Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 68: "Vì vợ tôi."



Hàm Hi Họa biết hôm nay Nam Lãnh sẽ về, cô xin phép đạo diễn đẩy mấy cảnh của cô lên trước. Đạo diễn khá thoải mái trong chuyện này, ông ngay lập tức đồng ý.

Quay xong cảnh cuối là gần sáu giờ tối, thư ký Lưu đã thông báo chuyến bay của Nam Lãnh sẽ tới lúc bảy giờ.

Dù anh bảo không cần cô đến đón nhưng Hàm Hi Họa vẫn muốn. Một tháng rưỡi không gặp anh, dù có vài chuyện đã dựng nên khoảng cách giữa hai người, dù cô đã tức giận anh nhưng cô thừa nhận bản thân nhớ anh rất nhiều, nhớ đến không ngủ nổi khi nhận được tin tức anh về nước.

Sân bay cách phim trường khá xa, gần một tiếng đồng hồ Hàm Hi Họa mới tới, may mắn không kẹt xe nhiều.

Muốn cho anh một bất ngờ nên cô không gọi điện mà đứng trong đám đông ngoài rào chắn nhìn từng hành khách kéo vali đi ra.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng người mình mong ngóng, đang định gọi điện hỏi thư ký Lưu thì cuối cùng anh cũng xuất hiện.

Anh vẫn nổi bật như vậy, vẫn tỏa sáng ngay cả khi trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, có điều hình như anh gầy hơn một chút rồi, khuôn mặt có hơi tiều tụy, sự lạnh lẽo, âm trầm càng hiện rõ. Anh như vậy khiến cho ai cũng không dám tới gần, đến cả nhìn lén cũng sợ anh phát hiện.

Hàm Hi Họa mím môi, không hiểu sao hiện tại cô rất muốn khóc, hai mắt cô cay cay dõi theo từng bước chân của người đàn ông.

Rồi cô hít sâu thu lại biểu tình không ổn của mình, cô đuổi theo anh, hai người như hai đường thẳng song song bị ngăn cách bởi rào chắn, bởi đám đông người qua kẻ lại, bởi vô số tiếng ồn, tiếng cười, tiếng khóc. Cô nhìn thấy anh, nhưng anh thì không, anh không ngó lung tung, ánh mắt luôn nhắm thẳng phía trước.

Hàm Hi Họa có hơi kỳ lạ vì không thấy chú Trương. Nhưng nghĩ lại hình như chuyện này khá bình thường, chú Trương là cánh tay đắc lực của anh, thỉnh thoảng sẽ theo mệnh lệnh của anh làm những chuyện quan trọng, những chuyện bí mật đến cả cô cũng không hay biết. Hiện tại chú ấy không xuất hiện cũng là điều đúng đắn thôi.

Cô không gọi anh, chỉ đi song song với anh, nhìn anh không rời mắt.

Đến khi anh ra khỏi khu vực đón hành khách, Hàm Hi Họa định đi theo anh một đoạn nữa.

Khi xác định theo đuôi anh từng đó là đủ rồi, cô mỉm cười bước chân nhanh hơn.

Chỉ là… ngay lúc ấy thế giới như ngừng quay. Trái tim của cô đập chậm lại và nó như sắp ngừng hoạt động.

Hai tay cô siết chặt, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ vì tầng lệ đang ngưng đọng.

Cánh môi bị cắn đến rướm máu, Hàm Hi Họa khựng người, chân cô không cách nào nhấc lên nổi. Cô ở đó lặng lẽ rơi nước mắt nhìn anh cùng người phụ nữ kia rời đi. Họ cùng lên một chiếc xe, cô thấy rõ Hạ Nghi Lạp còn cười vô cùng rực rỡ với anh. Mà anh… Hàm Hi Họa không nhìn rõ được, chỉ thấy anh mở cửa xe để cô ta ngồi vào ghế lái phụ, sau đó anh vòng qua bên kia ghế lái.

Chiếc xe lăn bánh thoát khỏi tầm nhìn của Hàm Hi Họa.

Trái tim cô chẳng còn cảm giác của đau đớn hay bi thương. Nó như thể đã bị một bàn tay nhấn sâu vào hầm băng nơi Nam Cực lạnh lẽo.

Anh nói không cần cô đến đón hóa ra là vì đã có một người phụ nữ khác thay cô. Chẳng phải vì anh lo phiền đến công việc của cô như cô đã nghĩ.

Tất cả đều là Hàm Hi Họa cô tự tưởng tượng.

Trên đường trở về biệt thự Hàm Hi Họa như người vô hồn, cô chẳng rõ đường về nhà ra sao, cô chỉ đi theo quán tính và cái quán tính ấy đã dẫn đến vụ tai nạn do chính cô sơ ý tự tạo nên.

Đó là một cơn ác mộng đau đớn.

Hàm Hi Họa thấy kiếp trước sau khi cô chết một thời gian.

