Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 92: Trò chơi sống còn 1



Bỗng một âm thanh tít… tít… tít lặp đi lặp lại đều đều vang lên khắp ngóc ngách khách sạn rộng lớn.

Cùng lúc đó màn hình chiếu trên sân khấu sáng rực, dần dần một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện.

Hình thù của vật trên màn hình chiếu càng lúc càng hiện rõ. Một đồng hồ hẹn giờ gắn chặt vào thân một quả bom, nó đang đếm ngược từng giây từng phút cho đến khi trở về số không chói mắt.

Ai đó hét lên: "Có bom."

Sau đó từng người la hét om sòm, có người cuống cuồng theo phản xạ tự nhiên bỏ chạy khỏi khách sạn nhưng cũng vừa lúc này tất cả đều phát hiện các cửa từ chính tới phụ đã đóng kín từ lúc nào không hay.

"Cửa khóa rồi." Lại có giọng ai đó sợ hãi lớn tiếng, lời này làm tất cả rơi vào hoang mang, sợ sệt.

"Cứu người… làm ơn."

"Ai đó gỡ bom đi không thì tất cả chúng ta sẽ chết."

"Mẹ nó, là tên khốn nào chơi trò này, cút ra đây."

Nam Lãnh nhíu chặt mày nói nhanh vào bộ đàm. "Tìm vị trí bom." Ánh mắt anh thâm trầm quan sát thật kỹ màn hình lớn vẫn đang hiển thị quả bom hẹn giờ. Còn ba mươi phút. Thời gian thật sự đang gấp rút, anh không chắc chắn đó có phải bom thật không hay chỉ là một trò đùa quá trớn của kẻ nào đó. Nhưng trực giác nói cho anh biết kẻ đằng sau đang muốn chơi tới cùng. Xác xuất bom đó là thật rất lớn.

Có gì khác thường, hình ảnh trên màn hình chiếu có chút thay đổi.

Đồng hồ hẹn giờ trước đó nằm ở ngay vị trí chính giữa thân quả bom nhưng hình ảnh hiện tại anh nhìn thấy đồng hồ hơi lệch về phía bên phải. Nghĩa là không những có một quả.

Sắc mặt Nam Lãnh hơi biến đổi, anh căng chặt quai hàm lại hạ lệnh. "Không phải chỉ có một quả. Lên sân thượng." Trên màn hình lại biến đổi. Nam Lãnh nheo mắt, giọng nói lạnh lùng tiếp tục nói vào bộ đàm. "Thùng rác."

Bọn chúng đã cài bom khắp khách sạn Vip, thậm chí cả Island Big. Nếu là cả Island Big xem ra chúng muốn giết sạch người ở đây. Vô cùng tàn độc. Đây không phải hành vi của bọn bạo động, Nam Lãnh không nghĩ những kẻ bạo động sẽ thông minh đến mức lên một kế hoạch trêu người như thế này. Để mua chuộc, điều khiển được Island Big không phải dễ.

Anh hít sâu muốn tìm ra quy luật giấu bom dựa vào hình ảnh hiển thị trên màn hình nhưng không có quy luật nào cả, bọn chúng là giấu một cách tự do.

Nam Lãnh chửi thề một câu. "Tìm kỹ trong bồn hoa."

Sức công phá của bom hẹn giờ tùy theo loại, một quả không thể nổ chết cả ngàn người nhưng mười quả chắc chắn phá tung toàn bộ khách sạn.

Hắn ta làm đến mức này, lại còn cố tình gợi ý nơi giấu bom. Đây rõ ràng là đang khiêu khích. Mà Nam Lãnh ghét nhất là bị kẻ khác chơi đùa hoặc tính toán.

Anh nghiến răng liên tục quan sát hình ảnh rồi hạ lệnh báo vị trí.

Tám quả bom đã được gỡ, thời gian chỉ còn mười lăm phút.

Đúng lúc này màn hình chuyển hoàn toàn sang khung cảnh khác.

