Chúc Anh Đài Trọng Sinh Gặp Lại Mã Văn Tài

Chương 1: Cưỡng gian, vào từ phía sau, siết chặt



Mưa rơi nặng hạt bên cửa sổ giấy, hạt mưa đập vào cánh cửa vỡ tan như hạt ngọc trai tuột khỏi vòng ngọc.

Ở một căn phòng trang nhã, ngọn đèn dầu hình chim sẻ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Hơi xuân mát mẻ xuyên qua khe cửa sổ thổi vào, hơi nóng của mồ hôi mỏng bị cuốn đi, để lại hơi lạnh nhớp nháp.

Miệng bị miếng vải bông nhét đầy, quai hàm không chịu không nổi chỉ có thể để nước bọt rỉ ra thấm vào miếng vải.

Cổ tay bị trói không thể cử động, dục căn nóng bỏng không ngừng ra vào trong cơ thể, tiểu huyệt co giật tiết ra xuân dịch dồi dào, phát ra tiếng nước dâm mỹ...

"Thao thế này nàng có thoải mái hay không, hửm?" Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn.

"Ưm..."

Chúc Anh Đài quỳ trên giường, bờ mông căng tròn và đầy đặn của nàng nâng lên, yếu ớt vặn eo cố gắng thoát dục căn đang không ngừng thao lộng.

Nhưng hành động đó chỉ phí công, còn kích kích tính dục nam nhân càng cao hơn.

"Chảy nhiều nước như vậy." Nam nhân cười lạnh, hai mắt đỏ lên nhìn côn th*t xấu xí dữ tợn đâm vào trong tiểu huyệt non nớt mỏng manh của nữ nhân.

"A..." Thắt lưng Chúc Anh Đài bị cắm đến vô lực, hai má nóng lên vì thẹn.

"Đừng nghĩ đến việc cắn lưỡi tự sát." Mã Văn Tài nâng miệng của Chúc Anh Đài lên, bực bội lau nước mắt trên mi nàng, dưới thân lại tiếp tục cắm vào, núi non trùng điệp như muốn bị san bằng, cửa động nhỏ hẹp bị cắm đến cực hạn.

Bụng dưới bị cắm sâu mà đau đớn co rút, xuân dịch tiết ra cũng không đủ làm dịu cơn đau.

Dục căn của nam nhân to như xơ mướp làm cửa động của nàng muốn nứt ra, mỗi lần ra vào đều giống như bị tra tấn.

"Ư... ưm..." Hai mắt Chúc Anh Đài đẫm lệ, người mềm nhũn ra cam chịu bị nam nhân phát tiết dục vọng.

Có lẽ việc nàng đến thư viên Ni Sơn là một quyết định hoàn toàn sai lầm.

Kiếp trước nàng ngưỡng mộ nhân phẩm và phong thái của Lương Sơn Bá, cuối cùng Lương Sơn Bá làm nàng thương tâm mà chết.

Kiếp này nàng không định đến gần chàng ấy nữa, chỉ muốn trải qua một đời bình an, không ngờ vẫn lọt vào tầm mắt của Mã Văn Tài, không cách nào thoát khỏi.

"A..."

Cuối cùng dục căn của nam nhân cũng có dấu hiệu muốn rời khỏi tiểu huyệt, Chúc Anh Đài không khỏi nhẹ thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.

Nàng còn chưa kịp an lòng thì dục căn dữ tợn kia lại cắm nguyên căn vào một lần nữa mạnh mẽ đâm vào nơi hoa tâm sâu nhất, đau đớn và tê dại làm ngón chân nàng co quắp, xuân thủy không ngừng tuôn ra.

Nàng thống hận thân thể mẫn cảm của mình, khoái cảm truyền đến làm nàng xoắn chặt dục căn theo bản năng.

Lúc này Mã Văn Tài nhận ra nàng đã động tình, hắn di chuyển eo và đâm mạnh vào nơi bí ẩn mềm mại.

