Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 67: Phóng túng



Tầng hai của Over Night.

Hàn Dĩ Ngôn, Hứa Ngạn Thâm và hai người đàn ông khác đang trò chuyện linh tinh, có ba cô gái bên cạnh phục vụ chỉ Hàn Dĩ Ngôn là không. Anh không muốn.

Từ vị trí của bàn bọn họ đang ngồi thấy rõ toàn bộ không gian tầng một. Từ lúc cô gái ấy bước vào Over Night, tất cả đều chăm chú nhìn cô đến không rời mắt.

"Nhìn quen quá nhỉ?" Một người đàn ông lên tiếng khi nhìn thấy Hàm Hi Họa khoác nguyên bộ đầm body chói mắt.

Người đàn ông bên cạnh cười cười trêu. "Thấy mỹ nhân đều quen."

Mấy cô gái phục vụ cũng bị lời này chọc cười.

Hứa Ngạn Thâm chỉ nhếch miệng không lên tiếng. Hàn Dĩ Ngôn càng không.

Hôm nay cô bé này uống lộn thuốc hay sao lại ăn mặc bạo như vậy? Tên Nam Lãnh không quản cô à? Anh chợt nhớ ra, Nam Lãnh đang đi công tác. Nhưng với sự hiểu biết của anh, dù bình thường thỉnh thoảng Hàm Hi Họa tới bar cũng chưa từng ăn mặc kiểu phóng túng thế này. Chắc chắn hôm nay cô có chuyện.

Qua một lúc Hứa Ngạn Thâm chú ý thấy Hàm Hi Họa loạng choạng rời khỏi quầy bar gia nhập với đám đông nhảy nhót, ánh mắt người đàn ông có chút thay đổi, rồi cất giọng: "Có cần tôi đi thăm dò không?" Ánh mắt anh ta hơi híp lại vô ý nhìn một màn sờ soạng của một tên đàn ông và một người phụ nữ rất quen thuộc. Nhưng anh ta chẳng có chút cảm xúc gì. Chỉ cười nhạt thầm nghĩ đúng là phụ nữ. Xuất thân đã thấp thì làm thế nào cũng không nâng cấp giá trị lên nổi. Cái sự ti tiện, quê mùa và giờ là phóng đãng để câu đàn ông nó luôn tồn tại.

Anh vậy mà từng thương xót cô ta đấy. Đúng là ấu trĩ.

Hàn Dĩ Ngôn lúc này mới thu hồi tầm mắt từ cô gái xinh đẹp, anh chuyển sang quan sát Hứa Ngạn Thâm rồi khẽ nhếch miệng: "Không cần." Nhưng sau đó anh lại đứng dậy nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Tự tôi đi."

Hứa Ngạn Thâm hơi ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ chút ý tứ gì. Mấy tên bạn hỏi han, anh ta chỉ đáp qua loa. Theo phản xạ tự nhiên chuyển dời mắt phía sàn nhảy đang sống động, cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Hàm Hi Họa có cồn vào người nên cô không e ngại mà thoải mái vặn eo, quơ tay hòa cùng âm nhạc.

Những người đàn ông say mê cô từ nãy giờ đều nhăm nhe muốn tiếp cận. Một người đàn ông khoảng trên ba mươi mới vừa tiến gần cô một chút, còn chưa kịp chiếm xíu tiện nghi nào đã bị tên nào đó chen ngang, anh ta phải lui ra sau một bước. Đang tức giận định mắng hắn thì đập vào mắt anh ta là cặp mắt lạnh như băng của Hàn Dĩ Ngôn, lại quan sát một lượt anh từ trên xuống dưới, cảm nhận được người đàn ông này không tầm thường, thậm chí có chút quen mắt nhưng tạm thời anh ta không nhớ ra được. Anh ta thức thời không muốn vì một người phụ nữ mà kéo xui xẻo vào mình.

Hàn Dĩ Ngôn thu hồi tầm mắt, anh đứng sau Hàm Hi Họa, không ép sát cô mà cũng không cách quá xa, đảm bảo cô chỉ cần vấp té anh liền đỡ kịp. Mà lý do chính vẫn là ngăn cản mấy con sói đang đói muốn tiếp cận cô. Mà cô nhóc này hoàn toàn không chút đề phòng hay quan tâm. Đúng là say thật rồi.

