Chung Nhà Với Em

Chương 5



Anh chỉ gật đầu, ngồi xuống lại ghế, ánh mắt hướng về phía bóng lưng cô đang rời đi, miệng anh chợt cười. Cảm giác này lâu lắm rồi chưa ai mang lại được cho anh, anh cảm nhận được sự thú vị từ người con gái này.

Hình như Tiêu Thần rung động rồi…từ sau khi Thiên Tinh đến và rời đi, anh luôn cười, mỗi khi thư ký báo về tiến độ chuẩn bị của Thiên Triệu, hễ cứ có đề cập đến Thiên Tinh là anh lại nhếch môi lên cười thầm. Có lẽ, Lục Tiêu Thần bị say nắng Triệu Thiên Tinh thật rồi…

Trong suốt những tháng tiếp theo đó, hầu như Thiên Tinh cứ đều đều một tuần sẽ qua Supra một lần. Nếu không phải là báo cáo thì là kí tên lấy tiền làm chương trình, tất cả đều là yêu cầu của Lục tổng. Cô cũng đã từ chối vì không muốn qua nhiều lần, nhưng mà Supra – à mà không – chủ tịch của Supra một mực yêu cầu đích thân Triệu Thiên Tinh cô đến, nên dù muốn hay không cô cũng phải đi.

Riết rồi thành quen, có hôm cô cũng được mời ở lại dùng cơm với Lục Tiêu Thần, khoảng cách giữa họ đã thu hẹp hơn trước một chút. Cho dù trước đây là đối tác chiến lược, thì giờ đây lại là bạn bè kinh doanh. Cả hai người đều cảm thấy thoải mái từ khi chấp nhận là bạn bè của nhau.

Buổi tổng duyệt chương trình diễn ra trong hai ngày cực kì suôn sẻ, cô và anh chỉ cần chỉnh sửa kịch bản và đường dây một vài chỗ cho mượt mà. Cô luôn tự tin là chương trình này hoàn toàn thu về được nhiều lợi nhuận. Ước mơ của cô đã trở thành hiện thực, cuối cùng, người đứng sau cho thành công của chương trình chào đón năm mới này là cô cũng đã bước thêm một bước thành công mỹ mãn.

Nhưng mà sự hồi hộp và lo lắng của cô cho ngày ghi hình chính thức vẫn chưa dừng lại. Sáng sớm đang đánh răng, cô nhận được điện thoại của Kha Lam, lười biếng nghe nên đã bật loa ngoài:

“Chị ơi, chị dậy chưa?”

“Ờ, chị đang đánh răng. Có chuyện gì sao?”

“Em thực sự xin lỗi khi gọi chị sớm nhưng mà Vân Đường – người mẫu kết màn cho tiết mục thời trang cuối cùng đã hủy hợp đồng rồi.”

“Cái gì? Sao lại hủy? Đi tổng duyệt đã không đi một ngày rồi, giờ ngang nhiên hủy hợp đồng là sao? Cô ta cũng cầm của chúng ta 60% cát xê rồi…”

“Em cũng biết chứ chị, nhưng mà em cũng không biết phải tìm cô ta ở đâu bây giờ. Tức thật chứ, đã chảnh chọe không thèm đi tập chương trình thì thôi, lại còn đòi tiền cát xê trước, sát ngày thì hủy. Bây giờ bên nhà thiết kế đang rối tung lên, có cách nào xử lý không chị?”

“Em thử liên lạc với các người mẫu có tiếng khác xem sao, có gì thì báo lại cho chị. Chốt trước 11 giờ trưa nay. Hôm nay chị còn phải qua Supra lấy tiền đầu tư nữa.”

“Dạ chị, vậy còn tiền cọc đã mất, nhiều lắm đó chị. Chúng ta tính sao bây giờ? Lợi nhuận thì chưa thấy đâu mà đã âm tiền rồi…”

Thở dài một cái, cô nói với Kha Lam: “Số tiền đã mất đó, chị sẽ lấy tiền cá nhân để bù vào cho khỏi lỗ, còn sau này tính sau. Em làm việc cho chị trước đi, có gì thì báo cho chị.”

“Dạ ok chị.”

Thiên Tinh thở dài lần nữa, cô còn chưa kịp vui mừng nữa thì đã có chuyện. Mà ngày ghi hình là ngày mai rồi, cầu xin cho có người mẫu nổi tiếng chịu nhận, chứ nếu không cũng không còn cách nào nữa rồi.

9 giờ sáng, tại tập đoàn Supra

Lục tổng khi thấy Thiên Tinh đến với khuôn mặt không tươi tắn, hào hứng như mọi ngày. Thấy lạ nên anh hỏi:

“Thiên Tinh, chương trình xảy ra chuyện gì sao?”

“Vân Đường hủy ngang hợp đồng, chưa có người thay thế vị trí đó của cô ta.”

“Có biết lý do vì sao không?”

Thiên Tinh lắc đầu, mắt nhìn xuống bàn buồn bã.

“Ngoài chuyện đó ra còn chuyện gì nữa không?”

“Cô ta đòi cát xê trả trước 60%, giờ thì không thể liên lạc được cho bất kì một ai phía cô ta hết.”

“Vậy cô đã có kế hoạch xử lý chưa?”