"Anh Đài, nhìn cái bộ dạng dâm đãng này của nàng, có phải kiếp trước đã cùng Lương Sơn Bá tằng tịu khi chung phòng không hả?"

Hắn cởi bỏ miếng vải đang cuộn trong miệng cô, ngón tay véo hàm dưới của cô để ngăn cô ngậm miệng.

"Nói!"

Hắn phải nghe được câu trả lời mới thôi.

"Sơn Bá chàng ấy không có cầm thú như ngươi!" Chúc Anh Đài phẫn hận nhìn hắn.

"Đừng nhắc đến Lương Sơn Bá trước mặt ta." Mã Văn Tài bóp eo nàng, hông đẩy mạnh về phía trước, lại cười, "Thật đáng tiếc, kiếp này nàng không có cách nào thủ thân vì hắn."

Nữ từ mềm mại quỳ ở dưới thân hắn, yếu ớt cam chịu bị hắn thao bờ mông vểnh lên như thoa một tầng mật ong, hôi mỏng dưới ánh đèn phản chiếu bóng loáng óng ánh, như tuyết trắng đầu mùa.

"A......" Chúc Anh Đài bị thao đến ngâm nga thành tiếng.

Nam nhân phía sau động tác chậm lại, dục căn to lớn của hắn chậm rãi rời khỏi hang động nóng bỏng ướt át, đau đớn qua đi để lại sự tê dại bao trùm.

Mồ hôi thấm ướt mái tóc hai bên thái dương, thi thoảng vài sợi rủ xuống khóe miệng, dục vọng hoa huy*t dâng lên.

Trong mật huyệt tựa như có ngàn vạn con kiến bò làm nàng rất ngứa ngáy, nàng muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cổ tay bị trói, không thể động đậy.

"Kêu to chút, cách vách là phòng của Lương Sơn Bá, để hắn nghe thấy nàng rên dâm dãng dưới thân ta như thế nào, tốt nhất là kêu lớn cho tất cả học sinh trong thư viện đến xem, bọn họ nhận ra Chúc Anh Đài họ biết là nữ tử, nàng không chịu được cô đơn muốn câu dẫn bạn cũ sao."

Bàn tay Mã Văn Tài vỗ vào cặp mông săn chắc của nàng, cặp mông đầy đặn nảy lên mấy cái, in hằn vết đỏ.

Chúc Anh Đài cắn chặt đôi môi trắng nõn như trái đào, không dám phát ra tiếng nào nữa.

Cảm giác bị đánh vào mông còn thẹn hơn là bị Mã Văn Tài thao, hai má nóng hồng lên, mắt giàn giụa nước mắt sinh lý.

"Cắn cái gì?" Mã Văn Tài nhéo cằm nàng, lại dùng khăn vải lúc nãy niêm phong môi nàng, sau gáy buộc một cái nút chắc chắn, "Bây giờ kêu đi..."

"Ưm...... A......" Mảnh vải buộc chặt miệng nàng, không thể động đậy được, chỉ có thể quỳ bò tùy ý để nam nhân ra vào nơi tiểu huyệt.

Chúc Anh Đài bị thao đến tâm trí mơ hồ, cảm giác như trận tình ái này không có điểm cuối, hông mông dán chặt vang lên tiếng bạch bạch, âm thanh còn vang vọng hơn cả tiếng mưa bão bên ngoài cửa sổ.

Nàng không hiểu sao cuối cùng sự tình lại thành ra như vậy.

Kiếp trước duyên mỏng với Sơn Bá, nàng chỉ muốn đến thư viện Ni Sơn nhìn chàng một lần, kiếp trước chàng thương tâm mà chết ở trong nhà, hai người chẳng có được cuộc tương ngộ cuối cùng.

Không ngờ vừa mới bước đến thư viện nàng đã bị phân đến ở cùng một gian phòng với Mã Văn Tài, đêm có còn bị hắn chiếm đoạt một thân trong trắng, điên cuồng thao lộng.