Anh mặc kệ người ta nhún nhảy, hò hét, bản thân như một vệ sĩ bảo vệ cô gái của mình. Tính anh vốn chẳng thích nhạc nhẽo giật giật như này nhưng hết cách rồi, sự an toàn của cô vẫn trên hết. Anh biết chính mình đang cực kỳ mâu thuẫn, thậm chí là điên rồ, chỉ là anh vẫn dấn sâu vào cái điên rồ đó. Dù biết nó sẽ thay đổi một phần kế hoạch mà anh đã cất công tính toán.

Đang chìm vào những ý nghĩ phức tạp, cô nhóc trước mặt không biết đã xoay người từ lúc nào. Cặp mắt xinh đẹp của cô có hơi mơ màng, ngấn nước nhìn chằm chằm anh.

Hàn Dĩ Ngôn mím môi ngay khi định lên tiếng thì cô lại thôi quan sát anh và tiếp tục nhảy, như thể anh trong mắt cô lúc này chỉ là một người xa lạ. Anh bất đắc dĩ nhún nhún người theo nhịp nhạc muốn gia nhập cùng cô.

Trên trán, trên chóp mũi cô đã đọng tầng mồ hôi óng ánh nhưng trông cô vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại, trừ khi DJ tắt nhạc.

Nguyễn Trân Châu trợn tròn mắt nãy giờ, cô không biết Hàn Dĩ Ngôn xuất hiện từ lúc nào, lại còn ngay bên cạnh Hàm Hi Họa.

"Đúng là chẳng thể nhìn người qua vẻ ngoài." Đậu Nhạc Yến đã trở về quầy bar nghỉ ngơi, nương theo ánh mắt của Nguyễn Trân Châu vừa vặn chứng kiến một màn tình chàng sâu đậm ngoài sàn nhảy. Nói rồi cô ta cười khẩy một cái.

Nguyễn Trân Châu dù yêu thích Hàn Dĩ Ngôn nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ Họa Họa, nghe ý tứ mỉa mai từ Đậu Nhạc Yến, cô khó chịu nói lại. "Đúng vậy nhưng Hi Họa không nằm trong đó." Khi nãy cả hai đã cãi nhau một trận, hiện tại cũng chẳng dịu giọng nổi, đã vậy còn động đến Hàm Hi Họa.

Đậu Nhạc Yến lại cười, cô ta như cố ý nhắc nhở. "Đừng tin tưởng bạn bè quá, có ngày cậu sẽ hối hận đấy." Cô ta thừa nhận mình bắt đầu ghen tị và khó chịu với Hàm Hi Hoạ. Là ngày hôm đó Hàm Hi Họa trở về trường dự một tiết học, lúc ra khỏi cổng trường cô ta vô tình phát hiện một chiếc Mercedes khá quen thuộc đang đậu gần trạm xe bus như đang chờ người từ Đại học A.

Cô ta cố tình nép một bên cây xà cừ lớn. Ngay lúc này cô ta nhìn thấy Hàm Hi Họa từ trong đi ra, cửa chiếc xe kia cùng lúc hạ xuống, từ chỗ của cô ta nhìn thấy rõ người đàn ông đang đeo cặp kính đen khá lớn, không rõ ánh mắt anh như thế nào nhưng hướng mà anh đang quan sát là nơi Hàm Hi Họa đứng.

Lúc ấy Hàm Hi Họa đang đợi taxi. Đậu Nhạc Yến siết chặt nắm tay, cô ta cắn mạnh môi mình nhìn qua nhìn lại chiếc xe hơi sang trọng và Hàm Hi Họa xinh đẹp động lòng người.

Khi Hàm Hi Họa lên xe rời đi thì cửa xe Mercedes cũng hạ xuống sau đó liền rời đi. Cô ta không ngu ngốc đến mức cho rằng đây là trùng hợp. Chẳng có sự trùng hợp nào lại hợp tình hợp lý đến vậy.

Kể từ ngày đó một sự ganh ghét, đố kỵ dần lớn lên trong người Đậu Nhạc Yến. Mà lúc này đây khi chứng kiến đến cả Hàn Dĩ Ngôn cao cao tại thượng cũng bị Hàm Hi Họa thu hút, cô ta càng căm ghét. Tình bạn gì đó đã chẳng còn quan trọng với cô ta. Vì chính Hàm Hi Họa là người đã phá nát lòng tin giữa bọn họ.

Nguyễn Trân Châu kiềm chế bản thân không đáp trả lại, cô sợ nói qua nói lại một hồi cả hai sẽ tiếp tục tranh cãi. Mà hiện tại cô không có tâm trạng đi đấu võ mồm với ai.

