Chúc Anh Đài Trọng Sinh Gặp Lại Mã Văn Tài

Chương 2: Cách Lương Sơn Bá một cánh cửa, bị Mã Văn Tài thao



Sau khi uống xong nửa tách trà, Chúc Anh Đài đã có thể lấy lại giọng nói.

"Ngân Tâm..."

Nàng yếu ớt gọi tên nha hoàn của mình, căn phòng không một bóng người làm nàng sợ hãi.

Khung cửa sổ nằm ở hướng đông, lúc này mặt trời đã dần ngả về tây, ánh nắng chói chang càng làm cho căn phòng này thêm lạnh lẽo.

Không có ai trả lời.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng bước chân vang lên, Ngân Tâm chạy vào trong phòng, nhào vào trong lòng của nàng khóc lớn.

"Tiểu thư, hức hức......" Ngân Tâm khóc nức nở.

"Khóc cái gì?" Chu Anh Đài lấy khăn lau nước mắt cho nàng ấy, "Ta cần em làm một chuyện giúp ta."

Nàng mặc kệ những dấu hôn xanh xanh tím tím trên người mình, sai Ngân Tâm xuống núi mua dược tránh thai.

"Tiểu thư, nếu tiểu thư vẫn ở đây nhất định sẽ Mã Văn Tài tiếp tục khinh nhục người." Ngân Tâm khóc lóc không muốn đi.

"Ta có cách của ta, em mau đi đi."

Chúc Anh Đài nhìn Ngân Tâm mang ngân lượng rời đi, thư viện Ni Sơn nằm trên sườn núi, dưới chân núi có một thị trấn nhỏ, đi đi về về phải mất tầm hai ba giờ, vừa kịp về đến trước khi trời tối.

Nàng cố gắng ngồi dậy rời khỏi giường, dây chằng giữa bắp đùi căng ra, chỉ vừa động nhẹ đã khiến nàng phải hít một hơi vì đau đớn.

Mã Văn Tài thao nàng mạnh bạo trên giường, hiện tại có thể đứng dậy đã là tốt lắm rồi.

Nàng ước lượng thời gian, hiện tại là sau bữa trưa, chuẩn bị đến giờ lên lớp, cho nên lúc này Mã Văn Tài sẽ không trở về, chắc là buổi chiều cũng sẽ không xuất hiện.

Chúc Anh Đài dùng vải bó ngực, khoác lên mình bạch y trang nhã phối với thắt lưng xanh lam, muốn đi tìm người sắp xếp phòng để đổi phòng ngủ.

Trên đường đi, đôi chân Chúc Anh Dài run run, trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh Mã Văn Tài đè mình lên giường, thao nàng hết lần này đến lần khác, đến khi nàng bất tỉnh hẳn vẫn không buông tha.

Cửa động muốn nứt ra bởi côn th*t thô to, da thịt mềm mại bị cọ xát đến sưng lên đỏ tấy, tinh dịch thấm vào vùng da nứt ra chảy dọc xuống, cảm giác đau nhức vì bị ăn mòn khiến nàng cắn chặt răng, cố gắng lết từng bước đến nơi quản lý phòng.

"Chủ quản, ta muốn đổi phòng." Mặt Chúc Anh Đài tái nhợt, đau đến nhíu mày.

"Chúc Anh Đài phải không?" Nhìn bộ dáng lung lay như sắp ngã xuống của cô, chủ quản Tề Túc cũng không khiển trách gì thêm nữa, "Không biết hôm nay có bao nhiêu học trò đến tìm ta xin chuyển phòng, học trò và Mã Văn Tài chỉ mới ở cùng nhau, bạn cùng phòng có bật đồng là điều khó tránh khỏi, học cách hòa hợp với bạn là bài học đầu tiên của thư viện Ni Sơn, đổi bạn cùng phòng cũng không giải quyết được vấn đề."

"Ta không phải..." Chúc Anh Đài ngập ngừng, nàng không biết nên nói như thế nào, thật sự rất khó để mở miệng, "Có một lý do đặc biệt nên cần đổi, mong tiên sinh châm chước."

Nàng trịnh trọng cúi đầu hành lễ với người quản lý phòng.

Chủ quản vội đỡ nàng dậy, hầu hết học trò đến thư viện Ni Sơn không phú cũng quý, làm sao hắn nhận nổi cái hành lễ này?

