Chung Nhà Với Em

Chương 34



Vân Đường cố gắng cãi lại: “Gần đây tôi nghe nói cô là người bị hại trong một vụ cưỡng hiếp bất thành à? Nếu cô đưa tôi lên báo vì dụ dỗ Lục tổng, vậy thì tôi cũng sẽ cho cô lên báo cùng luôn. Tôi cũng có vài tấm hình về vụ việc đó của cô. Cô cứ thử đi, tôi cũng chịu chơi lắm đó. Cô có còn muốn chơi với tôi không?”

Nghe đến đây, Thiên Tinh buông tay xuống, tại sao cô ta lại biết chuyện này, lại còn có hình ảnh nữa. Cô ta còn đe dọa cô sẽ tung lên mạng cho mọi người thấy, cô sẽ phải đối diện thế nào với miệng lưỡi truyền thông?

Nhưng mà khoan đã, có khi nào cô ta vẫn chưa biết người đứng sau vụ việc đó là ai cho nên mới mạnh miệng? Hình như từ ngày tên Khang Chính đó bị tạm giam, báo chí cũng chỉ đề cập đến việc lợi dụng bằng cấp mà làm sai luật pháp thôi thì phải. Cho nên cô ta mới tìm đối tượng mới có quyền lực chu cấp cho mình, và tất nhiên, Lục Tiêu Thần chính là người đó.

Làm sao cô ta có được hình ảnh từ vụ việc đó? Thiên Tinh đoán có thể là do cô ta sai người theo dõi cô kể từ ngày Tiêu Thần đến trường quay đích thân giám sát quá trình, chắc có lẽ muốn mượn gió bẻ măng. Chỉ cần cô lộ ra sơ hở gì, thì kết cục của cô và Thiên Triệu sẽ rất thảm.

Vân Đường tiếp tục đay nghiến: “Sao nào? Sợ rồi sao? Ngay từ đầu biết điều một chút thì tôi cũng đâu cần rút con bài cuối cùng này ra. Cô có còn muốn chơi với tôi nữa không?”

Tiêu Thần nghe đến đây cũng hết chịu đựng được, con người này không ngờ lại nham hiểm như vậy, còn dám đe dọa cả người anh yêu. Anh đứng lên, định lên tiếng cho cô ta một bài học thì bị cắt ngang bằng giọng của Thiên Tinh.

“Tôi chơi với cô, cô cứ cho phát tán đi.”

Khóe miệng của Vân Đường hơi giật nhẹ: “Cô…cô…không sợ sao?”

Thiên Tinh nhếch mày: “Đúng, tôi bây giờ không phải như trước nữa. Cô có giỏi cứ việc phát tán. Tôi nói cho cô biết, người đứng sau vụ cưỡng hiếp không thành công của tôi, có liên quan mật thiết đến cô. Sẽ rất sốc đó, cô có muốn biết không? Đảm bảo khi cô tung tin ra, tôi tung tin hung thủ là ai thì cô cũng sẽ đứng ngồi không yên đâu.”

Vân Đường ngạc nhiên: “Cô bị cưỡng hiếp thì liên quan gì đến tôi? Tôi đâu phải chủ mưu.”

Thiên Tinh cười nham hiểm: “Còn nhớ Đường Khang Chính không?”

Khóe miệng Vân Đường hơi giật giật, tại sao Thiên Tinh lại nhắc đến tên anh ta. Không lẽ, chuyện Thiên Tinh bị cưỡng hiếp bất thành có dính líu tới anh ta sao?

Lắp bắp nói: “Tôi…tôi…chúng tôi chia tay rồi.”

Thiên Tinh cười khinh miệt: “Ồ, thì ra là chia tay rồi, cho nên ham muốn thể xác của anh ta đã chuyển qua đối tượng mới, người đó chính là tôi đây.” – cô quan sát sắc mặt biến sắc vì sốc của Vân Đường, cô châm dầu thêm: “Anh ta đi tù không phải vì lợi dụng luật pháp cho việc cá nhân đâu, mà là vì đã đụng chạm tới tôi đó.”

“Cô…cô…”

“Sao nào? Tôi không nhún nhường như cô vẫn tưởng đâu. Anh người yêu đầy quyền lực rành luật pháp của cô sẽ phải tù mọt gông. À không, tôi xin lỗi, là người yêu cũ mới đúng. Còn cô, còn nhớ mối hận giữa tôi với cô nhiều năm về trước chứ? Tôi nói cho cô biết, tôi đã có đủ bằng chứng kiện cô vì tội làm hại thanh danh của tôi rồi. Cô có muốn thử không?”

“Cô…cô…sao cô không tung ngay lúc đó?”

“Tôi chưa thích, hôm nay cô chọc giận tôi rồi. Hậu quả lần này, cô sẽ phải gánh chịu.”

“Tôi không…không biết gì hết…sao tôi phải sợ cô?”

“Nếu cô không biết gì, tại sao lại hỏi tôi không tung bằng chứng tố cáo cô liền sau đó? Có thật là cô không biết gì không? Hay là giả vờ không biết gì? Hửm?”

Vân Đường bị công kích cho hồn xiêu phách tán, giậm chân tức tối lôi giỏ xách đi ra ngoài. Cô ta còn chưa kịp ra khỏi cửa văn phòng của Tiêu Thần, tiếng Thiên Tinh làm cô ta khựng lại một nhịp.

“Lần sau, đừng bất lịch sự vào văn phòng của Tiêu Thần, nếu cô còn muốn ngẩng mặt lên với đời.”

Cô ta càng tức tối giậm gót mạnh ra ngoài, trong lòng chắc chắn hận Thiên Tinh lắm, vì đã làm lỡ cơ hội tiếp cận Tiêu Thần của cô.

Khi Vân Đường rời đi rồi, Thiên Tinh ngồi xuống ghế bàn họp, gác một chân lên, lưng cô quay ngược lại hướng của Tiêu Thần, thảnh thơi lật từng trang tài liệu, không thèm đoái hoài gì đến anh và hai nhân viên đang há hốc miệng nhìn cô.

Lần đầu tiên họ thấy Thiên Tinh bực mình như vậy, cũng là lần đầu tiên họ chứng kiến tài chửi người thanh cao đó, cũng là lần đầu tiên họ cảm nhận lực sát thương qua từng câu cú lập luận gãy gọn của cô. Cô lập luận gãy gọn đến mức khiến cho Vân Đường đầy đanh đá kia phải lắp bắp và thậm chí là cứng họng.

Tiêu Thần biết lúc này phải giải thích gì đó với cô rồi, nên anh vẫy tay ra hiệu cho Tôn Thất và Trần Hiền ra ngoài. Anh chỉnh lại áo sơ mi rồi tiến đến bên bàn họp, cô biết là anh đang đi đến gần mình nhưng vẫn không thèm quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.