Nam Lãnh mà cô yêu bị cảnh sát triệu tập, anh không có chút cảm xúc nào ngoại trừ khuôn mặt vô cùng tiều tụy, rau trên cằm đã lún phún vài ngày không cạo, áo sơ mi nhăn nhúm, là bộ dáng gần như không thể xuất hiện trên người anh. Nó còn tệ hơn cái lần thông qua linh hồn lưu lạc nhìn thấy anh ngồi bên giường uống rượu.

Cô cảm tưởng như anh đã đánh mất cả tâm hồn mình. Trong cơn ác mộng Hàm Hi Họa rơi nước mắt, cô khóc như thể nước mắt sẽ gột rửa đi những bi kịch mà Nam Lãnh đang gánh chịu.

Nam Lãnh nhận tội danh cố ý giết người. Anh nói anh hoàn toàn tỉnh táo, không hề uống rượu. Tâm lý anh bình thường, không có bệnh án.

Cảnh sát trung niên dường như tiếc nuối nhìn anh, ông trầm giọng lên tiếng: "Tại sao phải giết cô ta? Anh có thể cho người làm thay mình hoặc là lên một kế hoạch mà cảnh sát không thể nắm thóp

được?" Với quyền lực hiện tại của Nam Lãnh muốn giết một người mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì dễ như ăn cháo. Nhưng anh lại đánh đổi cả một cơ ngơi đồ sộ chỉ vì muốn tự chính tay mình giết chết Hàm Mộc Tâm.

Nam Lãnh im lặng rất lâu, anh một mực nhìn chiếc nhẫn từ khi nào đã trở lại ngón áp út.

Cuối cùng khi mọi người cho rằng anh không trả lời, giọng khàn khàn, mệt mỏi vang lên trong căn phòng kín. "Vì vợ tôi."

Ai cũng kinh ngạc. Cảnh sát trung niên cau mày. "Theo như chúng tôi biết, anh đã ly hôn."

Lần này anh trả lời rất nhanh. "Chúng tôi chưa từng ly hôn."

"Vậy…"

Nam Lãnh nâng mắt, lần đầu tiên kể từ lúc bước vào căn phòng thẩm vấn anh nhìn thẳng vào khuôn mặt ôn hậu của cảnh sát trung niên. "Cô ấy muốn như vậy." Cô ấy là ai thì mọi người đều rõ. Là người vợ quá cố của anh.

Mấy vị cảnh sát nữ cảm động đến đỏ ửng hai mắt, các cô ấy chưa từng nghĩ trên đời lại có một người đàn ông chung tình và yêu vợ đến vậy. Vì cô ấy anh nguyện hai bàn tay nhuốm đầy máu, vì cô ấy anh nguyện dựng nên một màn ly hôn giả chỉ để thuận theo cô. Vì cô ấy anh nguyện kết thúc cả cuộc đời xán lạn của mình.

Ngày tuyên án, Nam Lãnh vì tự thú nên nhận được khoan hồng. Anh không bị xử tử, thay vào đó nhận 20 năm tù.

Trước đó luật sư riêng của Nam Lãnh cùng với chú Trương và bạn thân của anh Thẩm Thiên Hàng đến làm chứng cho di chúc anh để lại.

Không ai nghĩ anh sẽ để phân nửa tài sản của mình cho cậu nhóc Hàm Gia Gia.

Thẩm Thiên Hàng đã hỏi anh: "Có đáng không?" Vì một người phụ nữ không yêu mình… có đáng không?

Nam Lãnh nhếch môi, ánh mắt lại chăm chú vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. Anh không lắc đầu hay gật đầu chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi chưa từng hối hận bất cứ chuyện gì… duy có một chuyện tôi nghĩ… mình đã quyết định sai lầm."

Thẩm Thiên Hàng nhíu mày nhìn người bạn chí cốt của mình, anh bất lực đợi Nam Lãnh tiếp tục.

Đó cũng là câu cuối cùng Nam Lãnh nói với Thẩm Thiên Hàng. "Tôi không nên cưới Họa Họa." Nếu vậy tất thảy mọi bi kịch sau này đã không xảy đến. Cô sẽ không vì cuộc hôn nhân này ràng buộc mà ngày càng đau buồn, cô sẽ vẫn là cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, đầy sức sống trong lần đầu anh nhìn thấy.

Hoặc là anh sẽ không vì tình cảm ích kỷ của bản thân mà buông tha cho cô sớm hơn, để cô được làm lại cuộc đời cùng với người đàn ông cô thật lòng yêu.

Nửa tháng sau khi tuyên án, Nam Lãnh bị đầu độc chết trong nhà giam.

Ông nội Nam đau đớn người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh. Người đàn ông bí ẩn lặng lẽ đứng từ xa, anh cúi đầu một cái rồi rời đi. Đó cũng là thời khắc mọi thù hận đã được buông xuống.