"Được rồi, buổi chiều tan học ta sẽ gọi Mã Văn Tài tới, các trò thương lượng với nhau, nếu thật sự vẫn không được thì đổi phòng." Chủ quản Tề nói.

Chúc Anh Đài nghe thây sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, thương lượng với Mã Văn Tài sao, làm sao mà hắn đồng ý được?

Cách của chủ quản không thể thực hiện được, nhưng nàng cũng đã biết được có nhiều học trò khác cũng muốn đổi phòng như nàng.

Kiếp trước nàng hoàn toàn không để ý đến điều này, chỉ mong có được phòng riêng, bạn cùng phòng không phải

Lương Sơn Bá thì cũng là người khác, hiện tại nếu nhất định phải chung phòng với người khác thì nàng sẽ đổi với một ai đó.

Bất kể là ai thì cũng tốt hơn ở cùng Mã Văn Tài.

Nàng muốn hỏi chủ quản còn ai muốn thay đổi bạn cùng phòng nữa, nhưng do dự một hồi vẫn không thốt lên được, nàng đứng dậy, cáo từ chủ quản.

Chúc Anh Đài dựa vào tường và run run đi men theo tường giảng đường, may vừa đúng lúc giải lao.

Hoa cỏ cây cối bên ngoài giảng đường tươi tốt, từ khe hở của những kẽ lá lọt vào khuôn mặt xinh đẹp, đẹp tựa tranh vě.

"Huynh là Chúc Anh Đài sao? Mã huynh đã xin phép cho huynh rồi, nếu huynh bị bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần đến đây." Thiếu niên bên cửa sổ thấy nàng còn cách mình bước ba bước liền tiến đến phía nàng.

Các thiếu niên đang đùa giỡn trong giảng đường đột nhiên im lặng, tập trung nhìn Chúc Anh Đài đứng dưới bóng cây, dây thắt lưng ôm lấy eo thon của nàng, nhìn thật yếu đuối đáng thương, nếu nàng là nữ nhân thì còn đẹp đến nhường nào nữa?

Mã Văn Tài đang ngồi ở hàng ghế đầu đương nhiên cũng phát hiện ra nàng, vén màng có lau ra nhìn, thấy Chúc Anh Đài cười nói với Đồng Huệ, mặt toát ra vẻ dịu dàng.

Có phải ngoại trừ hắn ra, ai cũng có thể không? Tay Mã Văn Tài siết chặt nắm thành quyền, chắp tay với phu tử xin nghỉ rồi đứng dậy rời đi.

"Anh Đài, thân thể không khỏe đừng đi lung tung bên ngoài, bị trúng gió thì phải làm sao? Mã Văn Tài đứng bên cạnh Đồng Huệ, dịu dàng nói.

Nhìn thấy hắn tới gần, Chúc Anh Đài run lên, gót chân vô thức lùi về phía sau.

Nàng muốn xoay người bỏ chạy nhưng chân nàng như bị cắm rễ, cố định tại chỗ, không thể cử động được.

Khóe miệng Mã Văn Tài nhếch lên thành một nụ cười, chặn Chúc Anh Đài lại và bế nàng lên.

"Ta đưa đệ về nghỉ ngơi."

"Không cần." Trán Chúc Anh Đài toát mồ hôi lạnh, trở về nghỉ ngơi sao, chẳng qua lại muốn đè nàng lên giường rồi thao lộng.

"Chúc huynh, sắc mặt huynh thật sự không tốt lắm, để Mã huynh đưa huynh trở về đi." Mặt Đồng Huệ toát ra sự quan tâm, chỉ có điều đường đường hai đại người nam nhân mà lại đi bế kiểu công chúa thì có hơi kỳ quái.

Mã Văn Tài bế Chúc Anh Đài trên tay, bàn tay vuốt ve chiếc eo đang run rẩy của nàng.

"Mã Văn Tài, ngươi là đồ cầm thú." Chúc Anh Đài thấy xung quanh không có ai, mắng thẳng vào mặt hắn.

"Ta cầm thú sao?" Mã Văn Tài tự nhận giáo dưỡng của mình rất tốt, lại luôn bị nàng chọc giận.

Ngày tân hôn nàng bỏ rơi hắn và quan viên hai họ đang chờ trong viện, đi tự sát trước bia mộ của Lương Sơn Bá, làm hắn hổ thẹn bị người chế nhạo, bây giờ lại nói hắn là cầm thú?

