Chung Nhà Với Em

Chương 17



Thiên Tinh vẫn không buông tay áo của Tiêu Thần, cô như không an tâm với mọi thứ xung quanh ngoại trừ anh. Anh nhìn vào ánh mắt sợ hãi của cô, tay anh vỗ vào bàn tay lạnh ngắt của cô. Rồi anh vuốt má cô, anh trấn an:

“Tin anh, anh luôn ở đây.”

Nghe câu này cô mới yên tâm thả tay áo anh ra, để Trần Hiền dìu ra ngoài để tắm. Vừa đi trợ lý Trần Hiền vừa gọi điện cho Kha Lam nhắn lại như Tiêu Thần đã căn dặn. Đưa cô đến nhà vệ sinh rồi Trần Hiền đứng ngoài chờ Kha Lam tới.

Rất nhanh sau đó Kha Lam chạy đến với một túi đồ của khách sạn, hộc hộc hỏi:

“Chị Hiền, chuyện gì xảy ra với chị ấy vậy?”

“Cô Triệu chút nữa là bị tên bệnh hoạn kia cưỡng hiếp…”

“Ghê vậy? Chị ấy có sao không?”

“Cô ấy đang tắm ở trong, em đứng đây gọi thêm bảo vệ nữa, đề phòng trường hợp bất trắc. Đưa túi đồ chị mang vô cho cô ấy, tiện cầm giúp chị áo khoác của Lục tổng.”

Sau đó, Kha Lam thay Trần Hiền đứng chờ ở ngoài, Trần Hiền vào gõ cửa đưa khăn và đồ thay cho Thiên Tinh:

“Cô Triệu, bên khách sản chỉ có áo choàng tắm, cô mặc đỡ nhé. Trong túi đồ cũng có sữa tắm cho cô.”

Thiên Tinh khẽ mở cửa, đưa tay lấy túi xách: “Được, cảm ơn cô.”

Trần Hiền bước ra ngoài, kể chuyện cho Kha Lam nghe. Đang nói thì có một anh bảo vệ tới đứng canh cùng họ.



Ở cầu thang thoát hiểm, trước khi giao tên biến thái này cho bảo vệ đưa về đồn cảnh sát gần đây, Tiêu Thần đã đánh thêm cho hắn một trận. Quá đau đớn nên tên đó đã van lơn anh tha mạng:

“Lục tổng, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, tôi hứa sẽ bỏ tật này với Thiên Tinh. Xin anh đừng đánh nữa, xin hãy tha cho tôi.”

“Chỉ xin lỗi thôi sao? Đơn giản quá đó…”

Đang nói thì Tôn Thất tiến tới nói với anh: “Lục tổng, tôi tìm thấy lọ này ở nửa tầng dưới, có vết son môi, có lẽ là của cô Triệu. Chắc chắn hắn đã ép cô Triệu uống cái gì trong này rồi.”

Đấm cho hắn một cái, Tiêu Thần gầm gừ trong cổ họng, nắm áo tên họ Đường kia: “Nói mau, mày bắt cô ấy uống cái gì? Nói.”

Hắn sợ hãi, không dám nói câu nào, một mực giữ im lặng. Điều này làm cơn điên của Tiêu Thần càng lên cao hơn, ra hiệu cho đai đỏ karate Tôn Thất đánh hắn thêm mấy cái nữa. Vì quá sức chịu đựng mà hắn vừa ho vừa nói:

“Tôi sẽ khai…tôi sẽ khai mà…lọ đó…hự hự...là thuốc kích dục…hự hự…”

Tiêu Thần nghe xong đang điên tiết hơn, anh nói ta:

“Kiểm tra xem trong người hắn còn lọ nào không, đổ cho hắn uống hết cho tôi.”

Tôn Thất lập tức nhận lệnh, lục soát khắp người hắn thì phát hiện ra thêm hai lọ nữa. Hắn giấu bên trong túi áo vest, đúng là nhìn ăn mặc sang trọng nhưng bên trong bộ đồ là con người đàng hoàng.

Đụng tới thứ gì đó, Tôn Thất vừa lôi ra vừa nói: “Còn hai lọ như vậy ở túi áo thưa sếp.”

Tiêu Thần ra lệnh: “Đổ vào miệng hắn, bắt hắn uống hết cho tôi, không thiếu một giọt nào.”

Tôn Thất mở nắp lọ thuốc ra, Khang Chính sợ hãi, chắp tay van xin:

“Xin Lục tổng tha mạng, uống hết hai lọ thuốc này tôi sẽ nhập viện mất, xin anh tha cho tôi. Tôi không dám nữa đâu, xin anh…”

“Không xin xỏ gì hết, lúc anh đổ thứ này vào miệng Thiên Tinh, anh có nghĩ cô ấy phải nhập viện không? Tôi phải cho anh nếm thử cảm giác này, phải tởn đến già cho tôi.”

“Xin Lục tổng tha mạng, thuốc này loại nặng, tôi sẽ không kiềm chế được mất, Lục tổng…”

“Hư, đó là chuyện của anh, tôi đã có bằng chứng trong tay để tống anh vào đồn cảnh sát, vô trong đó mà xả với phòng giam rồi tự sướng mình đi, cho hắn uống hết.”

Tôn Thất đổ hết hai lọ thuốc kích dục cho hắn uống, bịt chặt miệng ép hắn nuốt hết, sau đó gọi bảo vệ khiêng hắn ra ngoài cho cảnh sát. Tôn Thất giao chứng cứ buộc tội cưỡng hiếp phụ nữ cho cảnh sát rồi bấm thang máy quay về tầng hầm cùng Lục tổng.



Khoảng hơn 20 phút sau Thiên Tinh bước ra ngoài, đầu tóc đã gọn gàng, cô cũng đã lau đi lớp trang điểm từ chiều, xác bịch đồ dơ ra rồi nói với Kha Lam:

“Em giục bộ đồ này đi đi, chị không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Kha Lam hiểu ý sếp mình muốn nói gì, chuẩn bị cùng trợ lý Hiền đưa Thiên Tinh ra xe thì thấy chân cô đang đi chân không, Kha Lam liền tháo đôi giày búp bê của mình ra cho cô đi. Mới đầu Thiên Tinh không muốn đi, nhưng Kha Lam nhất định ép cô đi vào.

Thang máy đi xuống tầng hầm, đi về phía xe của Lục tổng, Thiên Tinh khựng lại, cô thả giày ra trả lại cho Kha Lam:

“Em đi giày vào đi, chị đi chân không được.”

“Không sao đâu chị, chị cứ đi vào cho khỏi đau chân.”

“Chị nói là không sao, lát nữa em còn phải bắt xe về, đi chân không thì không hay đâu.”

Trần Hiền lúc này mới nói: “Xe của Lục tổng gần đây, em cứ về trước đi, chị sẽ báo tin cho em sau, yên tâm.”

Tạm thời yên tâm thay cho sếp, Kha Lam nhẹ giọng nói: “Dạ được, chị Thiên Tinh, cần em giúp gì cứ báo cho em nhá. Ngày mai chị đi đến A an toàn báo cho em, còn chuyện ở công ty thì cứ để em xử lý thay chị. Chị Trần Hiền, nhờ chị đưa chị ấy về xe của Lục tổng thay em. Em về đây, tạm biệt hai chị.”