Khi thấy rõ người phụ nữ của mình và Thẩm Thiếu Hàng đang bị trói chặt tay chân, cơ thể Nam Lãnh run một cái. Bàn tay anh nắm chặt, các khớp xương kêu lên những tiếng khô khốc.

Một giọng nói ngả ngớn xen lẫn ý cười quỷ dị vang khắp đại sảnh. "Quả là thú vị. Ha ha." Sau tiếng cười tàn độc đó hắn lại tiếp tục. "Nam tổng và giáo sư Hàn có thích món quà ta tặng không?"

Giọng nói này rất xa lạ cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn đều chưa từng nghe qua. Chỉ đoán chừng hắn không trẻ, tầm tuổi trung niên, trong khoảng bốn mươi đến năm mươi mấy.

Hàn Dĩ Ngôn cũng đã sớm thông báo cho thuộc hạ bên ngoài tập hợp nhưng có vẻ cả Island Big này đã bị một thế lực trong bóng tối thâu tóm. Tất cả bọn họ đều bị mắc kẹt trong này rồi, dù có trực thăng cũng khó mà thoát nổi. Rốt cuộc chúng là tổ chức nào? Tại sao nhắm vào hai bọn họ? Có liên quan người mà anh hận nhất chăng?

Hiện tại Hàm Hi Họa đang trong tay chúng, anh hay Nam Lãnh đều không dám khinh suất. Mà tình huống lúc này bọn anh đang ở thế yếu, chỉ có thể ra sức gỡ bom trước.

Nam Lãnh lạnh lùng cất tiếng, ánh mắt anh đảo khắp đại sảnh. "Ông là ai? Mục đích của ông là gì?" Lại quay trở về hình ảnh Hàm Hi Họa đang nằm cong người hôn mê. Thẩm Thiếu Hàng cũng không tỉnh táo. Anh đoán cả hai đã bị đánh thuốc.

Giọng nói của hắn lần nữa bay khắp sảnh tiệc. "Ta muốn chơi với các người một trò, thế nào?"

"Nói." Nam Lãnh lạnh giọng, anh không hề chú ý đến Hàn Dĩ Ngôn, anh chỉ biết vợ và bạn anh đang gặp nguy hiểm. Nếu hắn muốn chơi, được. Anh chơi. Ai mới là kẻ điều khiển trò vẫn chưa chắc đâu.

"Ta đặt câu hỏi, các người trả lời. Đương nhiên chỉ Nam tổng và giáo sư Hàn được phép đưa ra đáp án… Những người khác thì không tính." Hắn ngừng lại, điệu cười như kẻ làm chủ ván bài không dừng. "Có mười ba quả bom, các cậu đã tìm thấy tám quả… rất tốt, đúng là hậu sinh khả úy." Tức là còn năm quả.

Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn bặm chặt môi nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh trước đó chuyển thành một dòng chữ. Và đó là đề bài đầu tiên cho bọn họ.

Cả đại sảnh xôn xao một trận vì đa số đều không rõ đó là ngôn ngữ của nước nào.

Hàn Dĩ Ngôn híp mắt nghiền ngẫm những chữ ấy, anh biết đó là ngôn ngữ Ả Rập Xê Út. Lần này là bọn họ may mắn, ánh mắt chạm phải cái nhìn phức tạp của Nam Lãnh. Anh gật đầu ra hiệu câu này để anh.

Lần đầu tiên cả hai gạt tất cả mọi hận thù và khúc mắc mà đứng cùng một hướng cùng chiến đấu vì sự sống còn của người phụ nữ mà cả hai đem lòng yêu và cả những sinh mạng đang có mặt tại đây. Chung quy chuyện này đều là xuất phát từ bọn họ mà ra. Là các anh đã liên lụy đến những người vô tội vì vậy cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dùng tất cả sự sáng suốt đời này mà cứu bọn họ.

Còn bốn quả bom, thời gian chỉ còn sáu phút.

Hình ảnh tiếp theo là một dãy ký tự bằng số la mã.

