Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 18: Đến tập đoàn



Có lẽ đêm qua khóc quá nhiều nên mất kha khá thể lực, tận chín giờ mới tỉnh lại. Tuy bỏ qua bữa sáng cùng với Nam Lãnh, Hàm Hi Họa cũng không buồn bã.

Đánh răng rửa mặt xong chọn một bộ váy không tay màu hồng phấn, vạt váy chỉ ngang đùi, phần eo siết chặt lộ ra thân hình hoàn hảo và làn da trắng sáng như sữa. Mái tóc đen dài được cô dùng kẹp búi lên. Nhìn bản thân trong gương Hàm Hi Họa mỉm cười chậc chậc hai tiếng. Vừa ngọt ngào, nữ tính lại quyến rũ mà không kém phần tao nhã khiến người ta không kìm lòng được mà ngắm đến say mê.

Đến cả dì Mân cũng không ngừng khen cô hôm nay quá xinh đẹp. Hàm Hi Họa tươi cười chào dì rồi lên xe.

"Chú chở tôi đến tập đoàn Nam Hoàng nhé." Hàm Hi Họa nhìn chú Ba qua gương chiếc hậu dặn dò.

Chú Ba chỉ sửng sốt trong hai giây rồi gật đầu đạp chân ga đưa phu nhân đi. Ông biết đôi vợ chồng nhà Nam gia này có cách chung sống vô cùng khác người. Nói xa lạ thì cũng không đúng. Ông có thể thấy rõ ông chủ cực kỳ quan tâm phu nhân, chỉ là sự quan tâm đó luôn âm thầm lặng lẽ. Đôi khi ông cũng muốn cho phu nhân biết chuyện nhưng sợ ông chủ trách phạt nên chỉ có thể ngậm miệng làm đúng trách nhiệm, công việc của mình. Ông không muốn vì cái miệng nói lung tung mà mất việc đâu.

Tập đoàn cách biệt thự hơn nửa tiếng đi xe. Đến nơi Hàm Hi Họa cảm ơn chú Ba rồi bảo chú có việc cứ làm không cần đợi cô.

Tạm biệt chú Ba xong, cô không vào trong ngay mà đứng trước tập đoàn ngẩng cao cổ nhìn lên. Năm mươi tầng. Đúng là một tòa cao ốc tấc đất tấc vàng mà.

Hôn nhân của bọn họ không công khai mà suốt một năm nay kể từ ngày cô gả cho anh cũng chưa có lần nào xuất hiện cùng anh trong các bữa tiệc nên chẳng ai biết đến sự tồn tại của Hàm Hi Họa cô.

Có chút ủy khuất nhưng lúc này lại thấy như vậy cũng tốt, ít nhất cô không bị người ta dòm ngó, bàn tán linh tinh.

"Xin chào, tôi có việc đến tìm Nam… chủ tịch Nam. Cô có thể liên hệ ngài ấy giúp tôi được không?" Thấy lễ tân là một cô gái xinh xắn, dễ mến giọng nói của Hàm Hi Họa cũng nhẹ nhàng hơn.

Lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp hỏi lại. "Tiểu thư có hẹn với chủ tịch chưa ạ?"

Hàm Hi Họa chớp chớp mắt ngơ ngẩn. Cô hoàn toàn không biết còn phải hẹn trước. Rồi ngẫm lại với địa vị và tầm ảnh hưởng hiện nay của Nam Lãnh đúng là không phải ai muốn gặp anh cũng được.

Có hơi nhức đầu, nhíu mày trở lại nhìn lễ tân. "Tôi không hẹn trước. Cô chỉ cần báo với ngài là có Hàm Hi Họa tìm là được."

Dù hơi nghi ngờ nhưng lễ tân quan sát Hàm Hi Họa từ trên xuống dưới không giống như mấy cô gái hay tìm cách lừa để gặp chủ tịch lắm. Cô nàng đáp được sau đó kết nối điện thoại với thư ký Lưu.

