Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 8: Giáo sư Hàn



Vì không có Nam Lãnh ở nhà nên Hàm Hi Họa ở lại ký túc xá.

Về việc học, cô cũng đã tính toán. Đối với cô tiếng Anh bây giờ đã khá ổn, chỉ cần chăm chú học trau dồi thêm những từ chuyên ngành thì việc vượt qua các kỳ thi Anh ngữ không còn quá khó như xưa nữa.

Phòng ký túc xá của cô có bốn người, nhớ kiếp trước cô không phải người hòa đồng lại ít khi về ký túc. Ngoại trừ Trân Châu thì cô không chơi thân với hai người còn lại là Đỗ Thắm và Đậu Nhạc Yến, chỉ nhớ có vài lần ở lại ký túc vì giận Nam Lãnh bọn họ luôn mua đồ ăn sáng cho cô. Thậm chí trong một lần bị sốt nặng chính bọn họ đã tốt bụng đưa cô đến bệnh viện, nhưng về sau khi cô gặp chuyện cũng không còn liên lạc với ai bao gồm cả ba người bạn này cũng không nắm được chút tin tức gì về bọn họ nữa.

Đã quay trở lại làm lại cuộc đời lần nữa Hàm Hi Họa cô muốn trân trọng những người bạn tốt này, bọn họ đều là những cô gái nhỏ thanh thuần và tốt bụng, là những người đáng để bạn yêu mến và kết bạn.

Học xong mấy tiết buổi sáng bốn người các cô đến căn tin.

Cũng tại đây Hàm Hi Họa nghe Đỗ Thắm nói cuối tuần này có một buổi tọa đàm lớn do vị giáo sư nổi tiếng khắp thành phố H hiện nay - Hàn Dĩ Ngôn chủ trì. Anh cũng đang là giáo sư giảng dạy tại đại học A bắt đầu từ kỳ học này.

Hàn Dĩ Ngôn.

Người này làm sao Hàm Hi Họa không biết được. Nói chung khắp đại học A nói riêng và cả thành phố H nói chung không sinh viên nào không biết đến vị giáo sư trẻ tuổi, tài giỏi này.

Đã vậy vẻ bề ngoài lại xuất chúng, luôn ôn hòa với học trò nên đi tới đâu đều được yêu mến và kính trọng. Cả những người lớn tuổi hơn cũng phải kính nể anh vài phần vì sự uyên bác và thông thái.

Có điều đã có sự thay đổi so với kiếp trước rồi. Cho đến khi cô bỏ học cũng chưa một lần nào tham gia lớp học do anh giảng dạy. Nhưng kiếp này anh lại chịu trách nhiệm môn Tiếng Anh chuyên ngành trong học phần của mình. Hiệu ứng cánh bướm quả thật vô cùng lớn, Hàm Hi Họa cảm giác như cô đang càng lúc càng xa rời với những gì diễn ra ở kiếp trước.

Nếu đã vậy cô chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Những người, những việc diễn biến như thế nào cô không cần quan tâm, chỉ cần đối với những điều liên quan đến mình, cô tuyệt đối sẽ thay đổi theo hướng tích cực.

Cô không muốn bỏ phí những gì bản thân đã trải qua trong thế giới cũ.

"Mọi người đã gặp thầy ấy bên ngoài chưa?" Thu lại những ý nghĩ kia Hàm Hi Họa lơ đãng hỏi.

Trân Châu gật đầu. "Có gặp một lần nhưng chỉ thoáng qua thôi." Cô nàng chống cằm suy tư gì đó. "Tớ mỏi mong được thầy ấy dạy nhưng vẫn không được. Biết thế chọn khoa ngôn ngữ Anh của Họa Họa rồi."

Ba người Hàm Hi Họa nhìn nhau từ chối cho ý kiến.

"Vậy cuối tuần chúng ta tranh thủ tới sớm để giành chỗ ngồi." Trân Châu ngay lập tức hết oán than vì không có duyên với giáo sư Hàn. Cuối cùng cũng sắp nhìn thấy anh là mãn nguyện rồi, cùng lắm đi học ké lớp của Họa Họa. Quả là cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra.

Không ai từ chối, ngu mới từ chối tham gia buổi tọa đàm hiếm có như thế này, còn được chiêm ngưỡng dung nhan tuấn lãng của giáo sư thì còn gì bằng.

