Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 166: Hắn bệnh nặng



Khụ!!!

Cô đang ăn, bị câu hỏi của con làm cho sặc. Cũng may chỉ đang ăn súp, nếu ăn cơm thì bây giờ cái mạng nhỏ của cô chắc chẳng còn vì mắc nghẹn

Lạc Y Y che cái miệng nhỏ đang ho sặc sụa, xoay sang nhìn con trai. Vẻ mặt đỏ bừng bối rối nói

Tiểu... tiểu An... con... con nói gì vậy?

Bé ngây thơ hỏi

Hôm nào chước khi nhủ, mama cũng hun hun tiểu An để cho con nhủ nhon

Cô nhìn con trai đang đưa cặp mắt đầy hồn nhiên, rồi lại nhìn Phi Yến từ xa

Cô ấy có chút chột dạ cắm đầu vào đĩa thức ăn trên bàn không dám nhìn

Lạc Y Y cười gượng xoa xoa đầu con trai

Tiểu An... baba không cần ngủ ngon đâu, con ngủ ngon là được

Nhưng mà hông nhủ nhon xẻ hông phẻ mạnh, bị bịnh á!!!

Bé có chút lo lắng hướng về phía ba mình đang ngồi xa xa

Bạch Dạ Phi Ưng xấu xa thuận theo

Khụ khụ!!! đúng vậy, tiểu An xem. Hôm qua baba không ngủ ngon cho nên... khụ khụ... đầu có hơi choáng

Cô còn không dám tin những lời này phát ra từ chính miệng hắn. Không nhịn được mở đôi mắt to nhìn về phía người đàn ông đang không khoẻ đối diện. Có chút mất bình tĩnh chớp chớp mắt rồi xoay lại phía con trai mình

Nhưng bé đã nhanh chóng phóng xuống ghế, lon ton chạy đến bên cạnh ba mình

Thấy con trai nhón chân, với tay, hắn liền bế con lên

Baba bị bịnh gòi hở?

Tiểu An lo lắng

Bảo bối ngoan, baba... khụ khụ... chỉ là hôm qua ngủ không ngon... cho nên bây giờ hơi mệt... khụ khụ

Bạch Diệp Phi Yến ngấu nghiến hết phần ăn của mình rồi lặng lẽ đứng dậy đi nơi khác. Chỉ vừa mới sáng sớm đã bắt người độc thân như cô ăn cẩu lương

Ở nơi này thêm chút nữa, có khi thức ăn cô vất vả nuốt vào phải nôn ra hết mất

Bé ôn ôm lấy ba mình rồi in lên má hắn nụ hôn. Đôi mắt rưng rưng

Baba đỡ hơn chưa?

Nhị thiếu được lợi còn không biết thoả mãn, xấu xa lên tiếng

Baba thấy đỡ rồi... khụ khụ... đỡ nhiều lắm rồi, tiểu An đừng lo nữa.... khụ khụ khụ....

Bạch Dạ Lạc An lại trèo xuống đi đến bên cạnh mẹ, dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo ngón tay của cô

Mama, mama, baba bịnh gòi... nhàm xao đây?

Lạc Y Y xoa đầu con, giương đôi mắt căm hờn về phía người đàn ông

Hắn mà dễ bị bệnh như thế thì cô không cần chạy trốn rồi

Anh... đừng có quá đáng

Hắn đang muốn cô hôn hắn sao? Cái tên biến thái này

Hắn nắm tay thành đấm đưa lên miệng, tiếp tục

Khụ khụ...

Bạch Dạ Lạc An thấy mẹ mình đột nhiên như vậy, yểu xìu

Mama... mama mắng baba... baba đang hông phẻ mà... hic hic...

Mẹ...

Cô nhất thời không thể nói gì. Bảo bối còn nhỏ, chẳng hiểu thế nào là mặt dày vô lại

Cô cũng chẳng thể nào giải thích được lý do vì sao mình tức giận

Xoa xoa đầu cố trấn an bé

Tiểu An ngoan, baba của con không sao đâu. Sau khi ăn xong chúng ta giúp baba mua thuốc. Có được không

Bé kéo cỡ nào cô cũng không thèm đứng dậy. Nghe thấy mẹ mình nói thế liền mếu máo gật đầu

Bạch Dạ Phi Ưng lúc này đi vòng sang đó, quỳ xuống ôm lấy con trai

Tiểu An ngoan, baba không cần uống thuốc... khụ khụ

Lạc Y Y phẫn uất nhìn tên xấu xa trước mặt

Dám cố ý làm khó cô

Không, tiểu An. Chúng ta mau giúp ba con mua thuốc đi, uống vào liền khoẻ lại thôi

Cô sẽ mua loại thuốc thật mạnh, tốt nhất là khiến hắn vật vã khó chịu mới khiến cô cảm thấy hạ được cơn nóng giận này

Bạch Dạ Phi Ưng nhún vai, xoa xoa đầu trấn an con trai

Baba không sao đâu, tiểu An đừng lo

Hông uống thuốc xẻ hông phẻ được....

Cậu bé vẫn lo lắng mà nói

Hắn được trớn, nhanh chóng nhóm người in lên má cô nụ hôn

Đúng lúc cô không kịp phản ứng, thẫn thờ ngồi yên. Chủ tịch liền bá đạo lên tiếng

Baba khoẻ rồi

Cục cưng ngây ngô bị lừa gạt nhiều lần vẫn chưa biết chuyện gì. Thút thít hỏi

Thật hông?

Hắn lúc này bế con trai lên, xoay vài vòng để chứng minh

**Thật, con xem... baba còn có thể nhất bổng tiểu An lên

Hahaha**...

Bé thích thú cười khúc khích

Lạc Y Y lấy tay ôm lấy 1 bên má, không tin vào chuyện vừa mới xảy ra

Cả người giận run, hít thở không thông nhìn hắn

Tên biến thái!!!