Chu Sa Nhiễm

Chương 66



Chu Tú Mẫn hoàn thành công việc với Đại Trịnh, không bị cô Trịnh dằn vặt, lại vô tình kiếm được mấy chục nghìn, hoàn toàn là một loại trạng thái lâng lâng hạnh phúc. Vốn muốn cùng Chu Sa tiêu diêu mấy ngày, nhưng Chu Sa phải đi học, số tiết cùng thời gian lại còn tăng lên để bù đắp kiến thức cho chuyến công tác lần trước. Giáo sư Liêu nghiêm khắc với học trò như nghiêm khắc với chính mình, ông định ra một tiến độ học tập cho Chu Sa, đương nhiên không dạy những nội dung trong sách giáo trình, giáo sư Liêu cảm thấy "trình độ đó" tự mình đọc sách là được, giáo sư như ông, kiến thức cao uyên thâm sâu rộng hơn nhiều, bị mất tiết đương nhiên phải đuổi cho kịp. Đương nhiên, cũng chỉ có Chu Sa nhân tài hiếu học mới có thể chịu nổi, tuy Chu Tú Mẫn đã rất cố gắng, cũng muốn theo kịp tiến độ, nhưng giáo sư Liêu như thế, Chu Tú Mẫn cảm thấy có chút không tiêu hóa nổi. Những lúc Chu Tú Mẫn không chịu nổi cô Trịnh, chỉ cần nghĩ đến giáo sư Liêu liền cảm thấy mọi thứ cũng không phải không thể tiếp nhận nổi. Có so sánh mới có hạnh phúc. Chu Tú Mẫn cảm thấy học kì này quá khổ sở rồi, đặc biệt là khoảng thời gian bị Đại Trịnh ngược đãi, nhân lúc rảnh rỗi, không ra ngoài chơi mấy hôm thì thật đáng tiếc. Nhưng Chu Sa lại không có thời gian. Chu Tú Mẫn cũng không có cách nào, vừa hay bọn Chu Thanh Hà đang muốn đi Thái Lan chơi, cô ấy nhàm chán nên cũng đi cùng họ mấy ngày, gần đến lúc nhập học mới quay về. Người đang ở nước ngoài, nhưng mỗi ngày điện thoại không rời tay, thậm chí Chu Thanh Hà còn cho rằng Chu Tú Mẫn có bạn trai, oán trách cô ấy tại sao lại giấu kĩ như thế không dẫn đến cho mọi người nhìn, Chu Tú Mẫn nói không, nói bạn học, bọn họ không tin, muốn kiểm tra điện thoại. Chu Tú Mẫn để phòng ngộ nhỡ, tin nhắn đã đọc "không có gì" cũng xóa đi, ảnh thì không có bức nào không thể cho người khác thấy, liền hào phóng tùy bọn họ xem. Chu Thanh Hà không tìm được vết tích gì, phát hiện duy nhất là số cuộc gọi cho cái tên kì quái "Giày quân đội nhỏ" lại rất nhiều. Nghẹn rồi, đây là ai?

Chu Tú Mẫn về rồi, lại ở nhà lười nhác hai ngày rồi bắt đầu đi học. Các em gái lớp Khảo cổ khó có dịp về nhà, không tránh được người nhà nhiệt tình đem đủ các loại đặc sản hay không đặc sản đóng gói lại cho bọn họ mang về trường. Hai em gái Đông Bắc mang theo cả mùi lạp xưởng từ Đông Bắc xa xôi, cả mặt đau khổ xách về, đi dã ngoại khảo cổ, thêm vào trong nồi hay chiên tỏi cũng không tệ. Vấn đề là bây giờ mới nhập học, thời khóa biểu còn chưa phát, tuy mùi lạp xưởng không quá nồng, nhưng mấy thùng lạp xưởng, chân vịt để ở kí túc xá, ai mà chịu cho nổi. Cuối cùng cả phòng kí túc xá phải ra tay, gọi cả lớp trưởng và Chu Tú Mẫn, mang đến tiệm đồ chiên bên ngoài trường, cho thêm mười tệ công nấu nướng, cộng thêm bạn gái Lâm Bội Linh, bảy người ăn đến căng tròn bụng mới giải quyết xong vấn đề. Sau đó, thời khóa biểu phát xuống, quả nhiên là đi khảo sát ở Thanh Dương. Giữa tháng Mười, mùa thu mát mẻ, vừa nghỉ Quốc khánh xong, vừa hay có thể đi du lịch, không đúng, là thời cơ tốt để khảo sát. Đám sinh viên sôi sục, người lên mạng kẻ lật sách, đem tài liệu lịch sử Thanh Dương nghiên cứu, biết đây đã từng là một nơi rất lợi hại, đều hưng phấn không thôi, còn tuyên bố muốn tìm một nơi rồng cuộn hổ ngồi xây dựng cơ đồ ở đó, khiến tháng Mười như gió chớp mắt liền đến.

