Chứng Bệnh

Chương 73: Lúc nào anh cũng chiều em cả



Edit: Khang Vy

Dụ Lạc Ngâm vào cửa đã thấy cô gái mặc áo ngủ mỏng manh cuộn tròn trên sofa, dường như đang xem TV, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo xinh đẹp.

“Sao mắt lại đỏ thế?” Dụ Lạc Ngâm đi tới, cúi người dùng lòng bàn tay nhẹ lau khoé mắt mềm mại của cô, giọng nói lành lạnh mang theo ý cười, “Hay là do tối qua bị anh bắt nạt quá à?”

Lại chơi trò lưu manh.

Bạch Tầm Âm nhìn anh, không cam lòng yếu thế, “Ai bắt nạt ai cơ?”

Cô cũng đã để lại không ít dấu cắn trên người anh, còn hùng hồn hơn một chú mèo nhỏ.

“Được rồi.” Dụ Lạc Ngâm cười một tiếng, ánh mắt yêu chiều, “Là em bắt nạt anh.”

Anh đưa tay quơ quơ chiếc túi trong tay, “Tối nay ăn cá nhé?”

“Ừm.” Bạch Tầm Âm gật đầu, “Cái gì cũng được cả.”

Dụ Lạc Ngâm phát hiện, hôm nay Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn lạ thường, giống như một chút mèo Garfield dụi đầu đòi vuốt ve.

Anh cũng rất vui vẻ, ngón tay nâng cằm cô lên, sau đó phủ kín đôi môi mềm mại của cô, liếm mút một lúc lâu.

Sau đó cảm thấy mỹ mãn mới buông cô ra, đi tới phòng bếp để làm cá.

Chỉ là Bạch Tầm Âm vẫn chưa hề thoả mãn.

Đầu lưỡi của cô gái nhỏ khẽ liếm khoé môi, nhìn bóng dáng cao lớn của Dụ Lạc Ngâm rồi híp mắt, ngay sau đó đứng dậy đi tới.

Cô ôm lấy vòng eo của anh từ phía sau, hiếm khi làm nũng dính người không thôi.

Đối với Dụ Lạc Ngâm mà nói, chuyện này giống như ‘mặt trời mọc đằng Tây’ vậy, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, “Em làm sao thế?”

Hôm nay Bạch Tầm Âm nhiệt tình một cái kỳ lạ, không giống như bình thường.

“Không sao cả.” Nhưng cô gái nhỏ lại phủ nhận, cọ cọ lên người anh, nhón chân hôn lên yết hầu anh, giọng nói lành lạnh mang theo ý quyến rũ nào đó, “Em muốn ăn cái khác cơ.”

Đối với hôm nay mà nói, mấy món khác như là đồ chay vậy.

Đương nhiên Dụ Lạc Ngâm không ngốc tới mức không hiểu rõ ám chỉ trong lời nói của cô, đôi mắt anh loé lên.

“Thì ra Âm Âm thích phòng bếp sao?” Anh không nhịn được cười, tay dùng sức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô rồi nhấc cô lên.

Lúc Bạch Tầm Âm cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt bếp, đôi môi cũng đã bị anh gặm cắn, mà anh lại hỏi tiếp, “Nơi này thế nào? Thích không?”

Cô cụp mắt.

Cực tốt.

Phòng bếp là nơi rối loạn, vui vẻ ở đây lại càng tăng thêm sức mạnh.

Đáng tiếc, Bạch Tầm Âm lại quên mất, trong chuyện này, một khi Dụ Lạc Ngâm lăn lộn là không để yên cho cô.

Cuối cùng Bạch Tầm Âm cũng không chịu nổi nữa, cố ý dùng ‘thủ đoạn’ kích thích anh.

“Shh…” Dụ Lạc Ngâm nhíu mày, đôi mắt thêm vài phần tàn khốc, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, giọng nói không thiếu vẻ hung ác, “Mẹ nó anh chiều em quá rồi đúng không?”

Quyến rũ anh thì thôi đi, vừa rồi còn dám dùng chiêu kia nữa, cô không biết là không được khiêu khích đàn ông ở trên giường sao?

“Đúng vậy đó.” Bạch Tầm Âm cho là hợp tình hợp lý, cắn bả vai anh rồi cười, “Lúc nào anh cũng chiều em còn gì.”

Xem như là đạt được thoả thuận nào đó.

Nhưng dáng vẻ ngây thơ không nói lý này của cô bây giờ đúng là hiếm thấy, lại khiến anh cực kỳ hưởng thụ.

Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cười, đôi mắt hơi hồng ôm cô đi vào phòng ngủ, lúc cửa bị đá ra còn nói –

“Đương nhiên, phải chiều em cả đời này.”

Chỉ cần cho anh cơ hội này là được.

Làm loạn cả một buổi chiều, đương nhiên món cá vược hấp cũng trở thành bữa ăn khuya.

Hai người đều không phải kiểu thích vừa ăn vừa nói chuyện, trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chén đũa va chạm

Lại vô cùng hài hoà.

Có thể là do ánh đèn dịu dàng ở trên đầu khiến cho cả hai người như mạ một lớp ánh sáng ấm áp.

Ở đây không có chuyện người nào nấu cơm thì không phải rửa bát, bởi vì một mình Dụ Lạc Ngâm có thể làm tất cả các công việc nhà, đương nhiên cũng bao gồm nấu cơm rửa bát. Trước đó, Bạch Tầm Âm chưa bao giờ tự hỏi về chuyện ‘việc nhà’ rườm rà phức tạp này, đến hôm nay cô mới nghĩ, có phải bản thân mình đã quá lười biếng rồi hay không.

Có phải là… cũng nên chia sẻ việc nhà với anh không?

Dù sao cuộc sống cũng là của hai người, không phải một.

Vì thế, Bạch Tầm Âm đi tới giúp Dụ Lạc Ngâm lau sạch nước trên bát đũa, giống như hàng ngày anh đã làm vậy.

“Ôi, hôm nay có tiến bộ đấy.” Dụ Lạc Ngâm nhìn thấy bật cười, “Không phải em ghét nhất là chạm vào bát đũa sao?”

Bạch Tầm Âm không nói gì, yên lặng làm việc.

Chỉ là Dụ Lạc Ngâm lại không nhịn được muốn nói chuyện, còn trêu chọc cô, “Sao hôm nay em ngoan thế?”

Ngoan ngoãn để cho anh làm tư thế nào cũng được, còn giúp anh việc nhà.

Dụ Lạc Ngâm cảm thấy bản thân mình có lẽ thật ti tiện, thế mà lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh[1].

Bạch Tầm Âm nhìn anh một cái, có hơi bất mãn, “Anh nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì?”

Sau đó, suy nghĩ y như thẳng nữ sắt thép – vẫn là lúc ở trên giường, Dụ Lạc Ngâm ngoan hơn nhiều.

Dụ Lạc Ngâm khác với hầu hết mọi người, lúc xuống giường thì thích nói lời cợt nhả, trên giường còn đỡ hơn nhiều, hầu hạ cô tương đối thoải mái.

Dụ Lạc Ngâm cũng không biết suy nghĩ của cô gái nhỏ đã trôi đi tận đâu, ánh mắt lười biếng dừng trên người cô.

Đèn trần ở phòng bếp chiếu rọi lên chiếc váy ngủ màu trắng sữa trên người Bạch Tầm Âm, giống như phác hoạ ra một lớp ánh sáng nhạt, mái tóc cô xoã tung, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, dáng vẻ cầm bát đũa y hệt bức tranh sơn dầu Châu Âu.

Khiến người ta muốn ngừng mà không được, muốn cưới cô về nhà, muốn tạo nên một gia đình đầm ấm.

Hầu kết Dụ Lạc Ngâm chuyển động một cách khó phát hiện, sau đó ép buộc bản thân nhìn đi chỗ khác, tiếp tục rửa chén.

Nhưng dừng một chút vẫn cảm thấy không cam lòng.

Anh làm như vô tình nói, “Tuần sau, anh họ anh đính hôn…”

Bạch Tầm Âm không nghe rõ anh nói gì, “Hửm?”



“Âm Âm.” Dụ Lạc Ngâm hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói, “Tuần sau anh họ anh đính hôn, em tới tham dự với anh được không?”

Đây là một lời mời chính thức, thỉnh cầu Bạch Tầm Âm đến gần với gia đình của anh hơn, ý nghĩa không giống bình thường cho nên anh mới khó có thể mở miệng như vậy.

Bởi vì Dụ Lạc Ngâm không biết Bạch Tầm Âm có sẵn sàng hay chưa.

Hơn nữa… anh cũng hèn nhát đến độ không dám xác nhận.

Anh nói xong thì quay đầu đi tiếp tục dọn dẹp, hàm hồ lấy một cái cớ che giấu, hận không thể làm như chưa từng nói, “Nếu không có thời gian thì thôi.”