Thấy Nguyễn Trân Châu im lặng, Đậu Nhạc Yến còn cho rằng cô đã dao động định châm mồi thêm vài câu thì bị cặp đôi trai gái đang tình tứ bên kia thu hút.

Cả người Đậu Nhạc Yến cứng đờ, cô ta trân trân không chớp mắt dán cái nhìn vào bóng dáng người đàn ông. Anh vẫn ngời ngời anh tuấn và rực rỡ như vậy, còn cô ta, cô ta đã sống trong bi lụy bao lâu nay. Thì ra đối với anh, cô ta đến cả một sự tồn tại nào đó cũng chẳng có. Anh vẫn thản nhiên mà cặp kè với người phụ nữ khác hợp khẩu vị của anh hơn, và cô ta chỉ là một trong số hàng tá món ăn anh đã ngán ngẩm và phát chán.

Hứa Ngạn Thâm ôm eo cô gái nóng bỏng bên cạnh rời khỏi Over Night, trước đó anh thoáng qua Hàn Dĩ Ngôn đang như một vệ sĩ đứng sau Hàm Hi Họa vài giây. Khóe môi anh cong lên không rõ ý tứ. "Đêm nay phải phục vụ tôi tốt đấy." Anh chuyển dời sang cô gái trong lòng, hơi khom người kề sát tai cô thả giọng trêu ghẹo một cách mờ ám.

Cứ vậy nhìn anh rời đi một cách dứt khoát và thản nhiên, như thể anh và cô ta không hề có chút quen biết. Đến cả một cái nhìn anh cũng lười phải cho cô ta.

Sắc mặt Đậu Nhạc Yến xấu tệ, cô nốc một hơi hết ly rượu nặng. Cổ họng khô nóng khiến cô ta đỡ đau đớn đi phần nào.

Tên đàn ông đã sờ soạng cô ta khi nãy lần nữa xuất hiện, hắn ta ngả ngớn ngồi tại cái ghế trống bên cạnh. "Hi cô em." Hắn ta thấy Trân Châu mặt mày nghiêm nghị cũng không định tán tỉnh, chỉ nhún vai chào hỏi cho có lệ.

Nguyễn Trân Châu gật đầu không lên tiếng, cô cúi đầu nghịch điện thoại.

"Đi cùng anh nhé." Hắn ta trở lại với Đậu Nhạc Yến, bàn tay không yên phận đặt trên đùi của cô ta xoa bóp.

Đậu Nhạc Yến khó chịu với cái mùi rượu nồng nặc từ hắn ta phả vào mũi mình, muốn hấc tay hắn ra thì thoáng chạm phải cái nhìn lạnh lẽo của Hứa Ngạn Thâm không rõ vì cớ gì lại trở lại. Thế là cô ta nhếch miệng nhìn thẳng vào anh, cũng không tránh né bàn tay tên đàn ông bên cạnh.

Hắn ta vui mừng, sau đó đảo mắt một lượt, từ trong chiếc nhẫn to lớn ở ngón trỏ, vờ như đang thưởng thức ly rượu của Đậu Nhạc Yến, ngón tay trỏ lặng lẽ khẩy nhẹ hai cái. Thành công hắn ta thu tay về một cách bình thường, không một ai phát hiện hay khả nghi.

"A." Hàm Hi Họa cuối cùng cũng mệt đến muốn xỉu, cô hơi lắc lư người không đứng vững. Suýt nữa đã ngã nhào xuống sàn, may có Hàn Dĩ Ngôn đỡ lấy eo.

"Em muốn nhảy đến kiệt sức?" Giọng anh khá tức giận nhưng vẫn chứa nhiều sự dịu dàng, ôn nhu.

Hàm Hi Họa muốn thoát khỏi anh nhưng cả người cô cứ như cọng bún mềm oặt, cuối cùng mệt mỏi dựa luôn vào ngực người đàn ông. "Sao anh ở đây?" Cô chầm chậm hỏi.

Hàn Dĩ Ngôn đỡ cô về chỗ quầy bar, Trân Châu không biết đã đi đâu, chỉ còn Đỗ Thắm đang vật vờ nằm trên quầy bar. Cô ấy cũng say tí bỉ rồi.

"Tôi đến đây chơi." Anh đáp. Đặt cô ngồi tại ghế, lại nhìn sang Đỗ Thắm nhắm tịt mắt, miệng lẩm bẩm gì đó. Anh gọi: "Bạn học."

