Chú Xấu Xa Biết Thả Thính

Chương 46: Thuốc đắng dã tật (2)



"Thế có uống không?”

Vẫn vậy, vẫn chỉ là một cái bĩu môi và lắc đầu của Ngân.

Hắn hít thật sâu, cố gắng cho lời nói của mình không bị ấp úng, hắn nói:

“Cháu mà không uống là chú thơm cháu đấy!”

Hể? Cái gì? Chú vừa nói cái gì cơ? Ngân trề môi nghĩ bụng: chú đòi thơm mình á? Xùy, chú tuổi...

Cơ mà hôm nay chú lạ ghê cơ, mọi hôm chú có như vậy đâu. Tự dưng nay lại dụ cô bằng những lời ngon ngọt như thế! Hừm, chỉ có thể là có công chuyện!

Ngân nhìn hắn vẻ nghi hoặc làm hắn phát run sợ. Trời ơi, nhóc làm ơn đừng nhìn chú nữa! Nói câu này chú mày đây cũng cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đội quần lên đầu rồi đây! Hức...nhớ lại bỗng muốn khóc...

Ngân híp mắt, vẻ khinh khỉnh:

“Chú mà cũng đòi thơm được cháu á? Này chú, chú mơ tiếp đi”

Shit, ai mà thèm! Lại còn dám nói chú mơ đi nữa. Nhóc con này hình như chán sống rồi...

Hắn thẹn quá hóa giận, nói:

“Hừ, chú chỉ nói đùa thôi! Chứ chú đâu thèm”

Ngân làm một tràng “ồ” chán nản. Chú chỉ giỏi bao biện thôi à, nghe mà ghét! Hừ, tưởng gì chứ ai ngờ chú nói đùa, trêu đùa trái tim phụ nữ quá đấy. Giờ chỉ cần cô uống thuốc là được chứ gì, quá đơn giản!

Ngân gạt hắn ra, với tay lấy thìa thuốc đang đặt trên bàn cạnh giường ngủ, cô há mồm một phát là hết vèo thìa thuốc luôn. Hắn ngồi nhìn trầm trồ, thán phục, vỗ tay liên hồi nhằm khen ngợi cô và đương nhiên điều đó làm Ngân chẳng mấy hứng thú.

Cô rút khăn giấy từ trong bịch giấy để lau mồm, Ngân nói:

“Cháu uống xong thuốc rồi đó, chú không định thưởng gì luôn hả?”

Hắn dừng vỗ tay, mặt méo xệch với câu nói của Ngân. Ai da, có phải là hắn nuông chiều nhóc con này quá rồi không mà giờ làm xong cái gì là nhóc đều đòi phần thưởng thế? Thật là hư!

Nhưng có một sự thật là hắn không thể từ chối trẻ con được, điều đó thật khủng khiếp và quá khó khăn!

Hắn e hèm một vài lần rồi nói:

“Vậy cháu muốn chú thưởng gì nào?”

Hê, có phần thưởng rồi, có phần thưởng rồi, hê hê hê. Ngân không nghĩ ngợi nhiều gì liền nói:

“Cháu muốn thơm chú!”

Hể? Hắn đơ ra một hồi lâu như kiểu bị hóa đá. Phần thưởng mà nhóc con này muốn là thơm hắn? Này này, có quá đáng lắm không? Hắn đến nay chưa mất nụ hôn quý giá đó mà giờ phải trao cho nhóc con kém hắn cả thập kỉ á? Huhu, hắn không chịu đâu, hắn không chịu...

Hắn mếu máo nhìn Ngân nhưng cô phớt lờ ánh mắt đó và cô cảm giác chú hệt như một con cừu non, còn cô giờ đang là một con sói hung ác với chiếc bụng đói vậy! Cảm thấy mình đang đóng nhân vật phản diện quá!

Hắn run bần bật trước cái nhìn của cô nhưng rõ ràng hắn đã đồng ý tặng nhóc phần thưởng rồi, hắn không thể thất hứa. A, không thể thất hứa với trẻ con...

Hắn nhích lại gần chỗ cô, hai mắt nhắm tịt, hai tay nắm chặt vào nhau, môi mím lại, trông y hệt như một đứa con nít đi tiêm phòng vậy. Thật đáng yêu mà...

Ngân thở dài, thật là nhìn chú giống cừu non như vậy cô không có nỡ, hức... Cô thò chân khỏi chăn, đạp vào đít đạp hắn xuống đất.

Hắn im lặng ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn cô khiến Ngân phát cáu. Chú còn không mau biến đi là cháu ăn thịt chú đấy, hừ! Ngân giơ tay phẩy phẩy nhằm đuổi hắn ra khỏi phòng.

Hắn ậm ừ đứng dậy, cầm bát mang ra ngoài. Hắn đóng cửa phòng cô xong mới dám xoa cái mông bé bỏng của mình. Hức, vừa nãy nhóc ra tay mạnh quá, mông của hắn đau kinh khủng, huhu...

[...]

Ngân nằm trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nở một nụ cười nham hiểm, cô nói thầm:

“Hehe, đợi cháu lớn lên một tí nữa, cháu sẽ ăn sạch chú!”