Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 81: Muốn Cô Gọi "Chồng" 2!



Điềm Cảnh Nghi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có phần mệt mỏi kia của cô đã chìm trong giác ngủ, hắn không kìm lòng được mà nhìn thêm cô một lác lâu mới chịu đi tới bàn làm việc.

Phải nói bình thường nếu lúc hắn không tức giận ra thì cũng rất nghiêm túc và điễn trai, củng đáng tiết là cái hình dáng ấy Mạn Nhu Nhu chưa từng thấy qua.

Điềm Cảnh Nghi tập trung vào công việc của mình, thời gian lại thấm thoát trôi qua khi Mạn Nhu Nhu mệt mỏi lười biến cử động thân thể thì chợt có một cơn đau nhứt nhẹ từ phần thân dưới truyền lên làm cho cô không thấy dễ chịu chút nào cả.

Tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng mà do cái tên kia quá điên cuồng và thô bạo cô mới thảm như thế chứ, nhưng nghĩ lại thì cô cảm thấy khá may mắn vì đến phút cuối mình đã cầu xin cái tên kia nếu không thì thảm rồi.

Nghĩ đến đây Mạn Nhu Nhu cảm thấy lạnh lẽo cả người, cô cố trấn định lại tinh thần nhìn sơ qua thân thể của mình trong ánh mắt lại hiện lên tia bất mãn.

Bỡi vì thân thể của cô không biết từ lúc nào những nơi nhạy cảm đều có dấu răng cắn bấm tím kia của hắn, nổi bật nhất là phần cỗ kia bảo cô dấu làm sao chứ? làm sao cô dám gặp người nhà hắn.

Nghĩ đến đây thì chợt cô phát hiện vẩn có một ánh mắt đang nhìn châm chú vào mình, theo trực giác thì cô chợt hướng ánh mắt sang phía bàn làm việc của hắn.

Xuất hiện trước mặt cô là hình dáng đẹp như tạc tượng kia đang nhìn xem mình, Mạn Nhu Nhu cảm thấy ánh mắt hắn có phần không đúng lắm liền cúi xuống nhìn phần thân dưới của mình.

Đầu óc Mạn Nhu Nhu hoảng loạn vội vã lấy chiếc nệm mỏng che đi thân thể có phần trần truồng kia của mình.

Phải nói Mạn Nhu Nhu không ngại khi cái tên này ngắm nhìn thân thể mình trần truồng như thế, mà thứ cô sợ làm trêu chọc phải cái vật to lớn hung tợn ở phía dưới thân hắn mới vội như thế.

Tuy là có làm thêm một hay giờ củng không chết được, nhưng mà cô giám chắc là mình sống rất là thảm, nếu không ngại thân phận của hắn thì cô rất muốn hỏi cái tên này có dùng chất kích thích không? Tại sao trong việc ân ái lại mạnh mẽ và bền bỉ như thế chứ?.

Tuy nghĩ như thế nhưng cô vẩn nhanh chóng khoắc lên thân mình bồ đồ lúc buổi trưa mà vội hướng ánh mắt về phía hắn.

Mạn Nhu Nhu nhẹ nhàng nói.

- ---- Tôi về phòng tắm một chút, anh có cần gì thì cứ việc gọi tôi!----

Nói xong Mạn Nhu Nhu hướng ánh mắt về phía cánh cửa chuẩn bị bước chân đi thì chợt có một giọng nói âm áp của hắn truyền đến.

- --- Mạn Nhu Nhu! Tôi có việc muốn nói với em!----

Nhu Nhu nghe thấy hắn gọi tên mình liền nhanh chóng hướng ánh mắt châm chú mà đáp lời.

- --- Anh gọi tôi có việc gì sai bảo hay sao?-----

Điềm Cảnh Nghi liền bình thản nói.

- --- Tôi không muốn là chủ nhân của em, mà thứ tôi mong muốn là cùng em có quan hệ thân thiết như người một nhà! Tôi muốn em gọi tôi bằng chồng!-----

Mạn Nhu Nhu nghe câu nói có phần thâm tình này của hắn liền chậc chậc lưỡi nhỏ mà âm thầm thán phục.

Mạn Nhu Nhu có ngốc mới tin những câu nói này của hắn, nhưng câu vẩn khôn ngoan mà tìm cách đáp lời.

- --- Chẳng phải là tôi không muốn gọi như thế, nhưng mà anh chưa cầu hôn tôi củng chưa gả, ba mẹ tôi còn chẳng biết anh là ai làm sao tôi lại gọi như thế được chứ! À mà còn nữa, nếu tôi gọi như thế người nhà của anh không cắt lưỡi tôi mới lạ đấy!-----