Cô nhóc lại lẩm bẩm gì đó. Anh lắc đầu gọi thêm lần nữa. Vẫn tình trạng thần hồn đang bay bổng.

Hết cách chỉ có thể đợi hai cô bạn còn lại tới. Đã khuya quá rồi, không thể tiếp tục nán lại đây.

Trân Châu đi tìm Đậu Nhạc Yến nhưng không thấy, gọi điện thoại thì không bắt máy. Cô còn đang bực bội muốn chết, ra lại quầy thì thấy Đỗ Thắm đã thành con sâu rượu nằm bò ra đó, Hàm Hi Họa tỉnh táo hơn một chút, còn có thể nhận ra cô.

"Giáo sư Hàn." Cô cố gắng giữ bình tĩnh bắt chuyện nhưng có vẻ không thành công lắm.

Hàn Dĩ Ngôn khá mệt nào còn để tâm đến sự khác lạ của người ta, anh gật đầu rồi dặn dò cô. "Em đưa bạn học về ký túc đi. Hi Họa… tôi biết nhà em ấy. Tôi sẽ đưa em ấy về."

Nguyễn Trân Châu há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. "Vâng… vậy… làm phiền thầy." Sự cay đắng cô cố gắng nuốt trọn chúng vào tận sâu trong lòng.

Hàn Dĩ Ngôn lắc đầu rồi đỡ Hàm Hi Họa đứng dậy. "Cô ấy uống bao nhiêu rượu?" Chợt Hàn Dĩ Ngôn nghiêng mặt nhìn Trân Châu hỏi.

Nguyễn Trân Châu cắn môi đáp. "Một ly Whisky ạ."

Một ly? Xem ra tửu lượng của cô thật sự không ổn chút nào.

Hàn Dĩ Ngôn không hỏi thêm gì, anh chào Nguyễn Trân Châu rồi ôm Hàm Hi Họa rời đi cũng chẳng quan tâm tới ban đầu mình tới đây với mấy người bạn.

Nói không ghen tị là dối nhưng Nguyễn Trân Châu không ích kỷ như Đậu Nhạc Yến, vì cô biết Hàm Hi Họa rất tốt. Người có ý là giáo sư Hàn. Cô có thể nhìn thấy rõ điều đó thông qua ánh mắt anh nhìn Họa Họa. Nó đầy yêu chiều và bất đắc dĩ khi thấy Họa Họa uống say chỉ với một ly rượu.

Tại sao cô lại đi thích một người cao vời vợi như anh cơ chứ? Tiếc rằng tình yêu chẳng có tại sao. Chỉ có tôi thích anh hay anh thích tôi. Cũng chẳng có đúng sai, chỉ có sai khi mà mượn sự ích kỷ, đố kỵ của bản thân để hạ bệ người khác.

Hàm Hi Họa được Hàn Dĩ Ngôn đỡ lên ghế phụ ngồi. Sau đó cô rất im ắng, không quậy cũng không nói nhảm. Chỉ nhắm mắt nghiêng mặt sang một bên tựa như đang ngủ nhưng sự thật cô rất tỉnh táo. Một ly rượu đó không khiến cô mơ hồ mà bất tỉnh nhân sự được.

Hàn Dĩ Ngôn tập trung lái xe, thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt sang cô nhóc bên cạnh, không rõ cô đang ngủ hay vì không muốn nói chuyện cùng anh. Anh biết cô không hoàn toàn say.

Đang định hỏi thăm về trạng thái tinh thần của cô thì người nọ uể oải thốt ra cái tên: "Nam Lãnh…"

Hình như cô đang trong cơn mộng mị hoặc là vì men say khiến cô trở về với thực tại mệt mỏi của mình là cô đang nhớ nhung chồng của cô cũng là kẻ anh hận nhất đời này.

Hàn Dĩ Ngôn căng chật quai hàm, bàn tay trên vô lăng bất chợt siết mạnh.

Có lẽ không một ai hiểu được những cay đắng anh đã trải qua cũng không ai nhìn thấy được góc tối được bao phủ bởi ánh hào quang của học giả tri thức mà người đời ca ngợi.

Ban ngày anh là một giáo sư trẻ tuổi đầy tài năng, được người người kính trọng. Đêm về anh chỉ là một Hàn Hoan âm u và tăm tối sống trong những hận thù đeo bám anh đến cuối đời. Đến cả cô gái mà anh yêu thích cũng định cả đời không thể có được.