Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 181: Hàng hoá



Nghe thấy lão ta trách cứ, cô chậm rãi đi đến. Bao nhiêu uất ức chuyển hoá thành nước mắt rồi rơi xuống

Cho người đâm vào chiếc xe mà con gái mình đang lái... cố ý gây tai nạn. Dù biết vết thương có phần nghiêm trọng... vẫn không đưa đi bệnh viện hay xử lí

Còn bắt cóc người trên xe, uy hiếp tống tiền

Đây là việc 1 người cha nên làm sao?

Tô Ngọc Liên cắn răng, nước mắt rơi xuống rồi lại tụ đầy trong hốc mắt, cố nén giọng nói run rẩy của bản thân

Cô vừa không tin, vừa thấy sợ hãi

Thật sự không ngờ... vì lợi ích mà ngay cả điều kinh khủng như thế cha cô cũng dám làm

Tô Khâm bị còng tay nhưng vẫn lớn tiếng trách mắng

Mày là con gái của tao, ngay cả chút chuyện câu dẫn Bạch Dạ Phi Ưng, tiến vào Bạch gia vơ vét tài sản cũng không làm được cho ba mình... thì tao còn cần mày để làm gì?

Tiền, tiền, tiền!!! Cái gì cũng đều là vì tiền. Ông ngoài tiền ra thì còn nghĩ đến gì khác nữa?!!!!

Từ nhỏ cô đã được giáo dục rất nghiêm ngặt. Phải trở thành cô tiểu thư đoan trang thùy mị không có điểm nào để chê

Thời thơ ấu ai cũng đều ganh tị và ngưỡng mộ mỗi khi cô xuất hiện. Họ cảm thấy cô được cha mình yêu thương như viên ngọc, thật sự là điều hạnh phúc

Chỉ riêng cô là biết, ông ấy muốn cô ngoan ngoãn để có thể dễ dàng kiểm soát. Có thể lọt vào mắt xanh của các gia đình quý tộc

Sau này, có thể giúp đỡ sự nghiệp của ông ta mà thôi

Cô biết rõ, ông ta chỉ xem mình như hàng hoá không hơn không kém. Nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ... ông ta vô tình đến mức dùng cô để đạt được mục đích

Nếu mày đủ thông minh thì tao có cần đi vào bước đường này hay không. Chỉ có lấy lòng 1 gã đàn ông còn không làm được thì tao cần thứ như mày để làm gì? Phế vật!!!

Lão ta nhìn cô, căm tức rống to

Bạch Dạ Phi Long ngồi trên ghế cũng không nhịn được cái cảnh tượng này, ra lệnh

Liễu Thanh... đưa Tô tiểu thư về nhà trước đi

Anh ta nghe theo, lập tức dìu cô đi

Tô Ngọc Liên đi đến bên cạnh chủ tịch, nói nhỏ

**Tôi không mong sự việc sẽ trở nên phức tạp, không mong anh nể mặt tôi... nhưng... cầu xin anh hãy để cha tôi cho pháp luật xử lý. Dù có phán tử hình... tôi cũng không có gì để nói

Con khốn, tao là cha của mày. Mày lại dám kêu kẻ khác xử lý cha mình... mày đúng là thứ ti tiện**!!!

Tô Ngọc Liên không nhiều lời, cũng không còn hơi sức mà tức giận. Ném cho người mà bản thân mình gọi là cha hơn 20 mấy năm qua ánh nhìn thờ ơ lãnh đạm

Để ông cho pháp luật xử lý... là lòng hiếu thảo cuối cùng còn sót lại của tôi dành cho ông. Chúng ta đoạn tuyệt

Nói xong, cô ung dung rời đi

Bạch Dạ Phi Ưng nhìn sang cô gái đang đứng bên cạnh mình

Nếu trực tiếp xử gọn, Y Y và Tô Ngọc Liên sau này cũng sẽ rất khó xử khi gặp mặt. Vẫn là làm theo ý của cô ta sẽ ổn thoả hơn

Trên đường trở về biệt thự, Lạc Y Y không nói bất cứ lời nào. Hắn cũng không muốn hỏi những câu khiến cô nhớ lại cái ngày kinh khủng đó

Họ ngồi trên xe, chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân

3 tháng sau đó, cô cũng dần từ bỏ cảnh giác. Có lẽ vì hắn đang bị thương nặng, dù có muốn cũng chẳng làm gì được cô

Tiểu An cũng được đón về, bé vui vẻ ôm lấy mẹ mình không ngừng trách móc

Mama với baba lén tiểu An đi chơi đúng hông?!!!

Lạc Y Y cười, hôn lấy hôn để cái mặt nhỏ đang cau có trước mặt

**Mẹ lúc đó phải đi làm việc cho nên để tiểu An ở nhà cùng bà nội và bà ngoại. Sao có thể lén con đi chơi được? Mẹ còn làm cho tiểu An cái bánh tart dâu rất ngon, chúng ta cùng ăn thôi

Yeah!!! bánh dâu**!!!

Bé nghe có đồ ăn ngon dành cho mình, quên mất việc phải trách móc mẹ vài câu vì đã bỏ rơi bé tận 3 tháng không gặp mặt

Bạch Dạ Phi Ưng vết thương đã đóng mài, những ngày qua đều phải lau người không được tắm thật sự rất khó chịu. Hắn vẫn phải kiên trì 1 thời gian không được để nước động vào miệng vết thương

Tình hình của hắn và cô cũng được cải thiện được vài phần