“Tôi nói Kha Lam đi tìm người mẫu khác thay thế gấp, cũng cần phải có tên tuổi trên thị trường như Vân Đường. Còn về phần âm vốn, tôi đã lấy tiền cá nhân để bù vào, sếp Lục không cần lo lắng về chuyện này.”

“Chuyện tiền bạc tôi không lo lắng, nhưng mà phần chương trình không thể sai sót. Bây giờ nếu không có ai chịu nhận thì sao?”

“Tôi cũng không biết phải làm sao nữa, tôi cũng rối quá.”

Lúc này, Trần Hiền bước vào mang cà phê cho hai người, cũng nghe trước được từ Kha Lam chuyện này, nên cũng lên tiếng:

“Dạ thưa sếp Lục, sếp Triệu, cho phép tôi nói chuyện này.”

Lục tổng: “Được, cô nói đi.”

“Tôi cũng có nghe chuyện này từ Kha Lam, nên tôi cũng có một cách giải quyết cho chuyện này nếu không có người mẫu nào chịu nhận. Tôi đã từng xem sếp Triệu trình diễn thời trang trên sàn diễn cách đây 6 năm. Tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi bước đi và thần thái chuyên nghiệp của sếp. “

Nhìn vào Thiên Tinh, Trần Hiền nói tiếp: “Vậy nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, cô Triệu hoàn toàn có thể đảm nhận vị trí đó.”

Thiên Tinh giãy nảy lên: “Tôi đã quyết tâm sẽ không bao giờ bước lên sàn diễn nữa, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện với truyền thông. Cho dù thế nào tôi cũng không đảm nhận đâu.”

Lục tổng thấy Thiên Tinh căng thẳng lên nên anh ra hiệu cho Trần Hiền ra ngoài. Sau đó cũng nghiêm túc động viên cô chịu đảm nhận vị trí này. Với anh mà nói, độ thành công và tạo ra sự hoàn hảo cho chương trình là trên hết. Nên những cá nhân có vị trí quan trọng thì cần thay thế bằng những cá nhân có thực lực tương đương chứ không chọn đại đại được.

Thiên Tinh thì một mực từ chối, Lục tổng lúc này đành tung tuyệt chiêu cuối:

“Sếp Triệu, hôm nay tôi còn có hai thông tin có vui có buồn cho cô. Cô muốn nghe cái nào trước?”

“Cái nào cũng được, anh cứ nói hết đi, tôi cũng chẳng có tâm trạng đâu chờ đợi.”

“Vậy thì tôi nói tin vui trước, Tôi cũng mới kí hợp đồng với nhà đài lớn nhất nước để phát độc quyền chương trình của chúng ta trên khung giờ vàng. Ngoài ra, quảng cáo giữa giờ rút ngắn còn 3 phút thôi.”

Thiên Tinh mắt sáng lên: “Thật sao Lục tổng? Quá tuyệt vời. Vậy anh chọn khung nào?”

“Tôi để cô chọn đó. Cô thích phát sóng mấy giờ?”

“Vậy thì, ưm…ưm…8 giờ tối đi. Có được không?”

“Được, để tôi nhắn tin cho bên đó.”

Dứt lời anh liền lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi đi, đặt điện thoại xuống nhìn cô rồi trầm giọng nói:

“Còn tin buồn là, tôi muốn cô đảm nhận vị trí kết màn nếu không chọn được người thay thế phù hợp…”

“Lục tổng, tôi nói nãy giờ mà anh không hiểu à? Tôi đã nói là tôi không thể…”

Tiếng nhạc chuông điện thoại Thiên Tinh reo lên, Thiên Tinh xin lỗi Lục tổng để xem xem là ai gọi cho cô, là Kha Lam gọi đến, cô bắt máy:

“Ừ, chị đây, sao rồi em?”



“Không một ai chịu nhận sao?”



“Ờ được rồi, vậy em về Thiên Triệu đi, lát nữa chị xong việc với Supra rồi chị về tính tiếp.”

Tắt điện thoại, Thiên Tinh lịch sự ra hiệu ý mời Lục tổng nói tiếp.

“Tôi sẽ tăng vốn đầu tư lên thêm 10%, nếu cô xuất hiện mà chương trình có lỗ thì tôi xóa bù cho Thiên Triệu luôn. Không cần phải bù 30% nếu lợi nhuận hậu phát sóng lỗ cho Supra nữa, đây là điều kiện với yêu cầu của tôi. Cô đồng ý không?”

Thiên Tinh im lặng, trong đầu cô bắt đầu chạy dòng suy nghĩ. Quả là béo bở, nếu là như vậy thì Thiên Triệu sẽ không phải chịu khoản lỗ nặng nề. Qua đó cũng sẽ làm tăng danh tiếng cho Thiên Triệu sau này. Suy ra chỉ cần cô đồng ý, thì Supra sẽ trở thành nhà tài trợ bạch kim, chương trình sẽ càng được mong chờ hơn.

Cuối cùng, với lòng thành khẩn cũng như đe dọa tài chính của Lục tổng, Thiên Tinh cũng đã gật đầu quay trở lại sàn diễn một lần nữa, tìm lại ánh hào quang mà chính cô đã buông bỏ hơn 6 năm trước đây…