Chung Nhà Với Em

Chương 37



“Ba, da của mẹ thuộc loại nào?”

“Mẹ có dễ bị kích ứng không?”

“Mẹ thích xài mỹ phẩm của nước nào vậy ba?”

“Thuần tự nhiên đúng không ba?”

“Con đang đi chọn quà cho mẹ, con gọi cho chị Nghi mà không được, đành phải gọi cho ba….Dạ được, lát con về gặp ba sau. Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, anh lập tức báo cáo cho Thiên Tinh:

“Mẹ anh thuộc da khô, thiếu ẩm, cũng không dị ứng với gì, mắt thì có quầng thâm và bọng mắt, đang muốn giảm hai cái đó.”

Nghe xong cô cười, hớn hở nói: “Vậy là em có thần giao cách cảm với mẹ anh rồi, anh nhìn xem, ngay từ đầu em đã nhắm đến bộ mỹ phẩm này, sản xuất từ thương hiệu nổi tiếng nhất từ Hàn Quốc. Chất lượng không phải bàn cãi, mà nó còn có đủ tất cả các bước dưỡng da tiêu chuẩn cho phụ nữ trung niên nữa, nên vô cùng tiện lợi.”

“Em chưa test thử thì làm sao biết là nó chất lượng?”

“Anh đúng là quá gà rồi, mẹ em cũng đang sử dụng bộ sản phẩm này. Chưa kể, cách đây 1 năm em đã được mời qua tham quan và làm việc với tổng công ty này 3 tuần, tận mắt chứng kiến tất cả các công đoạn nên có thể yên tâm được. Em còn đang là đại sứ thương hiệu cho họ nữa mà…”

“Người yêu anh giỏi ghê ta! Nhưng mà em đã rút khỏi showbiz đã lâu, sao lại nhận lời làm đại sứ thương hiệu cho họ?”

Cô hơi nhăn mày: “Anh có phải là bạn trai em không vậy? Một chút tin tức về em cũng không biết là sao? Họ sang tận nhà em để thuyết phục em làm đại sứ thương hiệu cho họ mà, chưa kể là công ty của em cũng là công ty tổ chức tuần lễ thời trang quốc tế bên đó mấy năm liền, nên họ biết đến em đã từng là siêu mẫu là chuyện hết sức bình thường.”

Anh nghệch mặt, đúng là lỗi của anh rồi. Người anh yêu ưu tú như vậy mà anh không hề để tâm tới, hôm nay như là được nhìn thấy ánh hào quang toả sáng nơi cô, khiến cô luôn luôn lấp lánh. Đúng là hiện tại cô đang tập trung phát triển ở quê nhà, để xác định thương hiệu của Thiên Triệu phủ sóng toàn nước, nhưng việc anh không hề biết đến chuyện cô cực kì nổi tiếng trên thế giới thì đúng là sai sót của anh thật rồi.

Anh mải mê nhìn vào hộp mỹ phẩm đó với dòng suy nghĩ riêng của bản thân mà không chú ý đến cô, cho đến khi cô lay lay tay anh thì anh mới quay trở về thực tại.

“Anh…anh… Tiêu Thần!”

“Hả…ừm…sao vậy?”

“Đi về thôi!”

“Thanh toán đã bộ sản phẩm đó đã rồi về chứ, anh chọn cái đó làm quà sinh nhật cho mẹ.”

“Xong hết rồi.”

“Cái gì xong hết rồi? Anh chưa nói là sẽ chọn cái nào mà.”

“Em còn phải chờ anh nói à? Thấy anh tập trung nghiên cứu sản phẩm mà em gọi anh còn chẳng để ý thì còn chờ anh nói làm gì? Em thanh toán bộ đó rồi…” – giơ túi đồ lên cho anh xem – “…nó đây.”

“Quà của mẹ anh sao em lại thanh toán? Cái nào ra đó chứ em?”

Vừa nắm tay anh đi ra lấy xe, nghe anh nói vậy cô lập tức trừng mắt: “Anh chê em không nhiều tiền bằng anh đúng không?”