Thời tiết tháng ba khá nóng, dù là ban đêm cũng không dịu hơn bao nhiêu. Học xong phần từ vựng chuyên ngành hôm nay, Hàm Hi Họa cảm thấy ngột ngạt nên muốn ra ngoài đi dạo.

Trong phòng chỉ còn Đỗ Thắm, hai người kia đã đi chơi rồi.

Rủ cô nàng Thắm Thắm nhưng cô ấy quá lười, lại bảo đang say mê một bộ tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Hàm Hi họa đành phải đi một mình.

Đại Học A vô cùng rộng lớn, Hàm Hi Họa chạy ra trước trường mua một ly nước táo rồi cuốc bộ đi quanh sân trường.

Đi một hồi cũng chẳng rõ đã lạc sang khoa nào. Đến khi nhìn thấy cái bảng to đùng trước mắt ghi: Khoa Y.

Cô chưa từng qua bên khu vực này, trước đây thậm chí còn chẳng thăm quan hết khoa ngoại ngữ của mình.

Cũng không rõ đi dạo kiểu gì mà đến tận đây, cô thừa nhận quãng đường vừa rồi cô không chú tâm lắm. Vì mãi suy nghĩ linh tinh, đương nhiên đều liên quan đến người chồng hờ hiện tại.

Cứ quanh quẩn hình ảnh của anh rồi bị lạc mất đường.

Đứng lặng người một lúc, cô ngó quanh thấy có ghế đá, đi chậm tới đó ngồi xuống.

Hiện tại đã tám giờ tối nên khá vắng, thư viện lại cách xa nơi này nên chẳng thấy bóng dáng sinh viên nào.

Thấp thoáng còn vài phòng đèn vẫn sáng, cô đoán chắc là phòng thí nghiệm hoặc phòng thực hành.

Phía trước có một hồ nước nhân tạo, quanh hồ là cây xanh nên ngồi ở đây khá dễ chịu.

Thư giãn khoảng mười lăm phút, nước táo cũng đã cạn, Hàm Hi Họa định tìm đường trở về ký túc thì toàn bộ không gian bỗng biến thành màu đen.

Cô hoảng hốt hét lên, khi định thần lại đã rõ chuyện gì đang xảy ra. Chẳng có nguyệt thực lãng mạn gì đó vì lấy đâu ra trăng tròn. Chỉ còn một nguyên do là cúp điện mà tình trạng này quả thật kỳ lạ. Cô nhớ ĐH A chưa từng xảy ra trường hợp này nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng có thể hôm nay ĐH A dùng quá tải năng lượng điện.

Không chắc bao giờ mới có điện trở lại, Hàm Hi Họa bật đèn điện thoại lên mò đường về thì bị cơn gió thổi qua mang theo không khí lạnh khiến cả người cô rùng mình.

Lúc này mới nhận thức được nơi khỉ ho gà gáy này có mỗi mình cô. Cô nuốt một ngụm nước bọt, hít thở sâu để tránh tự dọa mình, rồi soi rọi pin điện thoại xung quanh nhưng không thấy biển chỉ đường đâu, hết cách đành đi theo cảm giác. Dù sao cũng tốt hơn đứng yên ở đây.

Trước đó còn có chút ánh sáng mơ hồ đâu đó, càng đi lại càng tối đen. Trái tim Hàm Hi Họa khẩn trương tăng tốc, thậm chí cô còn nghe cả tiếng nó không ngừng đập thình thịch, thình thịch. Trong không gian im ắng không có lấy tiếng động nào thì âm thanh này cũng phần nào giúp cô bình tĩnh hơn một chút. Ít ra nó còn đập.

Cô không phải người tin ma quỷ, tâm linh gì đó nhưng vẫn không ngăn nổi nỗi sợ đang dâng lên trong người.

Mẹ nó tự nhiên muốn đi dạo thì thôi đi, còn đi dạo đến lạc đường. Giờ hối hận vì trước không chịu đi thăm quan trường cũng không còn kịp.

Bóng đèn điện thoại rà tới một tấm bảng màu xanh đề "Khu vực phòng thực hành". Không biết thực hành cái gì, tự nhiên nhớ đến đây là khoa Y, vậy là thực hành giải phẩu sao.

Càng nghĩ càng choáng váng.

