chu Tú Mẫn nhét thịt gà vào miệng Chu Sa, Chu Sa đảo củi lửa, cười cười nhận lấy, hai người mình mình cậu cậu, những lúng túng tối qua cũng biến mất không thấy tăm hơi, không ai còn nhắc lại. Ăn xong vùi xương vào trong bếp lửa đang cháy, tiêu hủy chứng cứ.

Chu Tú Mẫn đang gặm đùi gà, Chu Sa đứng dậy lấy nồi thịt gà sống chuẩn bị làm món tiếp theo, đúng lúc Chu Noãn Noãn quay về lấy đồ thấy bọn họ mình mình cậu cậu ăn vụng. Tuy lúc nấu cơm cô nàng cũng thường cùng Lệ Phương làm chuyện này, nhưng nhìn thấy Chu Tú Mẫn cùng Chu Sa... Tối qua Chu Noãn Noãn mới chịu cơn tức của Chu Tú Mẫn, sao có thể bỏ qua, cố ý đi đến nói: "Chu Tú Mẫn... ăn gì thế? Thịt gà à... ôi chao, tối nay chúng tôi phải ăn nước bọt của cô rồi..."

Chu Tú Mẫn cũng không hiền lành gì cho cam, không thèm ngẩng đầu, tiếp tục gặm đùi gà của mình, gặm tới ngon lành, "Đàn chị ghét bỏ à, vậy đừng ăn là được!"

Chu Sa cảm thấy bối rối, chia món ăn làm hai đĩa, hỏi, "Đàn chị có muốn thử không? Em bảo Chu Tú Mẫn giúp em nếm xem mùi vị được chưa."

Chu Noãn Noãn hừ lạnh, "Không cần đâu. Nếm thôi mà nếm đến cả đùi gà rồi!"

"Ôi chao, chị chưa từng ăn đùi gà sao? Nếm đùi gà thôi cũng càu nhàu không thôi, nhỏ nhen quá đi. Nếu chị thích, bảy cái đùi gà còn lại cho chị là được..." Nếu chị cướp được!

"Mày..." Chu Noãn Noãn tức gần chết, quay người đi, chạy vào trong lều. Chu Sa nhăn mày nhìn theo bóng lưng cô nàng, Chu Tú Mẫn ngáp một cái, "Đừng để ý chị ta, cái gì cũng muốn quản, làm như mình là quản gia không bằng."

"Mình sợ chị ấy đến trước mặt giáo sư nói xấu cậu."

Chu Tú Mẫn cười "phì", "Nói gì được, nói mình ăn vụng đùi gà? Chị ta mà nói được thì mình cũng phục chị ta đấy. Đừng để ý chị ta nữa."

Chu Sa nghĩ cũng đúng, đảo nồi gà hầm nấm, rồi tiếp tục làm món tiếp theo.

Tối đó, đám sinh viên ngoa ngoa kêu lên, ăn ngon, ngon quá đi, canh gà thơm ngon, thịt gà vừa miệng, cả nấm cũng thế, hương vị này... phì phì... đám sinh viên đều ngất ngây, quả thực ngon chết mất, còn có cả súp gà thơm phức, cùng gà xào tỏi ớt.

Giáo sư, chuyên gia, cùng mười mấy đồng chí bộ đội vô cùng yêu thích, dạ dày bị dằn vặt lâu ngày cuối cùng cũng tìm được cảm giác, bọn họ nói thật lòng: Không phải Chu Noãn Noãn và Lệ Phương nấu khó khăn, là bạn học Tiểu Chu Sa nấu quá ngon.

Đám sinh viên năm nhất làm bộ đắc ý, "Em nói rồi mà, lớp trưởng của chúng em rất được", vị chuyên gia sở Văn vật hứng thú: "Bạn học Tiểu Chu, có bạn trai chưa? Chưa có thì tôi giới thiệu cho vài cậu chàng tốt lắm."

Đám sinh viên năm nhất nhìn nhau kì quái, sau đó lẳng lặng nghĩ trong lòng, còn những người hiếu kì không biết nội tình đều dài tai lắng nghe, xem Chu Sa sẽ trả lời thế nào... ai ai cũng thích bà tám.

Bạn học Chu Sa lặng lẽ bới cơm, "Không cần đâu ạ, cảm ơn thầy!"

Vị chuyên gia kia hỏi: "Tại sao chứ? Trường mấy đứa không phản đối yêu đương mà, đại học không yêu đương thì bao giờ mới yêu, không yêu đương tiếc lắm nha!"

Có sinh viên trêu đùa, "Giáo sư, vậy tiếc cho thầy quá!" Vị giáo sư kia đến nay vẫn chưa kết hôn, dẫn đến một tràng cười vang, vị giáo sư kia cũng không để ý, xoa đầu, "Tôi xấu quá nên không ai thích. Nhưng bạn học Tiểu Chu xinh đẹp như vậy, chắc có nhiều bạn nam thích lắm nhỉ? Các cậu có thích không?"

Một đám nam sinh cười hi hi góp vui, "Thích ạ!"

Cô Trịnh không nóng không lạnh chen vào một câu, "Thầy Đinh, đem phần nhiệt tình của thầy đặt lên bản thân chắc cưới được mấy cô vợ rồi."

Tuy câu này so sánh này có chút kì quái, nhưng lặng lẽ âm thầm khiến trái tim vị giáo sư kia rơi xuống hố sâu, vị giáo sư kia lặng lẽ đến góc đường vẽ vòng tròn. Sớm đã lĩnh hội được sự cay độc của cô Trịnh, đám sinh viên cũng âm thầm lắc đầu, đồng cảm, cô Trịnh không thường lên tiếng, nhưng lên tiếng chắc chắn sẽ đả thương người. Thầy Đinh đáng thương!

Không khí bữa cơm rất vui vẻ, chỉ có một người bứt dứt không vui, người đó chính là Chu Noãn Noãn, cô nàng thấy, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có gì ghê gớm chứ? Cô nàng nấu bao nhiêu bữa, cũng không có ai cảm ơn. Hơn nữa, Chu Noãn Noãn nghĩ không thông, chẳng qua chỉ là một cô gái hơi trắng một chút, đám nam sinh kia có cần chảy nước miếng thế không? Nhìn thấy gớm. cô nàng tùy tiện ăn vài miếng rồi không ăn nữa, về lều ăn thịt bò khô. Bạn học Trương Lệ Phương của Chu Noãn Noãn đang ăn cơm nói chuyện với người bên cạnh, cũng không để ý đến thái độ khó chịu của cô nàng, chỉ có Giang Viễn Lâu đúng lúc đi múc canh, nhìn thấy cô nàng chưa ăn được mấy miếng đã thôi liền tùy tiện hỏi han. Chu Noãn Noãn vốn có thiện cảm với Giang Viễn Lâu, nhìn thấy hắn không vây quanh Chu Sa như đám nam sinh kia, vô cùng thưởng thức, ngại ngùng nói, có chút khó chịu. Giang Viễn Lâu cũng không để tâm, tùy tiện nói nghỉ ngơi cho tốt, rồi tiếp tục đi ăn cơm, khiến Chu Noãn Noãn vô cùng thất vọng.