Chung Nhà Với Em

Chương 33



Cô quay đầu lại, thì ra là người quen, Vân Đường.

Thiên Tinh bị bất ngờ, cô đứng dậy tròn mắt nhìn, tuy không nói được lời nào vì muốn chết sững. Tính ra cũng hay, bạn trai cô ta thì bị tạm giam 6 tháng chờ xét xử, bằng luật sư bị thu hồi và huỷ vĩnh viễn. Còn cô ta sau khi ôm 60% cát xê của công ty cô mà đi, hôm nay lại xuất hiện ở văn phòng của Lục Tiêu Thần. Đúng là trái đất tròn thật.

Vân Đường khiêu khích cô: “Thiên Tinh, sao cô bất lịch sự thế? Vào văn phòng Lục tổng sao lại không gõ cửa?”

Thiên Tinh cảm thấy nực cười, cô khoanh tay, giọng đanh thép đáp trả: “Tại sao tôi phải gõ cửa? Trong khi tôi đến đúng giờ và đã hẹn trước?”

Tiêu Thần lúc này vẫn đang ngồi ở ghế, anh không gấp gáp đứng dậy giải thích hay bào chữa gì cho mình. Anh chỉ ngồi quan sát màn đấu khẩu giữa hai người phụ nữ ngay tại văn phòng anh, một người muốn có được anh, còn người còn lại là người anh muốn có được. Anh biết bản thân không hề làm gì có lỗi với cô, nên bình thản ngồi xem sắc mặt cũng như những lời nói sắc bén của cô.

Hai người họ không hề để ý đến việc Lục Tiêu Thần đang ngồi chễm chệ xem họ cãi nhau nhưng xem chương trình truyền hình thực tế hấp dẫn. Nói qua nói lại với nhau vô cùng hăng say.

Vân Đường tuy cứng họng trước câu hỏi cũng như thần sắc của Thiên Tinh nhưng vẫn cố cãi ngang: “Cho dù là có hẹn trước cũng phải ý tứ một chút chứ, ít nhất cô cũng phải chờ sự cho phép của Lục tổng mới được bước vào đây chứ. Ngay cả phép lịch sự tối thiểu mà cô cũng không có vậy? Đã vậy còn cả gan bật sáng đèn và dạy đời chúng tôi nữa chứ. Đúng là loại con gái không biết điều.”

Thiên Tinh nghe cô ta nói mình như vậy mà nhìn không được cười, cô bật cười thành tiếng như chế nhạo cô ta: “Tôi không biết điều? Chắc cô biết điều hơn tôi rồi. Không có lịch hẹn trước, xông xông vô văn phòng người ta, tắt hết điện tưởng vì mục đích gì, thì ra là phô diễn cơ thể. Cô có vẻ hợp với kiểu mờ ảo như lúc nãy nhỉ?”

Vân Đường bị Thiên Tinh đáp trả cho nhất thời cứng họng, không thể nào phản bác lại được, chỉ có thể nghiến răng trợn mắt nói một chữ: “Cô!”

Thiên Tinh vẫn tiếp tục: “Tôi thì sao? Tôi nói cho cô biết, người có thể hiên ngang bước vào văn phòng này mà không cần gõ cửa là tôi, chứ không phải cô. Đừng ỷ có ba cái đường cong đó mà muốn làm gì thì làm. Xin lỗi cô, không phải cả thành phố D này chỉ có mình cô mới có đường cong hấp dẫn đó đâu, tôi cũng có đó. Chưa kể đừng bao giờ nói tôi bất lịch sự, mà phải chửi chính mình mới đúng. Tôi chờ đợi hai người hành sự bên ngoài phòng chờ cũng 20 phút chứ không ít đâu, hợp đồng này đổ bể, cô có đền bù được không?”

Vân Đường rất tức tối nhưng vẫn dính chưởng cứng họng không nói lại được gì.

Thiên Tinh hăng nói: “Tôi dạy đời cô cho mắt cô sáng ra, chứ sao tôi dám…” – đột nhiên cô nghiến răng, liếc anh: “…dạy đời Lục tổng…” – nói rồi cô lại ném ánh mắt tức giận về phía Vân Đường, tiếp tục: “…cô biết điều tới mức bạn trai tạm giam còn không lo, tranh thủ đến đây dâng hiến cho Lục tổng. Chơi trò hai tay hai cá sao? Muốn một chân đạp hai thuyền cũng phải xem dự báo thời tiết chứ, lỡ đâu chìm thuyền còn biết hướng mà giải quyết. Thanh danh của một đại người mẫu như cô, nếu bị truyền thông tin ra ngoài, thì cái giá trị như sao hạng A của cô có còn xài được không?”

“Cô dám đe doạ tôi?”

“Tại sao lại không. Cô đâu phải thần thánh đâu mà tôi phải kiêng nể. Cô nên nhớ, 60% cát xê của Thiên Triệu ứng trước cho cô, cô chưa trả cho chúng tôi đồng nào đâu. Nếu như ra toà, con số đó không chỉ dừng lại ở 60% không đâu, là đại minh tinh như cô, chắc là tôi không cần phổ cập kiến thức về luật đâu đúng không?”

Vân Đường rõ là đuối lý, không thể cãi thắng Thiên Tinh, nhưng cô ta phát hiện ra gì đó, nên bám víu vào mấu chốt này nhằm thắng Thiên Tinh:

“Nhưng tại sao cô có quyền chửi rủa tôi ngay tại tập đoàn lớn như Supra này? Cô đâu có quyền gì ở đây, cũng chỉ là khách hàng cần chờ Supra rót tiền cho hoàn thành dự án thôi mà. Đừng lên giọng khinh thường tôi như má thiên hạ vậy chứ Thiên Tinh. Dù gì cũng là con nhà trâm anh thế phiệt, không sợ bị tôi bóc phốt cô lên mạng à?”

Thiên Tinh cười khẩy: “Hư, cô đang tự nói mình đấy à? Cô mới là người nên sợ bị tôi bóc phốt lên mạng mới đúng, tự động dâng hiến có vẻ là điều khiến cô tự hào nhỉ? Vậy để tôi cho phát tán thông tin độc quyền này lên xem cô có ngẩng mặt lên được với tôi không nhé?”

Vân Đường hét lên: “Cô dám?”

Tiếng hét của Vân Đường còn làm kinh động đến cả Tôn Thất và Trần Hiền ở bên ngoài, hai người họ sợ xảy ra ẩu đả trong văn phòng của chủ tịch nên vội chạy vào xem tình hình như thế nào còn can ngăn. Bước vào trong thì trạng thái không như họ tưởng bở, một người đàn ông ngồi ung dung xem hai người phụ nữ lời qua tiếng lại. Còn giữa hai người phụ nữ thì một người tức tối đỏ cả mặt, khuôn mặt nhăn nhó khó coi; người còn lại tuy cũng có mang tức giận trong người nhưng thần thái tỏa ra lại vô cùng thanh thoát, khuôn mặt tuy có hơi chau mày nhưng không đến mức quá khó coi như thể biến dạng.

Thiên Tinh sung máu: “Cô đừng thách tôi, tôi nói được làm được.”