Lớp Lịch sử đến dội nước lạnh, bọn họ nghe nói nơi các đàn anh đàn chị khóa trên từng được giáo sư dẫn đến đó nghiên cứu lịch sử nhà Liễu. Nửa ngày ở trong núi sâu rừng rậm không một bóng người, đế giày cũng bị rách, cuối cùng giáo sư chỉ vào một ngọn núi lớn nói rằng đó là nơi chôn cất Liễu Thái Tông, sau đó... sau đó liền xuống núi. Thời gian ở trên núi chưa đến nửa tiếng đồng hồ, ngay cả nửa đồ vật chôn cất ở đó cũng không nhìn thấy, mệt chết mất, cho nên, lớp Khảo cổ cũng đừng quá hưng phấn, hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Lớp Khảo cổ cũng không để ý, bọn họ sớm đã điều tra được, Thanh Dương tuy là thị trấn nhỏ, nhưng cảnh sắc diễm lệ, ngoài đồ ăn ngon ra còn rất nhiều mỹ nhân, mà dù cho hoạt động bọn họ có dối trá hơn thì cũng coi như đi du lịch theo đoàn, bọn họ không sợ thiệt. Thế nên cũng chỉ nghĩ rằng lớp Lịch sử không theo kịp, mà hi vọng mọi người cũng không tốt.

Đáng tiếc, lớp Khảo cổ lại thất vọng rồi. Lớp Lịch sử như viên kẹo dẻo dính trên lưng, muốn đạp xuống cũng không được. Nghe nói giáo viên lớp Lịch sử đang sầu muộn vì địa điểm khảo sát cho lớp lịch sử vào học kì sau, nghe được lớp Khảo cổ đi Thanh Dương, vỗ đùi một cái, ôi chao, Thanh Dương là nơi tốt như thế, sơn thủy hữu tình, lịch sử lâu đời, trước có Hoàng thân quốc thích, sau có thương nhân giàu có, không khí văn hóa nồng hậu, rõ ràng là một địa điểm tốt để khảo sát. Được rồi, chúng ta cũng đừng chọn nữa, người đông náo nhiệt, dẹp hết lịch học kì này đi, đi theo lớp Khảo cổ. Thế là đặt vé đặt nhà nghỉ, chen chúc nhau trên xe, ôi chao, hướng về Thanh Dương.

Lớp Khảo cổ: "..." Mẹ khỉ, có thể không biết xấu hổ thế sao?

Dưới ánh mắt khinh bỉ của lớp Khảo cổ, đám sinh viên lớp Lịch sử ngẩng đầu nhìn trần xe, cúi đầu đếm ngón chân. Bọn họ cũng không tình nguyện học mót của người, nhưng ai bảo tài nguyên của bọn họ không bằng người ta, giáo viên cũng lười nhác không kém, bọn họ cũng rất tủi thân. Lớp trưởng lớp Lịch sử cầm theo xiên chuối đến "gõ cửa", "Khà khà, các bạn, thân ái cùng ngành, mặt trời mọc rồi cùng ra ngoài thôi."

Đám sinh viên lớp Khảo cổ: "..."

Đám sinh viên lớp Khảo cổ đã không còn sức để phỉ nhổ, đừng có nói như bọn họ làm việc mờ ám sau lưng người khác được chứ?

Thanh Dương cách Chu Thành không tính là xa, ngồi tàu hỏa một chiều một tối là đến. Sáng sớm đến nơi, chủ nhà nghỉ bọn họ đã đặt phòng điều xe đến đón, đi xe chừng mười phút, đến một căn nhà ba tầng nhỏ, bên ngoài còn mới bên trong cũ nát. Đám sinh viên đi lên chiếc cầu thang bê tông vừa rộng vừa cũ đều cảm thán nói: Đây cũng là đồ cổ sao? Đừng nghĩ tới phòng đơn xa xỉ, chỉ có một chiếc giường, rộng hơn giường trên tàu hỏa, giường sắt ba tầng với ba chỗ nằm, bày năm chiếc giường xếp thành chữ "nhất", tổng cộng hai bên mười chiếc giường, muốn đi rửa tay tắm rửa phải đi qua khe bên giường hoặc "đường" giữa, khoảng trống giữa giường có không gian hơn một chút. Gần cửa sổ có một chiếc tủ gỗ cũ kĩ, có thể để cốc đánh răng các loại, có một ban công nhỏ để phơi quần áo, ngoài ra, không cung cấp dịch vụ như tủ đồ khóa, vật dụng quý giá hãy đem theo người, nếu không mang được, có thể gửi ở quầy tiếp tân, phí gửi đồ từ năm đến mười đồng.