"Ưm...."

Nơi sâu trong mật huyệt bị thọc vào rút ra không ngừng làm nơi đó của nàng muốn trướng lên, xuân dịch phun trào như suối nguồn, vừa nỏng bỏng vừa nhớp nháp...

Nàng cuồn ngón chân lại, quỳ gối lên gian giường, đầu gối nghiêng về phía trước muốn thoát khoải cảm giác đê mê, mất khống chế này, nam nhân phía sau lại ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo trở về.

Bạch bạch bạch.

Lần này nàng bị dâm loạn điên cuồng hơn cả trước đó, âm thanh vang dội hết khắp gian phòng, lại bị tiếng mưa bên ngoài giấu đi.

Quy đầu của hắn dâm loạn cửa động của nàng, bụng nhỏ yếu ớt mẫn cảm bị sức mạnh cường thế ép vào, muốn phá hủy đi phòng tuyến của nàng, mông bị thao mạnh nảy lên hai lần, nhìn mị hoặc vô cùng.

Đau quá.

Chúc Anh Đào bị cắm đến cao trào, hai chân run lên.

Tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong bị cắm đến cực hặn, hơi thở của nàng càng nặng nề, đôi hôi đỏ thắm khẽ hé mở, cảm giác vừa ngứa, vừa sảng khoái, dường như chỗ đứa đó đang bị ngón nay thô to cào mạnh, da thịt bị mất đi một lớp, vừa sung sướng vừa thống khổ.

"A!" Chúc Anh Đài muốn kêu lên.

"Anh Đài, nàng xem hiện tại nàng có giống tiểu dâm phụ không?" Mã Văn Tài bị mật huyệt siết chặt đến nỗi xém nữa bắn ra, bàn tay có vết chai mỏng vỗ mạnh lên chiếc mông tròn trịa đang vểnh lên, "Ai cho nàng siết chặt?"

Mã Văn Tài tiếc nuối nhìn miệng nhỏ Chúc Anh Đài đang bị mảnh vải bịt kín, hiện tại nàng chỉ nói những lời hắn không thích nghe, nếu nàng có thể nỉ non gọi tên hắn thì thật là sảng khoái biết bao.

Hắn tưởng tượng ra hình ảnh đó thì nhiệt huyết sôi trào, dục căn dữ tợn xấu xí dục giã vào trong động hẹp cắm vào rút ra, hình ảnh kích thích thị giác đó cùng sự chiếm hữu của mình làm khoái cảm của hắn dâng trào, bóp eo nữ nhân ra sức rong ruổi.

Tốc độ thọc vào rút ra tốc độ nhanh hơn, thủy dịch tiết ra càng nhiều, vật căn thô to cũng không có cách nào lấp kín không để xuân dịch chảy xuống.

Máu xử nữ và thủy dịch trộn lẫn vào nhau, từ nơi giao hợp tích lại rồi chảy xuống, nhỏ giọt trên giường, Mã Văn Tài nhìn mà hai mắt đỏ lên.

Sau một trăm lượt ra vào liên tiếp, khăn trải giường đã ướt đẫm, đổi màu sậm hơn.

Nữ nhân dưới thân cố gắng bò lên phía trước, lại bị kéo trở về tiếp tục bị làm, đến tận lúc nàng ấy không có sức rên rỉ, vòng eo sụp xuống, cả người úp lên giường, tóc đen rũ khắp giường, tùy ý mặc hắn làm.

Quy đầu bị mật huyệt hút chặt theo tiết tấu, toàn bộ dây thần kinh mẫn cảm của hắn đều bị bao vây ở bên trong.

Khoái cảm từ xương lan ra khắp người, xông thẳng đỉnh đầu, tựa như nếm được rượu ngon được ủ lâu năm, ngọt say mê người.

Hắn trút toàn bộ tinh dịch vào sâu bên trong tử cung nữ nhân đó.