"Nếu nàng đã nói như vậy, nếu ta không làm chuyện cầm thú thì sao xứng với hai chữ cầm thú này..." Mã Văn Tài nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn đóng sập cửa phòng lại, ném Chúc Anh Đài lên giường.

Chiếc chăn bông tối qua đã được thay bằng một chiếc chăn mới, mềm mại đến mức khiến người ta chìm đắm trong đó.

Dù vậy Chúc Anh Đài bị ném lên giường cũng hơi đau, trước đó cả người nàng như bị bánh xe cán qua, làm sao có thể chịu đựng được sức lực lớn như vậy?

Âm thanh tiếng vải bị xé rách vang lên, cơ thể thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn bị bại bộ ngoài không khí.

Da thịt non mềm trắng nõn khắp nơi đều có vết bầm tím của dấu hôn, trên eo nàng còn có dấu tay càng thêm bắt mắt, nơi giữa hai chân sưng đỏ, khắp người vương vãi vài dấu răng.

Dấu vết của trận làm tình tàn nhẫn đêm qua để lại.

"Mã Văn Tài, huynh vốn trời sinh thông minh, phong thái trác tuyệt, có không ít cô nương ái mộ huynh..." Chúc Anh Đài nói.

Mã Văn đang định nắm lấy cổ tay nàng thì chợt dừng lại, dù biết những lời tiếp theo của nàng sẽ chẳng có gì ý gì hay, nhưng hắn vẫn muốn dừng lại để nghe lời đánh giá của nàng về mình.

"Tiểu thư nhà quan hay nữ tử gia giáo dòng dõi thư hương, huynh muốn kiểu gì cũng có, cần gì cứ phải cố chấp không buông với ta? Dưa hái xanh sẽ không ngọt." Nàng thử nói đạo lý với Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài cười tự giễu, nâng cằm nàng lên, tay quen thói lấy ra một dải vải bịt miệng nàng.

"Sao nàng biết không ngọt? Ta cảm thất rất ngọt."

Một tay hắn dùng sức đâm mạnh vào hoa huy*t của Chúc Anh Đài, tay còn lại cởi bỏ lớp vải quấn quanh đồi núi đầy đặn của nàng.

Nơi nhạy cảm bị ngón trỏ đâm lập tức hút vào, sau một đêm thảo phạt điên cuồng, cuối cùng cửa động không còn chướng ngại khó vào như đêm qua, nhưng vẫn ấm áp, siết chặt như cũ.

Sự đụng chạm mềm mại ướt át kích thích dây thần kinh của hắn, côn th*t lập tức ngẩng đầu lên, muốn đút ngay vào cái tiểu huyệt non nớt mê hoặc Muốn câu đi cả hồn hắn.

Bầu ngực lớn không còn bị bó chặt bởi lớp vải nữa, đôi thỏ trắng nảy ra, nhũ hoa bị chà đạp đến vươn thẳng run run, trông rất đáng thương.

Hắn cúi người ngửi mùi hương sữa tỏa ra từ trên người thiếu nữ, há miệng ngậm lấy quả vo" sữa, vừa thơm vừa mềm.

Chúc Anh Đài bị bú đến đau nhói, nhũ hoa của nàng từ tối qua đến giờ vẫn chưa thả lỏng, cánh tay mảnh khảnh bị tay hắn giữ lấy, đưa lên và giữ chặt trên đỉnh đầu của nàng.

Nàng chỉ có thể dùng chân mình quẫy đạp vào chân hắn, cố gắng đẩy ngón tay đang xâm nhập đi.

Một lần hai lần...

Cổ tay nàng bị trói lại, gót chân sen bị nam nhân cầm lên thưởng thức, ngón chân trong suốt như ngọc đẹp đến mê người.

Chúc Anh Đài muốn rụt chân lại, nhưng động tác này khiến ngón tay người đàn ông cắm lại dễ dàng hơn, hai chân thẳng tắp giơ cao, hai ngón tay đút vào frong tiểu huyệt, dần dần phát ra tiếng nước nhớp nháp.

Một cảm giác ngứa ngáy dâng lên từ bụng dưới, như chờ đợi thứ gì đó lấp đầy.

"Chúc Anh Đài?"

Cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, là giọng nói của Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài nghe thấy liền muốn rơi lệ.

"Thì ra hai người các ngươi tằng tịu với nhau sớm như vậy, ta còn tưởng sau khi học xong rời khỏi thư viện Ni Sơn này các ngươi mới ước hẹn, có phải các ngươi đã dắt tay nhau đến thư viện đọc sách rồi lén lút thông gian không?"