Có sinh viên thở dài: Cực khổ hai mươi năm, chớp mắt một cái đã quay lại trước giải phóng. Thế là bắt đầu thì thầm trường học "tham ô" bao nhiêu "kinh phí" của bọn họ, các giáo viên mặt dày thế nào mới có thể đặt loại "phòng đen" này...

Đám sinh viên lớp Lịch sử chưa từng trải qua những ngày "màn trời chiếu đất" cực khổ như lớp Khảo cổ, không ngừng oán trách oán trách, đám sinh viên lớp Khảo cổ vốn không thích lớp Lịch sử đi theo, châm chọc: Không thích thì về đi. Có giường còn kêu ca. Cao quý quá! Câu nói này cũng có thể chứng minh đám sinh viên lớp Khảo cổ bao nhiêu lần ngủ trong túi ngủ nên yêu cầu vật chất trở nên ít ỏi đến đáng thương. Ồ, đương nhiên, từ một ý nghĩa nào đó có thể nói là "tinh thần thăng hoa", câu nói này là của cô Trịnh, cô Trịnh từng nói: "Đến lúc em thật sự được ngủ trên giường, tắm gội bằng nước nóng, chỉ sợ hiện tại chiếc giường rách nát không thoải mái này cũng có thể cảm động đến lệ rơi lưng tròng, chính là lúc em bắt đầu cảm nhận được tinh hoa của 'khảo cổ' rồi đấy." Lại nói có so sánh mới có hạnh phúc, biết vất vả mới hiểu được hạnh phúc bình phàm. Lại nói, có hai nam sinh suýt chút nữa muốn cãi nhau, khuyên mãi mới không tới tai giáo viên. Khuyên được là bởi có người nói: Cô Trịnh ở đây, các cậu muốn chết không? Hai nam sinh nghĩ nghĩ cô Trịnh có khi nào sẽ nói, "Các cậu có phải là đàn ông hay không, chút chuyện nhỏ này mà cũng cãi nhau, phiền không hả, đánh một trận, ai đánh vỡ đầu người kia thì người đó có lí", mới lẳng lặng ngậm miệng.

Lần khảo cổ này giảng viên chính là Chu Mỹ Đích, nhưng vì giáo sư có nhiệm vụ ở sở Nghiên cứu nên không đi, giáo sư Liêu là giáo viên "giảng văn", rất ít khi tham gia các hoạt động thế này, cho nên chỉ có cô Trịnh và hai vị giảng viên trẻ tuổi cùng đi, trong đó có Giang Viễn Lâu, người quen cũ của lớp Khảo cổ, còn một giáo viên mới mới được tuyển vào khoa năm ngoái, họ Chương. Hai vị giáo viên này bởi vì "tuổi trẻ khỏe mạnh" nên được điều đến, quản lí một đám trẻ nghịch ngợm cần sức khỏe. Lớp Lịch sử cũng cùng đi với ba vị giáo viên, vấn đề là đều sợ hãi cô Trịnh, cơ bản đội ngũ giáo viên do cô Trịnh dẫn đầu, đám sinh viên cũng sợ giáo sư, cho nên không dám làm phiền đến giáo sư là điều đương nhiên.

Bởi vì nhà trường và nhà nghỉ đã giao ước, phòng có sinh viên ở không được thêm khách lạ, cho nên khóa cửa phòng lại, đồ đạc được an toàn, cũng tương đối yên tâm. Đương nhiên đồ quý giá như điện thoại máy ảnh, iPad vẫn phải mang theo người hoặc kí gửi. Thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, ăn sáng xong, lên chiếc xe khách cũ kĩ, căn cứ theo "hành trình du lịch" dẫn theo đám sinh viên hai lớp cuồn cuộn xuất phát.