Dụ Lạc Ngâm không muốn khiến cô khó xử.

Cô nghe xong cũng chỉ bình tĩnh ‘ồ’ một tiếng, sau đó gật đầu, “Không sao, em rảnh.”

Nghĩa là đồng ý với anh sao? Dụ Lạc Ngâm ngơ ngác nhìn Bạch Tầm Âm.

“Nhìn cái gì?” Thấy anh ngẩn ngơ như thế, Bạch Tầm Âm ném cười nhét bát vào ngực anh, “Đặt lên kia đi.”

Thật ra nên đối xử với anh tốt hơn một chút, nhưng bây giờ mới chỉ tốt với anh một chút mà anh đã sợ hãi vậy rồi, bỗng nhiên Bạch Tầm Âm cảm thấy Dụ Lạc Ngâm thật ‘đáng yêu’.

*

Ngày hôm sau là cuối tuần, Dụ Lạc Ngâm đến bệnh viện tăng ca như bình thường, Bạch Tầm Âm lười biếng ngủ tới khi mặt trời lên cao mới gọi điện thoại hẹn A Mạc không phải tăng ca ra dạo phố.

Nếu đã quyết định tham gia tiệc đính hôn của anh trai Dụ Lạc Ngâm, vậy cũng không thể không mua một chút đồ.

Lễ nghĩa cần phải chu toàn, tuy rằng Bạch Tầm Âm không có kinh nghiệm nhưng cũng hiểu rõ đạo lý này.

Hẹn A Mạc xong xuôi cô cũng nhớ tới Lưu Ngữ Phù dạo này muốn hẹn cô đi ăn cơm, dứt khoát chọn ngày không bằng gặp ngày, hẹn luôn cả cô ấy.

Cô không biết nên tặng quà gì cho người đính hôn, vừa hay có thể nhờ hai cô bạn tư vấn.

Lưu Ngữ Phù và A Mạc cũng từng là bạn cấp ba, đều là người quen cũ, ba người gặp nhau thì phát hiện cả ba đều mặc những bộ trang phục đơn giản thoải mái, nhất thời cảm thấy như quay về thời cấp ba vậy.

“Mẹ nó, tớ phát hiện mấy học sinh giỏi như hai cậu đều chống già hay sao ấy.” A Mạc mặc áo phông quần jeans như Bạch Tầm Âm, nhìn thấy Lưu Ngữ Phù lại không nhịn được kêu trời kêu đất, “Chẳng lẽ trong sách có bí thuật gìn giữ thanh xuân sao? Thành thật khai mau!”

“Ninh Thư Mạc.” Lưu Ngữ Phù không nhị được cười, “Sao cậu vẫn y như xưa thế?”

“Đm, điên mất thôi…”

Cả quãng đường ríu rít không yên, chỉ cần có A Mạc ở đây, hoàn cảnh nào cũng trở nên náo nhiệt ồn ào.

Lúc đi ngang qua cửa hàng nội thất trong trung tâm thương mại, Lưu Ngữ Phù giữ Bạch Tầm Âm lại rồi đưa ra kiến nghị, “Vào đây xem đi.”

“Hả?” Bạch Tầm Âm không phải người lãng mạn, cũng chỉ có hiểu biết cơ bản mà thôi, thấy thế thì hơi nghi ngờ, “Tặng nội thất sao?”

“… Nội thất gì chứ? To như thế mà tặng vào tiệc đính hôn được à?” Lưu Ngữ Phù buồn cười, thở dài đỡ trán, “Bây giờ tớ thấy mọi người thường tặng bộ ly đó, có lẽ vào đây sẽ có.”

Về cách đối nhân xử thế, cô ấy cũng tinh thông hơn Bạch Tầm Âm một chút.

“Ừm ừm đúng, tớ cũng từng nghe nói thế, nhưng ở đây không có đâu.” A Mạc nhớ tới mấy bài viết mình đọc được trên mạng, chỉ vào một cửa hàng khác ở dãy bên kia trung tâm thương mại, “Tớ nhớ bên Vera Wang có một mẫu ly nổi tiếng.”

Lưu Ngữ Phù cũng hùa theo, “Đúng, tớ cũng từng nghe nói tới nhãn hiệu này.”

Thế nhưng, cho dù là ly hay là nhãn hiệu Vera Wang, Bạch Tầm Âm cũng chẳng hiểu cái nào.

