Chung Nhà Với Em

Chương 38



“Thì anh chuyển thêm cho em, tiền, với anh không quan trọng, quan trọng là em.”

Nói rồi, anh nghiêng người choài tới hôn lên môi cô, nhẹ nhàng và thoải mái, không hề vồ vập như cô vẫn từng xem trên các phim truyền hình. Cô bất ngờ không kịp phản ứng, hơi ngây người ra nhưng ma lực của nụ hôn đã khiến toàn trí não cô tê dại. Nhắm đôi mắt lại, tận hưởng cảm giác mới lạ của nụ hôn đầu tiên của cả hai. Đầu óc cô không thể suy nghĩ thêm được gì, để mặc cho anh tự biên tự diễn.

Một tay anh đặt lên eo cô, tay còn lại để phía sau đầu nâng đỡ, trông không giống lần đầu biết yêu tí nào. Như thể đã cực kì điêu luyện thuần thục trước đó vậy. Nụ hôn đầu của họ vô cùng nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

Cánh môi mềm mỏng mọng nước của cô làm cho anh say đắm, mỗi lần nghe cô nói chuyện, nhìn đôi môi mỏng đáng yêu của cô làm anh suýt nữa ôm lấy cô và hôn rồi. Thế nhưng anh cảm nhận được cô còn đang dè dặt anh, anh cũng không muốn vồ vập quá lại đẩy cô tránh xa anh hơn, nên đành chờ đợi cơ hội thuận lợi nhất. Kể từ ngày họ bước vào mối quan hệ yêu đương, đây là khoảnh khắc đưa tình cảm của họ tiến thêm một đoạn dài hơn nữa. Và đây cũng là khoảnh khắc mà anh đã chờ đợi.

Từ từ nới lỏng đôi tay, môi anh rời khỏi cánh môi cô, khoảng cách giữa hai khuôn mặt vẫn còn rất gần, anh tì trán anh sát vào trán cô, anh đang thở gấp. Hơi thở ấm nóng, mang mùi nam tính của anh phả vào cô, mắt anh vẫn nhắm nghiền lại, chưa hề nhìn cô. Cô cũng cố gắng điều hoà nhịp thở, không gấp như anh, dù trước đó vài phút như bị rút hết không khí.

Cô từ từ mở mắt ra, anh cũng vậy, hai người dần kéo khoảng cách giữa hai khuôn mặt ra một chút, nhìn chung thì vẫn còn khá gần. Cô ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào anh khi bắt gặp ánh mắt chính trực của anh đang nhìn vào mình.

Anh kéo cô ôm vào lòng, vùi mặt anh vào vai cô, nhẹ hít hà mùi hương toả ra từ cơ thể cô, mùi của cỏ cây mùa hè cực kì dễ chịu, tay anh vuốt ve tóc cô, ôm nhau được một lúc, anh chậm rãi nói:

“Anh yêu em, Triệu Thiên Tinh”

Cô khẽ mỉm cười, buông nhẹ anh ra, hôn lên má của anh một cái, cô mỉm cười đáp lại:

“Lục Tiêu Thần, em cũng yêu anh”

Anh cười nhẹ, nghiêng đầu hôn lên má cô, rồi lại ôm cô vào lòng. Họ vẫn tiếp tục đắm chìm vào những suy nghĩ tươi đẹp về mối quan hệ của cả hai. Cuối cùng thì, họ cũng đã trao cho đối phương một vị trí quan trọng trong tim rồi.

Họ trao cho nhau những câu nói, hành động đầy tình ái cho nhau trên xe, tính ra họ cũng đã dừng xe bên đường được một lúc rồi. Trời cũng đã muộn, anh thốt lên hai từ “Về nhà thôi” rồi sau đó anh lái xe đưa cô về nhà.



4 giờ chiều,

Thiên Tinh đang họp thì nhận được một cuộc điện thoại, cô liếc mắt nhìn màn hình thấy quen quen, nhưng vì chuyện nào ra chuyện đó, cô tắt nguồn điện thoại, tiếp theo theo dõi các báo cáo cũng như tiến độ của cuộc họp.

Trải qua 3 tiếng họp hành, cô vừa tuyên bố chấm dứt cuộc họp, cô dọn tài liệu và thiết bị cá nhân đứng lên cùng mọi người bước ra khỏi phòng họp thì một vài người quen thuộc đã đến công ty cô. Sự xuất hiện của họ làm cho cô mắt tròn mắt dẹt, thiếu điều đứng chôn chân tại chỗ. Còn các nhân viên khác thì đang nói chuyện với nhau rì rào rì rào cũng lập tức trở nên im hơi lặng tiếng cách lạ thường.

Nhân viên của Thiên Triệu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi hoảng hốt, trước mặt họ là một bàn đã được bày ra với một đống trà sữa các loại và bánh ngọt ăn dặm. Tất cả chia dồn ánh mắt về nơi Thiên Tinh và những người quen thuộc kia, Thiên Tinh cũng bị á khẩu với tình huống này. Tất cả mọi người đều không ai lên tiếng để xua tan bầu không khí kì lạ này, nói cho đúng hơn là không một ai dám lên tiếng. Cứ bên này nhìn bên kia, bên kia mỉm cười nhẹ nhẹ nhìn lại bên này.

Kha Lam phải nhanh miệng chữa cháy cho tình huống này: “Lục tổng, chào mừng anh đến với Thiên Triệu. Giới thiệu với mọi người, đây là Lục tổng, chủ tịch của tập đoàn Supra, nhà tài trợ bạch kim cho chương trình lớn cuối năm này của chúng ta.”

Lúc này tất cả mọi người cúi rạp đầu, đồng thanh chào anh, tạo nên một âm thanh lớn: “Chào Lục tổng.”

Anh gật đầu lại, vui vẻ nói: “Chào mọi người.”

Kha Lam tiếp lời: “Còn đây là thư ký riêng của Lục tổng, Tôn Thất.”

Tất cả nhân viên: “Chào anh Tôn.”

Tôn Thất có vẻ hơi ngại: “Khách sáo quá rồi, chào mọi người ạ. Hy vọng chúng ta sẽ thường xuyên được làm việc với nhau hơn.”

Tiêu Thần lên tiếng: “Những ngày vất vả cho Thiên Triệu quá rồi. Hôm nay nhân dịp lần đầu tiên đến với Thiên Triệu, tôi có mang ít đồ ăn qua đây, xem như quà gặp mặt đầu tiên, mong mọi người nhận nhé.”

Kha Lam nhanh nhảu: “Lục tổng đến là hân hạnh của Thiên Triệu rồi. Cảm ơn Lục tổng rất nhiều, sếp đừng khách sáo quá.”

Anh xua tay: “Không sao, không sao, tôi đến để gặp Tổng giám đốc Triệu bàn công việc. Mọi người cứ lấy tự nhiên, đừng ngại nhé.”