Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 130: Hối lỗi



Căn phòng được trang trí bằng những vật dụng có giá trị liên thành. Có 1 bàn trà nhỏ giữa đám hoa ngát hương

Bạch phu nhân đang ngồi ở đó

Lạc Y Y bước chân nặng nề, chẳng biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra với mình

Nếu bà ấy thật sự muốn cô rời khỏi nơi này mãi mãi không được gặp lại tiểu An thì phải làm sao?

Cô không có năng lực để đấu với 1 gia tộc lớn như vậy

Y Y hít sâu lấy bình tĩnh rồi bước đến ngồi phía đối diện

Bà ấy uống 1 ngụm trà, cũng chẳng gấp gáp công kích, cô căng thẳng đến toát mồ hôi

Mấy năm nay con vất vả rồi

Nghe thấy câu nói này, cô ngạc nhiên vô cùng

Cứ tưởng bà ấy sẽ đưa tiền để bịt miệng rồi đuổi cô đi khuất mắt. Nhưng trong lời nói này hoàn toàn không có lấy 1 điểm mỉa mai, giọng nói mềm mại thương xót như muốn an ủi vậy

Đây là Bạch phu nhân mà cô biết sao?

Cô nên trả lời thế nào?

Nói rằng Tô tiểu thư chăm sóc cô rất tốt, thì có khiến cô ấy rơi vào tình huống bất lợi không?

Chuyện năm xưa, dù có thể đem con đi nhưng vẫn mặc kệ... để con bị Phi Ưng nhốt lại luôn khiến ta cảm thấy áy náy. Mấy năm nay luôn muốn tìm con để nói lời xin lỗi, không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này

Lê Phương Kiều cười khổ

Lạc Y Y cũng không biết nên nói gì

Cô từng rất căm ghét vì bà nói lời không giữ lời. Nhưng sau khi sinh tiểu An, cô phần nào hiểu được nỗi sợ khi đánh mất con mình

Dù sao mọi chuyện cũng đã qua, có nhắc lại cũng chỉ thêm đau lòng

Có thể cho ta biết tên của đứa trẻ đó hay không?

Lạc Y Y nhìn bà, nhẹ nhàng cười rồi nói

Lạc An... thằng bé tên là Lạc An

Cô muốn con cả đời bình an, chỉ cần con khoẻ mạnh khôn lớn thì cô có thể yên tâm rồi

Lê Phương Kiều mỉm cười hạnh phúc

Những năm con ra đi, ta đã đón mẹ con về chăm sóc

Cô nghe xong, nước mắt không nén được mà rơi xuống

Đã hơn 2 năm không được gặp mẹ, cũng chẳng biết bà như thế nào, có khoẻ hay không, ăn uống đầy đủ hay lại bỏ bữa

Nếu con muốn thì có thể đi gặp bất cứ lúc nào, nhưng tình hình con lúc này... ta nghĩ ngày mai hẳn gặp

Con có thể gặp mẹ sao?

Sao lại không? Đó là mẹ con mà. Bà ấy không thích náo nhiệt, ta đã sắp xếp căn nhà ở hoa viên để bà ấy ở

Đây cũng là việc làm duy nhất bà có thể bù đắp được. Năm trước bà đã điều tra biết được mẹ cô ở bên Mỹ không được chăm sóc kỹ lưỡng, tình hình chuyển biến xấu đi. May mà đến kịp đưa bà ấy về đây để chăm sóc

Lạc Y Y cứ nghĩ phu nhân đem mẹ mình đến là để uy hiếp cô. Nhưng nghĩ lại... cô có thể gây ra sóng gió gì chứ?

Lê Phương Kiều đắn đo hồi lâu mới mở lời

Ta nghĩ con cũng hiểu, gia tộc lớn rất quan trọng huyết thống. Tiểu An là con cháu nhà họ Bạch, nó không thể rời khỏi nơi này. Hơn nữa, lúc nãy đã có rất nhiều người biết được thân phận của thằng bé. Nếu 1 trong số khách mời có kẻ không an phận thì... tiểu An rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng

Khi bị đưa đến nơi này, cô đã biết chắc mình không thể dễ dàng đưa con trai rời khỏi đây

Nhưng cô không muốn tin vào thực tế phũ phàng này. Giờ đây nghe nói tiểu An gặp nguy hiểm... Lạc Y Y hoàn toàn chết tâm rồi

Có lẽ đây là lần cuối cô được nhìn thấy con trai mình

Lê Phương Kiều đưa tách trà nóng đến trước mặt cô

Đứng ở cương vị 1 người làm mẹ, bà tất nhiên hiểu rõ cô gái đối diện đang suy nghĩ điều gì

Con muốn nuôi dạy tiểu An thì chỉ có 1 cách... là phải ở lại nơi này.Nếu con muốn rời khỏi, cứ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ giúp đỡ hết sức. Hợp đồng của chúng ta khi xưa, ta đã hủy rồi. Vì nó chẳng có chút hiệu lực nào nữa

Lạc An là sinh mạng của cô, nếu rời xa thằng bé... cô thà chết còn hơn

Nhưng mà, cô cũng không muốn ở nơi này. Tên ác ma đó chắc chắn sẽ lại tiếp tục tra tấn cô mỗi ngày

Cô phải làm gì bây giờ?