Chung Nhà Với Em

Chương 32



Thư ký Thất quay về thấy vẻ mặt căng thẳng của trợ lý Hiền trong lúc đang nói chuyện với Thiên Tinh thì ngay lập tức nhảy số là đã xảy ra chuyện gì rồi, vội đi nhanh và nói lớn:

“Hiền!”

Tiếng gọi này của thư ký Thất làm trợ lý Hiền giật bắn mình, nhìn về phía anh. Ánh mắt thư ký Thất như kiểu bớt nói lại, để không đốt nhà người khác.

Trợ lý Hiền không chịu thua, mặc kệ ánh mắt gì gì đó, hăng say nói tiếp:

“Cô ta là người mà chị quen, cô ta lừa lễ tân lên đây dù không hẹn trước. Cô ta cứ vậy hùng hổ xông vào mà không chờ lệnh từ Lục tổng.”

“Thôi được rồi, cô đừng nói nữa.”

“Tôi đâu có nói sai, sự thật rành rành ra đó mà. Tôi không muốn cái thuyền do chính tôi làm hội trưởng này chìm được. Cô ta so với chị Thiên Tinh chỗ nào bì kịp.”

Thiên Tinh hiểu vì sao mà trợ lý Hiền lại phổ biến tình hình bên trong văn phòng cho cô gấp như vậy, tất cả đều có lý do của nó. Nhưng Thiên Tinh không hề phát tiết lên sau những lời nói của Trần Hiền, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, gật gù ra hiệu là cô đã biết rồi, đã hiểu rồi.

Hai người họ nhìn thái độ bình thản của Thiên Tinh mà há hốc miệng, họ cứ nghĩ cô sẽ điên tiết lên mà xông vào. Ai mà ngờ rằng, mặt cô không những không biến sắc mà còn bình tĩnh nhấp từng ngụm trà, vẫn ngồi nguyên vị trí đó ngồi chờ đợi đến lượt cô được vào “diện kiến” Lục tổng của tập đoàn Supra.

Cô suy nghĩ thông thoáng quá chăng, chưa có danh phận chính thức nên không cần kiểm soát tình cảm của đối phương sao? Hay là vì cô tự tin rằng ngoài cô ra Lục Tiêu Thần sẽ không thèm dòm ngó đến người phụ nữ khác?

Thiên Tinh ngồi chờ cũng phải 20 phút, cô không thể nhẫn nại chờ lâu hơn nữa. Thà là cô không biết người bên trong văn phòng kia là ai thì cô còn có thể nhẫn nhịn chờ lâu hơn, nhưng sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn thôi.

Cô đứng lên, bước những bước chân mạnh lên từng bậc cầu thang, cả thư kí Thất và trợ lý Hiền đều trố mắt lên nhìn, nhưng họ đều không ai thèm đứng lên ngăn cản cô. Theo lý lẽ thường tình thì bất cứ ai tự động xông vô phòng Lục tổng mà không thông báo trước đều sẽ bị cản lại. Đằng này cả hai người họ lại chỉ ngồi một chỗ và theo dõi những bước đi có lẽ đã chứa đựng đầy sự tức giận của cô.

Rõ ràng là người yêu, chưa kể đã sắp xếp lịch trước để làm việc mà bắt cô chờ hơn 20 phút, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được chứ huống hồ gì là cô. Dù gì cô cũng là con nhà có danh tiếng, chức vụ của cô cũng là tổng giám đốc của một công ty chứ không phải nhân viên tầm thường. Lần này Lục tổng không thể thoát khỏi trận mưa phát tiết của cô rồi.

Cô mạnh mẽ đẩy cửa bước vào, văn phòng anh hơi tối, quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của anh, đập vào mắt cô là một cảnh tượng khó có thể chấp nhận được. Người con gái đang ngồi trên bàn làm việc của anh, mái tóc xoăn vàng xoã nhẹ. Y phục của cô ta còn trễ nải quá nửa lương, cho dù không cần cô ta quay lại thì Thiên Tinh cũng đủ để đoán đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Thần vẫn ngồi ung dung gác tay trên ghế, không nhìn thấy rõ mặt anh như thế nào vì đã bị cô ta che đi. Ánh sáng trong phòng cũng không được sáng lắm để còn phù hợp với không khí đầy mùi ám muội đó.

Không cần nhìn sắc mặt của anh, nhưng trong lòng Thiên Tinh rõ mồn một, chắc chắn là một sự hưởng thụ cơ thể phụ nữ đầy thoả mãn rồi. Làm gì có người đàn ông nào không chịu thua trước đường cong đầy cuốn hút của phụ nữ. Chưa kể hình như cô ta còn sở hữu một thân hình khá chuẩn chỉnh, vòng nào ra vòng đó nữa, cho dù là gỗ đá cũng phải lay động, phải xao xuyến mà thôi.

Thiên Tinh nhìn thấy cảnh này cũng muốn bỏng cả mắt, nhưng cô khoan chưa vội tức giận, đưa tay bật công tắc đèn sáng lên, không thèm nhìn phản ứng của họ mà cô xoay người về phía bàn làm việc dành cho khách hàng trong phòng anh. Tiếng bước chân cô đi cộp cộp mang âm thanh mạnh mẽ như thể dằn mặt hai người đó vậy.

Đèn trong phòng sáng lên, hai người kia vội giật mình, Lục tổng ngó thấy bắt gặp hình dáng thân thuộc, khoé miệng anh không nhịn được mà mỉm cười nhẹ. Cái kiểu của anh nếu như Thiên Tinh mà nhìn thấy thế nào cũng bị tẩn cho một trận. Trông chẳng khác gì biến thái thứ thiệt.

Còn người phụ nữ đó, quay ra nhìn thấy bóng dáng cô cũng hơi chột dạ nhẹ, vội đứng dậy chỉnh trang lại y phục, nhưng biểu cảm lại không quá kinh ngạc.

Cô lớn tiếng như thể vạch trần họ: “Để cho khách hàng đợi hơn 20 phút là không ổn đâu Lục tổng, dù gì cũng là đã hẹn trước vài tháng rồi…”

Vừa nói cô vừa lôi máy tính, tài liệu ra để trên bàn, cô ngồi xuống ghế, vẫn không quay đầu lại tiếp tục nói: “Có muốn làm chuyện gì mặn nồng cũng phải chờ thời gian nghỉ trưa hoặc là giờ tan làm chứ, ai mà lại động thủ ngay giờ làm việc thế này. Có không chịu đựng được cũng phải ráng mà cắn răng chịu chứ. Supra lớn thế này, uy danh tốt đẹp này lỡ bị bên ngoài biết thì để đâu cho hết.”