Cúp điện thoại nội bộ ánh mắt lễ tân nhìn Hàm Hi Họa vô cùng tôn kính. Cô cúi nhẹ đầu rồi tự mình dẫn Hàm Hi Họa vào thang máy. "Mời tiểu thư."

Hàm Hi Họa cười nhẹ cảm ơn.

Lễ tân bị nụ cười khuynh thành của Hàm Hi Họa hút mất hồn. Thật là một cô gái đẹp đến thần hồn điên đảo mà. Cái nhan sắc đỉnh cao này mà gia nhập làng giải trí đảm bảo sẽ đè bẹp mấy cô nữ thần gì gì đó hiện này cho xem.

Thang máy lên đến tầng năm mươi, lễ tân dẫn Hàm Hi Họa đến văn phòng chủ tịch ở cuối hành lang. Giọng nói từ tốn, nhỏ nhẹ. "Chủ tịch đang có cuộc họp, khoảng nửa tiếng sẽ kết thúc. Tiểu thư có thể ngồi trong phòng chủ tịch chờ một lát ạ." Lễ tân khá thắc mắc, bình thường có khách đến gặp chủ tịch thư ký Lưu luôn dặn dò đưa họ đến phòng tiếp khách riêng. Chỉ duy nhất lần này là đưa trực tiếp vào phòng riêng của chủ tịch. Không biết cô gái này có thân phận thần thánh ra sao nhỉ. Nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên lễ tân chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, pha một ly nước táo ít đường như lời thư ký Lưu dặn dò mang vào phòng chủ tịch. Sau đó có chút lưu luyến chào tạm biệt Hàm Hi Họa.

Phòng chủ tịch của tập đoàn lớn đúng là không thiếu thứ gì. Diện tích cũng không hề nhỏ, nói chính xác là mô hình như một căn hộ có đầy đủ phòng ngủ, nhà vệ sinh, ban công. Chỉ không có khu vực bếp.

Hàm Hi Họa không dám đi lung tung sợ chạm phải thứ gì không nên hoặc là nhìn thấy thứ gì không nên, chỉ ngồi lặng im trên sô pha nghịch điện thoại.

Uống một ngụm nước, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào ly. Không ngờ là nước táo cô yêu thích. Không biết là do Nam Lãnh dặn dò hay chỉ là một sự trùng hợp. Dù là gì thì Hàm Hi Họa vẫn vô cùng hưởng thụ.

Qua hai mươi phút, chân giữ nguyên một tư thế nên có hơi mỏi, vừa nhấc chân lên thì gót giày đụng phải vở hay tập tài liệu gì đó.

Hàm Hi Họa vội cúi người định nhặt lên cái vật phẩm ấy thì đập vào mắt cô là trang báo với hình ảnh của một cặp nam nữ với nhan sắc không gì có thể chê bai. Cô gái đó Hàm Hi Họa thấy hơi quen nhưng nhất thời không sao nhớ nổi, cái cô chú ý là cử chỉ thân mật của cô ta dành cho Nam Lãnh.

Lại dám ôm người đàn ông của bà đây trước thanh thiên bạch nhật. Còn cái người đàn ông đáng ghét kia thế mà không đẩy ra sao.

Dù rõ anh có hàng tá bóng hồng xung quanh nhưng lúc này nhìn thấy hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác thân mật mới chói mắt làm sao.

Cô thở phập phồng rồi đọc cái bài báo nhãm nhí này. Cái gì mà tiên đồng ngọc nữ. Cái gì mà xứng đôi vừa lứa. Mẹ nó cô ta xứng với anh vậy còn người vợ danh chính ngôn thuận là cô đây quăng đi đâu. Càng đọc càng khó chịu, Hàm Hi Họa vứt tờ tạp chí đó lên bàn. Cô muốn xé nát nó ra nhưng vẫn kìm chế được.