Nam Lãnh vuốt cằm, ánh mắt như con báo đang săn mồi trong rừng đen sâu thẳm.

Không đến hai mươi giây khóe miệng người đàn ông nhếch lên. Đáp án đã hiện rõ trong bộ não xuất chúng.

Đồng hồ quả bom thứ mười dừng lại.

Còn hai phút ứng với hai quả bom cuối cùng.

Hình ảnh lần nữa chuyển tiếp. Một khẩu súng ngắn cầm tay đập vào mắt cả hai.

Bọn họ đều nhìn thật kỹ từng chi tiết dù là nhỏ nhất như đường vân vỏ súng cũng không bỏ qua.

Mày Nam Lãnh cau lại anh nói: "Súng ngắn bán tự động Colt M1911 xuất xứ từ Mỹ do John Browning sáng chế. Nó sử dụng loại đạn.45 ACP, hộp đạn chứa được 7 đến 8 viên, nhưng cũng có thể lắp một viên lẻ vào buồng đạn. Tầm bắn hiệu quả lên đến 62m, điểm nổi trội nhất là lực cản phi thường." Người đàn ông trả lời một cách nhanh chóng, không bị vấp dù chỉ một cái ngắt hơi cũng không.

Ai cũng nuốt nước bọt tâm phục khẩu phục.

Hàn Dĩ Ngôn mím môi đợi hình ảnh tiếp theo.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên khiến cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn đều chấn động. Cả đại sảnh lại một trận xôn xao. Có nhiều người còn đỏ mặt không dám nhìn màn hình chiếu.

Đó là một người đàn ông trên dưới ba mươi và một người phụ nữ còn rất trẻ đang cuồng nhiệt mà hôn nhau. Quần áo của cả hai móc lỏng lẻo trên thân thể, từng mảng da thịt chói mắt hiện lên trước máy ảnh nhưng dường như người trong cuộc không hề hay biết bản thân đã bị chụp lại.

Câu hỏi mà hắn đưa ra: Danh tính của hai người trên màn hình.

Nam Lãnh siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán và trên mu bàn tay nổi rõ. Hiếm thấy một người như anh trong bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể bình tĩnh, luôn giữ một vẻ mặt âm trầm, lạnh lẽo mà giờ đây ai cũng thấy rõ sắc mặt anh hoàn toàn biến đổi.

Là căm phẫn, tức giận như thể hình ảnh đó đã xúc phạm đến anh hoặc là xúc phạm đến người thân thương đã khuất.

Hai mươi giây cuối cùng. Tiếng van xin, hối thúc của vô số người trong đại sảnh không ngừng dội vào tai hai người đàn ông đang nắm giữ mạng sống của hàng ngàn sinh mệnh.

Cuối cùng Nam Lãnh căng quai hàm, anh nghiến răng, từng chữ thốt ra như bị đè ép một cách thô bạo. "Nam Kinh." Anh thề anh sẽ khiến kẻ đứng đằng sau kia sống không bằng chết.

Mười giây cuối cùng, màn hình đã chuyển sang hình ảnh của bom hẹn giờ, từng tiếng đếm ngược như rút cạn hy vọng được sống trong lòng mỗi một người tại đại sảnh.

Năm giây…

Nam Lãnh nghiêng mặt nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Ngôn, ánh mắt của anh không còn sự phức tạp hay bí ẩn thường thấy. Anh đang bày ra toàn bộ suy nghĩ của mình ngay lúc này cho Hàn Dĩ Ngôn rõ thông qua cặp mắt sâu hun hút.

Cứu người quan trọng nhất. Và đó là toàn bộ ý anh muốn truyền đến Hàn Dĩ Ngôn.

Khi còn một giây cuối cùng giọng nói chứa đựng sự nhẫn nhịn và thỏa hiệp của người đàn ông vang lên. "Hàn Mạt Nhu."

Đồng hồ ngay sau đó dừng lại ở 00:00:32. Nửa giây đã cứu sống tất cả bọn họ