Mã Văn Tài biết khả năng xảy ra chuyện này rất thấp, nhưng trong lòng hắn vẫn là không nhịn được ghen tuông.

Anh Đài. Anh Đài. Anh Đài.

Cái tên Lương Sơn Bá này thật khiến người ta chén ghét.

"Đệ ấy ngủ rồi, có chuyện gì mai hẵng nói." Mã Văn Tài hôn lên ngón chân nàng, cuối cùng không khắc chế được dụ© vọng nữa, cởi bỏ áo ngoài, đè Chúc Anh Đài dưới thân.

"Ưm..." Chúc Anh Đài không nhịn được khẽ rên lên.

Nơi huyệt thịt đang bị trầy lại bị đẩy mạnh vào, cơn đau khiến nàng ứa ra những giọt nước mắt sinh lý.

"Ai cho phép nàng khóc?" Mã Văn Tài bực bội lau nước mắt cho nàng.

Hắn có điểm nào thua kém Lương Sơn Bá? Sao lại khiến nàng chán ghét như vậy?

Chúc Anh Đài nhắm mắt lại, quay đầu không thèm nhìn hắn, mặc kệ hắn những điều hắn nói, bây giờ nàng cần tiết kiệm sức lực, chờ đến khi ca ca đến đón nàng trở về Chúc Gia Trang.

"Nói!" Mã Văn Tài thấy nàng phớt lờ mình thì tức giận.

Kiếp trước nàng không cam lòng chấp nhận số mệnh, trên đường gả cho hắn thì đâm đầu vào bia mộ mà tự sát, bây giờ lại bày ra bộ dáng giả vờ cam chịu số phận là để cho ai xem?

"Mã huynh, có huynh ở đây càng tốt, ta có chuyện muốn nói với huynh." Lương Sơn Bá đứng bên ngoài cửa nói vọng vào.

côn th*t vào trong huyệt thịt ấm áp như đang vùi trong ổ chăn, hô hấp của Mã Văn Tài dần nặng nề, vật căn thô to của hắn bị tiểu huyệt của thiếu nữ kẹp đến sảng như tiên, nào có tinh lực mà đi ứng phó với Lương Sơn Bá.

"Ngươi cứ nói thẳng."

Bên ngoài không có động tĩnh gì, Mã Văn Tài đang xoa nắn nhũ hoa vươn cao, côn th*t mạnh mẽ ra vào nơi cửa động mềm mại.

Mặc kệ thế nào đi nữa, kiếp này Chúc Anh Đài phải là của hắn.

"Là chuyện liên quan đến Chúc Anh Đài, tổng quản nói ta đến thông báo với huynh." Lương Sơn Bá nói.

Mắt Chúc Anh Đài đột nhiên mở to, chuyện mà chủ quản nhờ Lương Sơn Bá chuyển lời chỉ có thể là việc nàng muốn đổi phòng.

Nếu Mã Văn Tài biết, sợ là việc lén đổi phòng của các học trò khác cũng bị hắn phá đám.

"Ồ?" Mã Văn Tài không hề có bỏ lỡ biểu cảm trên mặt nàng, ra vẻ hứng thú nhìn nàng.

Đuôi mắt thiếu nữ nhiễm tình dục ửng đỏ, ánh mắt đê mê, mị nhãn như tơ, nhưng giữa hai chân mày vẫn có một tia cố chấp quật Cường, thật là rung động lòng người.

Hắn có thể đoán được lý do nàng đi tìm chủ quản, vì sao lai muốn rời bỏ hắn?

Hay là ở trên giường, cảm thấy hắn không thể thỏa mãn được nàng?

Mã Văn Tài ôm lấy Chúc Anh Đài, đè nàng lên cánh cửa bên ngoài có Lương Sơn Bá đang đứng, bầu ngực nàng bị cửa ép đến bẹp, hắn ra sức thao nằng từ phía sau.

"Ưm..." Chúc Anh Đài không hiểu được sở thích xấu xa của hắn, tiểu huyệt vì lo lắng mà càng xoắn chặt, xiết lấy dục căn đang dân loạn từ phía sau.

Đầu nhũ hoa áp vào lớp giấy dầu trong mờ của cánh cửa, nếu Lương Sơn Bá nhìn xuống là có thể nhìn thấy quả anh đào hồng hào và hếch lên của Chúc Anh Đài.