Chung Nhà Với Em

Chương 3



Cuối cùng cũng đã tới tầng 88, cô bước ra nhìn dáo dác chung quanh không có nhiều nhân viên mà chỉ có 2 bàn làm việc ở bên hông thang máy, đối diện cô còn có một cánh cửa nhỏ đang đóng. Vừa thấy cô, nhân viên chạy lại:

“Xin chào, tôi là Lê Hiền, trợ lý chủ tịch, làm phiền cho tôi mượn thẻ đăng kí và giấy tờ tùy thân của cô được không ạ?”

Cái gì? Giấy tờ tùy thân? Ủa, cô đi gặp nhà tài trợ chứ có phải là đi lên văn phòng chính phủ đâu mà giấy tờ tùy thân. Nhưng cô được đào tạo một khóa kỹ năng chuyên nghiệp công sở thì bà Vũ Lan Hương rồi, giờ là lúc cần xài chiêu đó. Cô đưa cho trợ lý Hiền thẻ đăng kí và cười thân thiện, giọng nhẹ nhàng:

“Cho tôi hỏi một chút được không?”

Trợ lý Hiền vui vẻ đáp: “Dạ được ạ”

“Tại sao phải trình cả giấy tờ tùy thân vậy? Công ty các cô khó như vậy sao?”

Trợ lý Hiền nói: “Dạ không đâu ạ, đây là quy định của chủ tịch chúng tôi ạ. Những hợp đồng hay khách hàng lớn cần đích thân chủ tịch giải quyết thì đều phải có bước này ạ. Mong cô thông cảm, tôi chỉ làm theo quy định thôi.”

Nghe trợ lý Hiền giải thích xong là cô đã hiểu sơ sơ cái cách làm việc oái ăm của tên chủ tịch này rồi, rút chứng minh ra đưa cho trợ lý.

Sau đó, trợ lý đưa cô sang bàn ngồi chờ, anh ta đưa cho cô một ly cacao ấm và nói:

“Mời cô dùng cacao nóng ạ. Xin cô ngồi chờ ở đây một chút, chủ tịch đang họp. Khi nào xong tôi sẽ đưa cô vào gặp sếp ạ. Còn về chứng minh của cô thì tôi xin phép giữ cho đến khi cô xong việc thì chúng tôi sẽ trả lại sau.”

“Được, không sao.” – cô đáp lại.

Ngồi chờ khoảng 15-20 phút thì có một người đàn ông khác mặc vest đến gần, cúi chào cô lịch sự rồi nói:

“Xin chào cô Triệu, tôi là Tôn Thất, thư ký của chủ tịch. Mời cô theo tôi vào gặp chủ tịch.”

“Ờ được” – cô đáp lại rồi xách giỏ ôm tài liệu đi theo thư ký Thất.

Thư kí dẫn cô đi về hưởng cánh cửa đang khép, đẩy cửa vào, leo lên tầm mười mấy hai chục bậc thang nữa thì mới tới cánh cửa màu đen. Thư ký gõ cửa rồi đẩy cửa vào rồi nói với cô:

“Mời cô vào, thưa sếp, tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Triệu đến ạ.”

Dứt lời, cô bước vào thì thấy người đang ngồi nhìn màn hình gõ bàn phím kia trông có vẻ hơi quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Lịch sự cô chào hỏi:

“Lục tổng, tôi là Triệu Thiên Tinh, tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Triệu, tôi đã mang các bản demo final đến cho anh xem qua theo như yêu cầu của tập đoàn Supra rồi đây.”

Không thèm nhìn cô lấy một cái, anh ta cất tiếng nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình: “Chào cô, cô sang đó ngồi trước đi, chờ tôi giải quyết cho xong một chút.”

“Được” – cô đáp lại rồi đi đến bàn họp nhỏ trong phòng, ngồi xuống rồi mở laptop ra chuẩn bị cho phần trình bày của mình.

Ngồi chờ cũng không lâu lắm, anh ta tiến đến gần chỗ cô đang ngồi, lịch sự nói:

“Xin lỗi cô, tôi đang có công việc gấp nên đã khiến cô phải ngồi chờ. Xin tự giới thiệu với cô, tôi là Lục Tiêu Thần, chủ tịch Supra. Cô có thể cho tôi xem bản demo cho chương trình mà chúng tôi nhận làm tài trợ kim cương được không?”

Ngay lập tức cô mở cho anh xem bản demo mà cô và nhân viên đã dày công chuẩn bị, thao thao bất tuyệt về dự án tâm huyết này. Sau khi nghe phân tích xong, Tiêu Thần vặn hỏi:

“Tại sao muốn chúng tôi làm nhà tài trợ kim cương?”

Thiên Tinh đáp: “Với vị thế đa mảng của Supra thì tôi tin là tiềm lực tài chính của anh không hề nhỏ. Chưa hết, mặc dù ngành kinh doanh chính của anh không phải là giải trí nhưng ngay khi chúng tôi đến bàn bạc về vấn đề này thì tôi thấy thiện chí của công ty rất có hứng thú với dự án lần này. Chính vì vậy, mà chúng tôi đã mong muốn Supra sẽ trở thành nhà tài trợ kim cương cho dự án này.”

Tiêu Thần hỏi: “Lợi nhuận thấp nhất khi chương trình thành công là bao nhiêu?”

Thiên Tinh vẫn nhẹ nhàng mà dứt khoát: “Anh cứ yên tâm, nếu thành công rực rỡ thì Supra sẽ nhận được 40% lợi nhuận, còn nếu không thì chúng tôi vẫn sẽ đền bù cho Supra 30% lợi nhuận. Thiện chí của chúng tôi như vậy đã đủ làm anh tin tưởng hay chưa?”