Chung Nhà Với Em

Chương 4



Tiêu Thần vẫn còn hỏi: “Nghe cũng béo bở đó, nhưng mà cái thằng cha chủ tịch khó ở như tôi đây còn vài điều kiện cho Thiên Triệu…”

Nghe tới đây, Thiên Tinh sảng hồn, thì ra mình đã nói xấu chủ tịch ngay trong thang máy mà mình không nhận ra. Cô đơ người ra trước mặt anh, kiểu như là bị vạch mặt thẳng thừng nhưng nhẹ hơn là qua nhấn nhá của Lục tổng vậy.

Lắp bắp nói: “Lục tổng, tôi…tôi thật lòng xin lỗi anh, tôi cũng không ngờ người đi cùng thang máy với tôi lại là chủ tịch Supra. Tôi cũng không phải cố ý nặng lời, tâm trạng của tôi không được tốt nhưng thiện chí của chúng tôi với Supra là thật. Mong Lục tổng bỏ qua cho tôi…”

Tiêu Thần chen ngang: “Lần đầu gặp mặt mà ấn tượng cô để lại cho tôi cũng sâu đậm quá đó chứ, thôi thì tôi cũng không phải người nhỏ nhen, tôi không chấp nhất cô, trong công việc tôi luôn rõ ràng.”

Thiên Tinh lúc này mới đỡ căng thẳng được một chút: “Cảm ơn vì Lục tổng đã bỏ qua. Vậy không biết điều kiện mà anh muốn đưa ra là gì?”

Tiêu Thần hơi nhếch khóe miệng lên nhưng vẫn giữ phong độ lạnh lùng chuyên nghiệp ngay từ đầu: “Tôi sẽ đến giám sát hai buổi tổng duyệt của chương trình, tôi muốn thấy sự chuyên nghiệp của Thiên Triệu trong dự án lần này. Ngày quay hình và lên sóng trực tiếp tôi cũng sẽ đến theo dõi, nhưng cô yên tâm, tôi không cần lọt

vào khung hình nào đâu. Ngày kiểm tra cuối cùng chuẩn bị phát sóng tôi cần công chiếu trước cho tôi tại phòng họp của Thiên Triệu….”. Truyện Phương Tây

Nói tới đây, Tiêu Thần thấy khuôn mặt của cô gái ngồi trước mặt anh đang hơi chau mày lại, tuy không tỏ ra quá khó chịu nhưng có một sự không vừa ý nhẹ. Đúng là nghe danh con gái duy nhất của Triệu tổng đã lâu, nay được chứng kiến tận mắt thì mới thấy, không hổ là cứng rắn và cực kì thanh lịch. Cố tình nhìn sâu vào ánh mắt của cô, anh nói tiếp:

“Không biết là yêu cầu này của tôi có quá đáng quá, có thể làm cô bực mình đến mức cạch mặt Supra và châm lửa đốt tòa nhà chính của chúng tôi không?”

Bị câu nói này của anh tát cho quay trở về thực tại, thiệt tình cô xấu hổ đến nỗi muốn lấy khẩu trang bị kín lại cho rồi, nhục quá trời nhục. Sao anh ta có thể nhớ đến từng chi tiết cuộc nói chuyện điện thoại của cô lúc đó chứ, sao lúc đó cô không tỉnh táo lên để còn giữ hình tượng trong mắt anh ta. Giờ thì hay rồi, sắp mất nhà tài trợ chính rồi, Thiên Triệu biết phải làm sao đây?

Bình tĩnh lại, cô hít sâu một cái, khuôn mặt rạng rỡ trở lại như ban đầu, vẫn mạnh mẽ đáp lại tên chủ tịch hành xác đó:

“Chúng tôi luôn luôn chiều ý khách hàng, những điều kiện này tôi hoàn toàn có thể hiểu được khi đứng trên vị trí của anh. Chỉ là tôi cũng biết Lục tổng đây trăm công ngàn việc, chương trình của chúng tôi diễn ra lâu quá sẽ làm anh cảm thấy chán và mệt mỏi do còn nhiều khâu phải chờ đợi set-up. Anh có thể cho trợ lý hoặc thư ký của anh qua giám sát cũng được. Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không ỷ lại mà bắt nạt người ta đâu. Còn về phần kiểm tra trước phát sóng, đích thân tôi sẽ tiếp đón anh tại Thiên Triệu.”

Lục tổng ngả người ra phía sau ghế, gác một chân lên, chân mày hơi chau lại: “Cô khinh thường tôi đúng không? Tôi xưa nay là người biết sắp xếp công việc và bố trí thời gian hoàn hảo, tôi nói đến là sẽ đến. Hay bên cô sợ phải tiếp đón tôi?”

Thiên Tinh lúc này vội vàng phân giải: “Không không, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là tôi lo lắng anh sẽ cảm thấy chán khi đến trường quay thôi, còn việc tiếp đón và chăm sóc cho anh thì chúng tôi đảm bảo sẽ ok hết. Anh đừng lo, vậy khi nào bắt đầu quay tôi sẽ gửi mail cho anh.”

Cô đứng lên, kéo nhẹ áo vest xuống, hơi nghiêng người lấy túi xách: “Vậy, thay mặt Thiên Triệu cảm ơn anh đã nhận lời hợp tác với chúng tôi. Chắn chắn sẽ làm anh hài lòng, hẹn gặp lại tại trường quay.”

Khi cô đang nói thì anh cũng đứng dậy, nhìn cô gái mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần xinh đẹp gợi cảm trước mặt, anh cũng không còn căng thẳng nữa, cơ mặt hoàn toàn giãn ra. Lịch sự đưa tay ra bắt tay với cô, anh nói:

“Được hợp tác với tiểu thư danh giá nhà họ Triệu là may mắn của tôi, tôi hy vọng mọi thứ sẽ được như cô nói. Hẹn gặp cô ở trường quay, Triệu tiểu thư.”

Nghe anh ta gọi tên cô trịnh trọng như vậy khiến cô hơi rợn người, nhanh trí rút tay ra khỏi bàn tay anh, vì bắt tay nãy giờ cũng hơi lâu rồi. Nở nụ cười thân thiện:

“Xin phép Lục tổng, tôi về đây.”