Chúc Anh Đài triều xuy run rẩy không ngừng, đầu óc trống rỗng, mật huyệt trước giờ chưa bị kích thích như thế này, từng nếp uốn trong huyệt thịt co lại đỡ lấy tinh dịch đặc sệt muốn đẩy ra ngoài, nhưng lại bị côn th*t vẫn chưa mềm xuống đang ở trong tiểu huyệt của nàng chặn lại, nàng bị động tiếp nhận khoái cảm mãnh liệt.

Mã Văn Tài rút dục căn của mình ra, máu xử nữ trộn với dân dịch và tinh dịch từ trong động bị thao sưng đỏ chảy ra, rơi tí tách xuống mặt đất.

Hắn dùng ngón tay che lấy cửa động của nàng, xoay người Chúc Anh Đài lại, đặt gối mềm lót dưới eo nàng.

"Nghe người ta nói làm như vậy sẽ dễ mang thai." Hắn chăm chú quan sát biểu tình của Chúc Anh Đài.

Chúc Anh Đài bị thao đến ngây người, giờ đây cũng bắt đầu hoàn hồn, ánh mắt thanh tỉnh lại, bên trong đôi mắt ấy chỉ có sự sợ hãi.

"Anh Đài, nàng thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc, cũng thiếu ta con cháu nối dõi," Mã Văn Tài thì thầm bên tai nàng, "Nếu nàng không muốn cho thì ta đây tự đòi!"

Dục căn của hắn lại có dấu hiệu ngẩng đầu, côn th*t nóng hổi to lớn một lần nữa đâm vào hoa huy*t mẫn cảm, vừa mới đưa vào, Chúc Anh Đài đã run run đến cao trào.

"Thật muốn cho người khác xem bộ dạng dâm đãng này của nàng, dục căn của Sơn Bá sợ là không thỏa mãn được nàng đúng không?"

Chúc Anh Đài vùi mặt vào gối trốn tránh như đà điểu, vì sao hắn đã chiếm đoạt nàng còn muốn nhục nhã nàng?

côn th*t hắn trong tiểu huyệt của nàng như động như không, cảm giác trống rỗng lan tràn hết người, nàng không khống chế được siết chặt vật căn muốn nuốt nào, huyệt thịt vì khẩn trương siết càng thêm chặt, kích thích đến tận dây thần kinh trung ương.

Thật khó chịu.

"Đừng có gấp, tướng công của nàng thể lực tốt hơn loại ma ốm như Lương Sơn Bá nhiều, nhất định sẽ giúp nàng thỏa mãn."

Chiếc đèn dầu hình chim sẻ lẳng lặng tỏa ra tia sáng mờ nhạt, chiếc màn đang chiếu bóng nam nữ giao hoan trên giường, khi thì quỳ, khi thì nằm, tiếng thở dốc và tiếng giường kêu kẽo kẹt vang cả một đêm.

Ngày hôm sau, lúc Chúc Anh Đài tỉnh lại thì mặt trời lên cao.

Ánh mặt trời ấm áp, chồi cây mơn mởn đang vươn lên, mặt đất khô ráo, nếu không phải trên mặt đất còn vài cánh hoa tàn, nàng sẽ tưởng rằng trận mưa gió đêm qua chỉ là ảo giác.

Nàng muốn cử động cả người, toàn thân xương cốt kêu rên, run rẩy dường như có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào.

Chúc Anh Đài muốn khóc nhưng lại khóc không thành tiếng, giọt lệ lẳng lặng theo đuôi mắt chảy xuôi xuống gối mềm, làm chiếc gối ẩm ướt.

Nàng đã không còn tấm thân trong sạch, không thể lại hoài thai con của Mã Văn Tài, nàng cần đi tìm chén thuốc tránh thai.

Nàng muốn về nhà, không thể ở lại thư viện Ni Sơn này thêm một khắc nào nữa.