Ngày đầu tiên, cơ bản là tham quan các "danh thắng" địa phương, ở đây như thể ánh trăng lừa dối, những danh thắng này không những xa xôi, vé ra vào còn cũ nát, tuy có rất nhiều chủ tiệm hàng lưu niệm nói năng trôi chảy nhưng cũng không hấp dẫn được đám sinh viên, chỉ tùy tiện chụp vài tấm ảnh chứng minh đã từng đến đây rồi thôi. Nếu có mạng, lớp Lịch sử chắc chắn sẽ nghịch điện thoại. Đám sinh viên lớp Khảo cổ để "mở rộng tri thức" ngược lại rất để ý, chủ yếu là sợ khi về cô Trịnh lại mưu mô quỷ quyệt đưa ra bài tập gì đó, lúc đó không nắm bắt được gì thì toi mạng. Chu Sa vì cùng giáo sư Hà học lớp Thực vật, ngược lại tiện tay hái về không ít cỏ thuốc, các bạn đùa giỡn, "Lớp trưởng, không có quà cáp, ngay đến cỏ dại cậu cũng không tha hả pháp sư sọ người." Chu Tú Mẫn cũng cảm thấy kì quái hỏi: "Cậu cần những thứ này làm gì?"

Chu Sa nói, "Đây đều là cỏ thuốc tốt lắm, nấu canh rất bổ, ở thành phố muốn mua cũng không được, về nhà mình nấu cho cậu uống."

Chu Tú Mẫn không tin, "Thật sao hả, uống vào có chết người không?"

Chu Sa vội vàng, "Sao có thể chứ, thật mà, cậu không tin mình sao?"

Chu Tú Mẫn quanh co, "Không phải, chỉ là, hình dạng rất kì quái, cái này có thể uống sao?"

"Thật mà. Uống ngon lắm."

Chu Tú Mẫn vẫn còn do dự, "Cậu... cậu thật muốn mang về à?"

"Ừ!"

"Được rồi!" Giả vờ đây là minh chứng "đã từng đến đây", Chu Tú Mẫn nghĩ, dù sao mình cũng không thèm uống cái thứ quái quỷ này.

Ngày hôm sau, mới thật sự là "du sơn ngoạn thủy", phong cảnh Thanh Dương trang nhã, cũng coi như cứu vớt linh hồn tan vỡ vì những "danh thắng" hôm qua. Đám sinh viên cầm máy ảnh điện thoại chụp lấy chụp để, mấy giảng viên trẻ tuổi đối diện với cảnh sắc mê hoặc thế này cũng vô cùng thả lòng. Chỉ có cô Trịnh cùng một giáo sư tương đối lớn tuổi lắc lắc đầu, đều ngầm thở dài, đám trẻ bây giờ chỉ biết chụp ảnh, không để tâm thăm thú thiên nhiên tươi đẹp.

Có sinh viên chăm chỉ chạy đến hỏi: "Giáo sư, người của phủ Lăng Dương Vương làm cách nào để hủy đi vùng đất này ạ, cũng không thể cho nổ?"

Giáo sư kia cũng thật thà: "Vấn đề này tôi cũng không biết, sử sách không nhắc tới.

"Rải máu chó đen ạ?" Có một sinh viên bên cạnh tham gia thảo luận.

"Chặt đứt long mạch hoặc mạch ngầm ạ?" Có người nói.

"Cô Trịnh, cô biết không ạ?"

Cô Trịnh rất sảng khoái, "Không biết. Hỏi thầy phong thủy đi, bọn họ chắc có cách giải thích."

"Lớp trưởng lớp Khảo cổ, cậu có biết không?" Có người to giọng hỏi Chu Sa, Chu Sa đang ngồi xổm giám định một loại thực vật nào đó mà bỏ qua những chuyện khác, không quay đầu lại đáp một tiếng, "Ừm!"

Mọi người, ngay cả giáo sư Trịnh cũng hiếu kì nhìn cô, đợi câu tiếp theo, Chu Sa đáp một tiếng, nhưng vẫn chìm trong thế giới "cái cây này rốt cuộc có phải là loại mình nghĩ tới hay không", thế là có người thúc giục, "Là gì thế?"

"Chôn một đứa trẻ chưa đầy tháng ở vùng đất này, đất quý sẽ trở nên bẩn, không thể sử dụng nữa." Chu Sa nói ra lưu loát, đám người nghe cô nói rất thản nhiên, lại đột nhiên cảm thấy phong cảnh xung quanh thay đổi, một trận gió lớn thổi qua...

Hù hù!

Đáng sợ quá!

"Sao em biết được?" Cô Trịnh hỏi.

"Bố em nói ạ!"

"Bố em là thầy phong thủy sao?"

"Không phải ạ, ông ấy nghe thầy phong thủy nói ạ." Lúc này Chu Sa mới quay đầu lại, cơ bản không chú ý đến lời nói của mình có bao nhiêu phần đáng sợ. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đang chú ý đến mình, lẩm bẩm, "Sao thế ạ?"

Mọi người lắc đầu, "Không sao không sao, lớp trưởng cậu tiếp tục làm 'thần y thưởng bách thảo' đi."