Cô chỉ cảm thấy bộ ly màu đỏ huyết này thật đẹp.

Cản thán một chút, cô lại lấy thẻ ra để thanh toán.

“Ơ?” A Mạc tinh mắt nhận ra gì đó không thích hợp, buồn bực hỏi, “Cậu đổi thẻ sao?”

“Không.” Bạch Tầm Âm nhập mật mã, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Của Dụ Lạc Ngâm.”

“Đm.” A Mạc kích động nắm lấy cánh tay cô, “Cậu ta nộp tiền lương cho cậu rồi sao?”

Tốc độ tiến triển nhanh vậy à?!

Lưu Ngữ Phù cũng hóng hớt lắng nghe.

“Nào có, tiền lương trong thẻ của anh ấy còn không nhiều bằng tớ nữa.” Bạch Tầm Âm lắc đầu, “Đây là thẻ tiết kiệm của anh ấy.”

Bên trong là tiền lãi kiếm được từ cổ phiếu anh đầu tư, sống chết thế nào cũng phải ‘dâng’ lên cho cô.

“Quả nhiên Dụ thần thương bạn gái quá mà.” Lưu Ngữ Phù không khỏi đắm chìm trong ảo tưởng, vẻ mặt hâm mộ, “Có phải cậu ấy vẫn đẹp trai như hồi cấp ba không? Không, chắc chắn là còn đẹp trai hơn đúng không?”

“Đẹp gì mà đẹp, cậu đúng là đồ mê trai.” A Mạc cười nhạo rồi nghiêng đầu hỏi Bạch Tầm Âm, “Sao hôm nay cậu lại quẹt thẻ của Dụ Lạc Ngâm vậy?”

Cô ấy biết, trước giờ Bạch Tầm Âm không thích tiêu tiền của người khác, cho dù quan hệ giữa hai người có thân mật tới mức nào.

“Không có cách nào cả, anh ấy cầu xin tớ quẹt.” Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ, “Nói là tớ quẹt thẻ thì anh ấy mới có cảm giác an toàn.”

Không làm khác được, cô đã nói sẽ yêu thương đồ yêu tinh Dụ Lạc Ngâm kia rồi, đương nhiên phải cho anh cảm giác an toàn thôi.

Mà A Mạc và Lưu Ngữ Phù lần đầu tiên nghe được chuyện quẹt thẻ để có cảm giác an toàn cũng kinh ngạc không thôi.

Tinh tế suy nghĩ cho cẩn thận, có cảm giác như bị thồn cơm chó vào miệng vậy.

Chậc chậc, đúng là cơm chó này chất lượng thật.

Ba người mua quà xong cũng nhẹ hết cả người, dứt khoát đi tới một nhà hàng mới vừa khai trương, lúc đang xếp hàng chờ tới lượt, A Mạc cũng gọi Thịnh Văn tới.

Cô ấy cười cười rồi nói, “Để anh ấy thanh toán.”

Tuy rằng cô ấy nói như vậy, nhưng Bạch Tầm Âm và Lưu Ngữ Phù đều hiểu rõ, ngày nghỉ đối với một người cuồng công việc mà nói là quý giá tới cỡ nào – chỉ đơn giản muốn ở bên nhau thêm chốc lát thôi là được.

Cả hai đều có thể hiểu được, chỉ đành cười khẽ.

Chủ yếu, mọi người vẫn là bạn học cũ nên cũng không ngại ngùng, thêm một người cũng không xấu hổ.

Huống hồ, lúc ăn cơm Thịnh Văn cũng vô cùng yên tĩnh, trừ việc chăm chú bóc vỏ hải sản cho A Mạc ra thì thỉnh thoảng cũng chỉ thảo luận một vài vấn đề luận văn với Bạch Tầm Âm và Lưu Ngữ Phù rồi đưa ra kiến nghị.

Bạch Tầm Âm nhớ tới lần họp lớp trước, bọn họ thảo luận về vấn đề mô hình thị trường chứng khoán, trong lòng khẽ động.

“Thịnh Văn, mô hình kia của bên cậu…” Cô uống một ngụm nước chanh rồi thử hỏi, “Vẫn là hạng mục đang phát triển sao?”

“Đương nhiên.” Thịnh Văn gật đầu, “Nhưng mà vẫn chưa tìm được nhóm nghiên cứu thích hợp.”

Bạch Tầm Âm không nói gì, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Thế nào?” Thịnh Văn cảm thấy cô đang do dự, vội hỏi, “Cậu có ý định này sao?”

[1] được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.