“Không không, có cho anh mười mạng sống anh cũng không dám đâu. Ý của anh là quà anh tặng mẹ thì phải để anh thanh toán thì mới có giá trị chứ, em thanh toán thì đâu còn là quà của anh nữa.”

“Ôi giời, có gì đâu, coi như em tặng cho anh cũng được.”

“Vậy thì mẹ anh là người nhận thứ hai à? Không được đâu, kì lắm.”

Cô bất lực trước quan điểm này của anh, nhất thời không nói thêm được gì, chỉ có thể thở dài ngao ngán. Anh là người rạch ròi, cái nào ra cái đó, không thể quy chụp chung vào với nhau được. Đứng trên phương diện của anh, cô hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ này. Dù sao anh còn chưa đưa cô về ra mắt cả gia đình, mà quà cô đã tặng rồi, thì lại như là đút lót mong được nhà anh chấp nhận vậy. Hoàn toàn không phù hợp với thân thế của cô.

Anh sợ cô mang tiếng không hay, ảnh hưởng đến thanh danh vốn có của cô. Hai người im lặng cùng nhau đi vào hầm đậu xe, anh mở cửa ghế lái phụ cho cô ngồi rồi bắt đầu cho xe lăn bánh. Đang đi thì cô hỏi anh: “Trước khi tỏ tình với em, anh đã có mối tình nào chưa?”

“Sao em lại hỏi chuyện này?” – anh hơi chau mày nhìn về phía cô.

“Chỉ là em muốn biết thôi.”

“Anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có bạn gái bao giờ. Cũng chưa từng đặt mình vào một mối quan hệ nào đó mập mờ.” – anh dõng dạc nói.

“Làm sao em có thể tin được anh?”

“Thứ nhất, điện thoại anh không cài mật khẩu, em có thể thoải mái kiểm tra. Anh không có vấn đề gì khi bạn gái anh xem tin nhắn hoặc kiểm tra điện thoại. Thứ hai, em có thể điều tra từ gia đình anh, anh có quen ai hay rung động trước ai thì nhà anh đều rành hết. Thứ ba, em có thể moi thông tin từ Tôn Thất, anh đã ra lệnh cho Tôn Thất thành thật khai báo mọi hành động của anh cho em mà không cần giấu giếm.”

Cô khờ luôn, anh nói cho cô một tràng mà cô không thể tin được, anh là người đàn ông hoàn hảo trong truyền thuyết đây sao? Số cô đã tích được bao nhiêu công đức mà có thể hốt được anh hay vậy?

Chính cô còn nghi ngờ bản thân của mình, cô nhất thời không tin được những thông tin mà đại não của cô vừa tiếp nhận từ anh. Đáp lại anh là cái nhìn ngây ngốc từ cô, khuôn miệng á khẩu không thốt nên lời. Còn anh nhìn thái độ của cô như vậy thì vô cùng hài lòng, khóe miệng không nhịn được phải cong lên, ánh mắt vẫn tập trung lái xe, anh hình như rất tự hào về bản thân mình.

Đi được một đoạn khá dài, đột nhiên có một ý nghĩ loé sáng lên trong đầu cô:

“Như vầy đi, anh chuyển khoản lại số tiền này lại cho em. Coi như là anh bận và em đi mua giùm cho anh thôi. Có được không?”

Thấy sáng kiến này của cô cũng hay, anh lập tức dừng xe bên đường, lấy điện thoại ra rồi chuyển khoản lại cho cô.

Tiếng chuông báo tài khoản của cô đã nhận được tiền vang lên, cô nhìn màn hình điện thoại, lập tức cứng họng không nói lên lời, lắp bắp hỏi anh:

“Bộ mỹ phẩm này chỉ đáng 2 phần trong tổng số tiền mà anh vừa chuyển cho em thôi. Sao anh chuyển gì mà nhiều vậy? Để em chuyển trả lại cho anh…”

“Em cứ giữ đó, sau này anh sẽ cần nhờ vả em nhiều hơn.”

“Lỡ đâu em quên rồi xài hết thì sao? Em không muốn bù vào thì sao?”

“Thì anh chuyển thêm cho em, tiền, với anh không quan trọng, quan trọng là em.”