Chung Nhà Với Em

Chương 36



“Với anh, chuẩn nhất vẫn là em.”

Cô đỏ mặt, không nhìn trực diện vào anh: “Đang ở công ty đó, anh đứng đắn vào.”

Anh bật cười, biết cô ngại rồi nên anh không trêu cô nữa. Họ bàn luận về chương trình, cùng nhau giải quyết vấn đề của chương trình.

Hai người đang nói hăng thì chuông reo báo đến giờ nghỉ trưa. Anh đưa cô xuống ăn trưa dưới phòng bếp của công ty rồi đưa cô về phòng nghỉ của anh nghỉ ngơi. Ban đầu cô không chịu nằm giường của anh ngủ, anh bắt đầu tung chiêu ép buộc cô.

“Anh nằm đi, em nằm sofa ngủ cũng được, cho em mượn áo vest của anh.”

“Em lên giường nằm cho khỏi đau lưng.”

“Ngại lắm, ai mà làm vậy, chúng ta đang là quan hệ đối tác kinh doanh đó anh.”

“Đối tác tới khúc ăn trưa thôi, còn giờ thì em là bạn gái anh. Không việc gì phải ngại, em cứ nằm trên giường đi.”

“Thôi mà anh…”

“Đây đầu phải là lần đầu tiên em nằm giường của anh. Hay là em muốn chúng ta cùng nằm ngủ chung? Hửm?”

“Vậy…vậy…anh nằm sofa đi.” – cô nhanh chóng quay đầu nằm lên xuống, kéo chăn đắp lên người mình.

Anh nhìn loạt hành động luống cuống ngại ngùng của cô, anh không nhịn được mà khẽ cười. Anh không dám cười to vì sợ cô sẽ ghét anh, nhưng chung quy lại thì anh vẫn thấy cô siêu siêu đáng yêu.

Ngủ nghỉ trưa xong, anh còn bận vài việc nên cô ngồi gõ máy tính ở bàn họp trong phòng anh. Ai đi ra đi vô gặp anh đều cảm thấy ngạc nhiên vì sao cô gái này lại ngồi ở phòng ở phòng Chủ tịch của họ lâu như vậy. Chủ tịch Supra xưa giờ không để ai ngồi quá lâu trong văn phòng của mình nếu đã bàn bạc xong công việc, Lục tổng thích sự yên tĩnh để tập trung cao độ làm việc, không thích bị chi phối bởi mọi thứ xung quanh.

Anh chỉ cho phép làm phiền với những văn kiện cần kí gấp hoặc đã hẹn trước với khách hàng mà thôi. Tất nhiên, đều phải thông báo với thư ký hoặc trợ lý của anh rồi mới được bước vào văn phòng của anh. Quy tắc này đã thành bất di bất dịch với anh kể từ ngày anh tiếp quản Supra tới giờ. Lần đầu tiên thấy quy tắc này bị phá vỡ mà anh vẫn thản nhiên làm việc thì không thể tránh khỏi nghi ngờ rồi.

Và tất nhiên, nhưng ai hôm đó đi vô phòng làm việc của anh nhìn thấy cô ngồi ở đó, đều có chung một trạng thái ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Thông tin này chắc chắn không tránh khỏi lời đồn đại toàn công ty rồi.

Anh nhận ra điều bất thường này rồi, nhưng mà vẫn rất vui vẻ, không hề khó chịu hay bình luận gì. Có lẽ, anh đang đắm chìm rất sâu vào cảm giác được đồn đoán là anh đang có người yêu, còn sự thật thì chỉ có rất ít người biết, anh đâu chỉ có người yêu, anh còn hướng đến mục tiêu rước nàng về dinh nữa cơ mà.

Cô ngồi làm việc ở văn phòng anh cho đến hết giờ tan làm, anh lái xe đưa cô rời khỏi công ty. Theo lẽ thường tình sẽ là đi về nhà của cô, lần này anh lại rẽ hướng khác, cô không khỏi ngạc nhiên:

“Sao anh đưa em đi đường này?”

“À quên không nói với em, anh muốn nhờ em giúp anh tư vấn chọn quà nhân dịp sinh nhật của mẹ anh.”

“Sinh nhật mẹ anh?”

“Ừm, năm nay định tặng mẹ một bộ mỹ phẩm. Anh không rành về cái này, nên đành phải cầu cứu em.”

“Anh mà cầu cứu gì, toàn tiền trảm hậu tấu không mà nói như đúng rồi vậy.”

Tiêu Thần tằng hắng giọng lại, nghiêm túc vừa lái xe, vừa nhìn thẳng đường nói: “E hèm, thưa cô Triệu, mẫu thân của anh sắp tới sinh nhật, anh có thể nhờ cô Triệu đây giúp anh chọn một món quà cho phù hợp có được hay không?”

Nghe anh hỏi kiểu này cô không nhịn được mà phải bật cười:

“Nghe anh nói trang trọng vậy, e là em đây cũng không dám từ chối. Đưa em đến trung tâm mỹ phẩm ở đường S đi.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, như vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô vậy. Anh lái xe đưa cô đến trung tâm mỹ phẩm lớn trên đường S. Cô đưa anh vào một tiệm mỹ phẩm ở tầng 4, vừa thấy cô, các nhân viên ở đây đều hớn hở ra chào đón. Anh đoán hình như cô là khách quen của tiệm này.

Cô dạo một vòng quanh tiệm, chợt cô đứng lại trên một kệ ngắm nhìn rất lâu, anh thấy thế đến lại gần cô hơn hỏi: “Sao vậy em?”

Cô quay ra, trán hơi nhăn lại: “Anh có hay quan sát da của mẹ anh không?”

Anh lắc đầu: “Không, anh ít khi để ý.”

Ánh mắt cô tràn ngập thất vọng, nhỏ giọng như hơi trách móc: “Sao anh không chú ý quan sát mẹ? Vậy sao mà chọn đúng loại phù hợp được?”

“Thì em hay sử dụng loại nào thì cứ mua cho mẹ anh loại đó, như nhau thôi mà.”

“Cái gì mà như nhau? Anh đúng là chả hiểu gì về phụ nữ hết. Da của con gái sẽ khác nhau, mỗi người một kiểu, chưa kể là qua từng độ tuổi thì lại càng có nhiều thay đổi rõ rệt hơn. Mỹ phẩm cũng từ những yếu tố đó mà sản xuất ra các loại riêng phù hợp cho mọi loại da, mọi lứa tuổi các nhau.”

Anh chăm chú nghe cô phân tích mà vẫn chưa hiểu được ý của cô lắm. Thấy anh đần người ra như vậy, cô thở dài:

“Haizzz, anh cứ đứng nhìn em như vậy có được gì đâu. Anh gọi cho ba hoặc chị của anh hỏi giúp em đi. Hỏi xem mẹ anh thuộc loại da nào, có bị kích ứng gì không, nói chung là hỏi càng chi tiết càng tốt.”

Nghe cô nói vậy anh cũng chỉ biết ù ù cạc cạc làm theo, bấm điện thoại gọi cho ai đó. Không kịp nói câu nào anh lại bấm một số khác, lần này thì có người bắt máy, một loạt câu hỏi của anh bắt đầu tuôn ra:

“Ba, da của mẹ thuộc loại nào?”