Rõ ràng không phải bệnh viện hay nhà sát vẫn khiến Hàm Hi Họa lạnh sống lưng. Lúc này cô chỉ ước mong nhanh tìm ra cái biển chỉ đường qua các khoa khác hoặc đơn giản là có người khác xuất hiện. Đương nhiên là con người. Kể mà có cái gì đó kỳ lạ bay ra chắc chắn cái mạng nhỏ của cô sẽ không giữ được, vì trái tim đã ngừng đập.

Nghĩ gì thì thấy đó, trong hành lang tối đen của phòng thực hành bất ngờ xuất hiện một bóng hình màu trắng, đó… đó như là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài phủ hết khuôn mặt.

Hàm Hi Họa chỉ hai giây lướt qua đã sợ đến run rẩy tay chân, cô hét lên một tiếng vang dội rồi bỏ chạy, đến lúc này còn xem đường nào với đường nào nữa. Cứ chạy trước rồi tính sau.

"Á." Thân thể vì chạy quá nhanh, lại chẳng thấy nỗi vật cản gì trên đường liền va vào cái gì đó. Cái gì đó không cứng rắn quá, cũng không mềm mại. Còn âm ấm, Hàm Hi Họa xác thực là con người, vì ma quỷ nào có thân xác ấm như vậy.

Người nọ bị tấn công đột ngột không đứng vững lùi hai bước rồi theo phản xạ đỡ lấy tay Hàm Hi Họa.

"Không sao chứ?" Giọng nói ôn hòa, mang chút quan tâm vang lên trên đỉnh đầu.

Hàm Hi Họa cuối cùng cũng đỡ sợ hơn, cô rời khỏi lồng ngực người nọ đứng thẳng dậy. "Tôi… xin lỗi."

"Có chuyện gì sao?" Vì quá tối nên chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

Đèn điện thoại của Hàm Hi Họa cũng chẳng biết đã tắt từ lúc nào. Chắc là hết pin rồi.

"Có ma." Nhắc tới liền thấy rợn tóc gáy, mẹ nó cái vật trắng trắng hình người kia cô không chắc có phải ma không nhưng thực sự rất đáng sợ.

Rồi cô nghe tiếng cười khẽ của người đàn ông. Hàm Hi Họa có thể đoán đây không phải sinh viên nam mà là giảng viên nào đó, vẫn còn trẻ nhưng cũng không quan trọng. Quan trọng là hiện tại có người này bên cạnh cô không còn lo lắng nữa…

Ngay lúc này bóng đêm đã bị xua tan, ánh sáng lần nữa bao phủ khắp Đại Học A.

Đèn điện trở lại bình thường, Hàm Hi Họa có thể nghe đâu đó tiếng la hét của sinh viên còn đang học thêm.

Tại sao khi nãy khi cúp điện cô không để ý tới vấn đề này cơ chứ, chỉ cần xác định nơi phát ra âm thanh có thể tìm thấy chỗ thoát thân, nói chung là tìm thấy chỗ có người nhưng lúc đó đầu óc bỗng bị đóng băng, iq lập tức về số âm nên mới mù mờ đi lung tung như vậy.

Mãi nghĩ vu vơ mà quên mất người vừa rồi mình va trúng, cho đến khi anh lên tiếng. "Về ký túc xá đi. Đêm khuya đừng đi lung tung."

Giọng nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người khác không tự chủ được mà phục tùng.

Khi ngẩng mặt lên, bốn mắt chạm vào nhau. Cuối cùng đã thấy rõ đối phương là ai.

"Giáo sư Hàn?" Thật không ngờ lại gặp anh trong tình huống này.

Hàn Dĩ Ngôn gật đầu, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc gần như không phát hiện.

Nhìn hình dáng thong dong, thanh tao của người đàn ông khuất dần, Hàm Hi Họa cũng phải thừa nhận. Với khí chất và vẻ ngoài xuất chúng như vậy làm sao không khiến nữ sinh mất hồn cho được chứ. Đương nhiên cô là ngoại lệ bởi vì cô đã có ngài chủ tịch cao lãnh, khó gần ở nhà kia rồi.

Trở về phòng cô vội sạc pin điện thoại. Do dự một lúc mới gửi một tin cho Nam Lãnh.

"Anh có thể mua quà cho em không?"

Nhìn chằm chằm điện thoại năm phút cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Cô thở dài, bất mãn vứt đó rồi đi tắm rửa lại.

Xong mọi chuyện lên giường, mở điện thoại xem vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Một cổ thất vọng dội về, Hàm Hi Họa buồn bực quyết định đi ngủ.