Chung Nhà Với Em

Chương 18



Thiên Tinh “ừm” rồi gật đầu với Kha Lam, cả người cô vẫn còn dựa vào Trần Hiền để đứng vững. Bóng Kha Lam khuất rồi thì hai người họ mới tiếp tục đi về phía xe của Tiêu Thần, gần tới nơi thì Tiêu Thần cùng Tôn Thất từ phía đối diện đi tới.

Thấy cô không đi dép, anh vội tiến nhanh đến gần cô hỏi han:

“Thiên Tinh, sao em không đi giày vào? Đi chân không như vầy lạnh bàn chân lắm.”

Thiên Tinh đỡ đẫn đáp lại, ánh mắt luôn nhìn vào anh: “Tôi…không sao…”

Đang nói thì Trần Hiền chen ngang: “Lục tổng, sau khi tắm xong thì cô Triệu đưa đồ của cô ấy cho Kha Lam mang đi vứt rồi. Lúc nãy khi xuống đây thì Kha Lam đã đưa giày cho cô ấy đi, vừa rồi thì cô Triệu đã trả lại giày cho trợ lý vì xe của sếp gần đây.”

Đặt tay lên má cô, anh đau xót: “Em có bị lạnh chân không? Có tự đi được không?”

Thiên Tinh chỉ gật, Tiêu Thần đỡ người cô từ Trần Hiền. Trước khi vào xe anh không quên căn dặn người của mình:

“Tuần này tôi sẽ không lên công ty, tôi đưa Thiên Tinh lên tỉnh A với gia đình cô ấy. Mọi việc ở công ty giao cho hai người, cái nào cần đích thân tôi kí thì chờ tôi về, còn lại chỉ cần chụp hình báo cáo rồi gửi tài liệu qua cho tôi là được.”

Họ đồng thanh: “Dạ sếp.”

Tôn Thất thắc mắc: “Vậy là thứ hai tuần sau sếp mới có mặt ở công ty đúng không ạ? Để tôi cập nhật vào lịch trình của sếp.”

“Tạm thời là như vậy, nếu có gì thay đổi thì tôi sẽ báo cho cậu.”

“Chừng nào sếp sẽ khởi hành, để em cho sắp xếp xe cho sếp?”

“Sáng sớm mai, chuẩn bị xe có màng chắn phía sau cho tôi.”

“Dạ được sếp.”

Trần Hiền nhanh nhảu: “Sếp có cần em giúp chuẩn bị hành lý không?”

Tiêu Thần nhìn xuống Thiên Tinh, cô lắc đầu, anh hiểu ý cô, ngẩng đầu lên trả lời trợ lý:

“Cô liên lạc với nhà thiết kế của chúng ta, chuẩn bị cho Thiên Tinh vài bộ váy là được, phong cách của cô ấy thì chắc cô cũng hiểu rồi. Chuẩn bị xong thì để sẵn vào cốp xe cho tôi là được.”

“Còn giày thì sao ạ?”

Lại nhìn xuống cô, tay anh vẫn chưa buông ra khỏi cô, luôn đỡ cho cô đứng vững:

“Em có cần mua mới không?”

Thiên Tinh lười biếng trả lời cho xong: “Cỡ giày của tôi cho dép, scandal và giày bệt là 38 còn cao gót thì 39. Phiền cô mua cho tôi một đôi cao gót là được, còn những loại kia thì hai đôi. Cô cứ gửi bill thanh toán cho Kha Lam, tôi sẽ chuyển tiền lại cho cô. Cảm ơn cô nhiều.”

“Dạ được, tôi nhớ rồi, cô cứ yên tâm, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Anh đưa cô về xe, hai người ngồi ghế sau cho tài xế lái, Thiên Tinh dựa vào người Tiêu Thần, cô vừa sợ mà còn vừa khó chịu trong người, cắn răng chịu đựng không tỏ ra cho anh biết. Tiêu Thần đoán được chuyện này nên bảo tài xế chạy thật nhanh về nhà, thì thầm vào tai cô:

“Em cố gắng một chút, sắp về tới nhà rồi, Ngô, anh chạy nhanh đi.”

Tài xế Ngô cũng hối hả: “Tôi đang cố chạy thật nhanh đây, Lục tổng.”

“Anh đạp số hết cỡ đi, phạt tôi chịu cho.”

“Tôi vẫn cố gắng đây, tôi sẽ chạy thật nhanh hết sức có thể.”

Thiên Tinh giơ tay quờ quạng Tiêu Thần, rướn người khẽ nói vào tai anh đầy mệt mỏi:

“Tiêu Thần, tên Khang Chính ép…ép tôi uống thuốc….”

Cô còn chưa nói xong thì anh hôn lên trán cô, anh khẽ nói: “Anh biết rồi, về nhà cho em ngâm nước lạnh. Em chịu khó một chút.”

Cô thều thào: “Sao anh biết mà đến cứu?”

“Chuyện dài lắm, khi em ổn rồi anh sẽ kể cho em nghe.”

“Cảm ơn vì đã đến cứu tôi, xin lỗi vì đã phải để anh thấy tôi trong bộ dạng của hoàn cảnh này.” – cô gắng gượng dậy trong lòng anh nhưng không thể.

Anh đưa tay lên vuốt mặt cô, hôn lên tóc cô rồi thầm nói: “Đừng nói vậy, anh thương em.”

Nghe anh nói câu này, cô chợt khẽ mỉm cười, nước mắt chợt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Cơn khó chịu vẫn chưa dừng lại, cô vẫn kiềm chế lại để tránh những điều không hay xảy ra. Cô nhắm mắt lại, tin tưởng để cho anh ôm mình mãi như vậy.

Cô cảm giác xe đã dừng lại, hình như là đã đến nhà. Anh Ngô mở cửa xe ra, Tiêu Thần sốc người cô lên, anh bế cô vào thang máy, anh Ngô thì đi theo xách đồ. Thiên Tinh mở hé mắt, thì thào nói với anh:

“Tiêu Thần, để tôi tự đi, người ta nhìn thấy là không được.”

“Em nằm im đi, không cần phải quan tâm đến ai. Nếu ngại thì em cứ nhắm mắt vào là được.”

Nghe lời anh cô nhắm mắt lại, mặc cho anh bế cô, hai tay cô bám lấy cổ anh thật chặt, môi hơi mím lại. Cô cảm thấy cơ thể mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Tiếng thang máy vang lên, bước ra ngoài, một tay bế cô, một tay anh bấm mật mã cửa.

Anh bảo tài xế Ngô mang đồ vào trong nhà cho cô rồi xả nước lạnh đầy bồn tắm, anh vẫn bế cô ngồi ở sofa, sau khi làm xong hết mọi thứ thì tài xế Ngô đi về.

Lúc này, anh bế cô vào nhà tắm, đặt cô xuống bồn tắm, nước lạnh nên cô rướn người lên, môi cô chạm má anh, cô nhận thức được gì đó không đúng thì buông tay ra khỏi cổ anh rồi ngoan ngoãn nằm im trong bồn tắm lạnh. Cô hơi run người lên vì lạnh, anh xoa đầu cô:

“Em chịu khó ngồi trong đây một lúc, em sẽ cảm thấy đỡ hơn, anh đi chuẩn bị đồ thay cho em.”