Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Chương 36: Bị hãm hại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dạo này Diệu Hương thường làm việc chung với Khánh Duy. Ban đầu cậu ta phản đối kế hoạch của cô dữ dội bây giờ lại chấp nhận làm cùng nhau khiến cô rất đỗi vui mừng. Thành thật mà nói Khánh Duy rất giỏi lại có quan hệ rộng nên công việc trở nên suôn sẻ, thuận lợi hơn rất nhiều.

Hôm nay Khánh Duy bảo có 1 khách hàng tiềm năng nên đề nghị cô và cậu ta đi gặp họ xem sao. Bước vào quán rượu cô đã thấy có chút kì lạ, sao lại gặp mặt bàn công việc quan trọng ở nơi này. Tuy nhiên Khánh Duy lí giải rằng người ta quen với những nơi kiểu như vậy, rằng ở đây khách hàng sẽ thấy tự nhiên hơn, thoải mái hơn.

Đặt chân vào căn phòng mờ tối nhưng chẳng hề thấy ai, chuông báo động trong đầu cô bắt đầu kêu ầm ỹ. Vội vã quay lại phía cánh cửa cô thấy nó đã đóng chặt, Khánh Duy thì mất dạng chẳng thấy đâu.

Rồi đột ngột cô thấy có người áp sát mình từ phía sau, có nên thấy bất ngờ không nhỉ, đấy là Henry. Cô hiểu ra ngay đây là 1 cái bẫy, nhưng muộn rồi. Khánh Duy và Henry, ai có thể đoán ra sự kết hợp này chứ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.

1 tay vòng quanh người cô giữ chặt không cho cô giãy dụa, tay kia Henry kéo cổ áo cô xuống hôn lên vai. Rồi anh ta kéo mạnh tay khóa phéc mơ tuya vốn dĩ đã lỏng trôi tuồn tuột xuống. Thêm 1 lần giật mạnh, Henry khiến chiếc váy cô đang mặc rơi xuống đất.

1 tay phía trên bóp v*, 1 tay luồn xuống dưới cởi quần lót của cô, miệng anh ta vẫn không ngừng hôn lên khắp cơ thể Diệu Hương, phớt lờ những lời van xin xen lẫn chửi rủa của cô. Bằng 1 động tác dứt khoát, Henry đẩy cô đứng úp mặt vào tường và thế là trò chơi bắt đầu, cô bị cưỡng hiếp.

Đến khi cô đã mệt nhoài không còn đứng vững thì cửa bật mở, Khánh Duy bước vào. Cô bị 2 gã khốn siêu khỏe thay nhau hãm hiếp. Không để ý gì đến xung quanh, cố quên đi những gì đang phải chịu đựng, cô căng óc cố nghĩ cách thoát thân.

Cô nghe 2 tên mặt người dạ thú nói chuyện với nhau rằng chuyện này quá tuyệt nên sẽ giữ cô vài ngày vần vò cho đã. Về phía chồng cô thì không cần lo, Alex lại đang đi các tỉnh để lấy tin, khi biết được thì sự đã rồi.

Cô sẽ bị biến thành nô lệ tình dục sao? Nỗi kinh tởm ngự trị trong cô nãy giờ lại dâng lên cao khiến cô muốn nôn. Thân cô thế cô, họa vô đơn chí, không ai biết mà đến cứu cô hết.

Chợt cô thấy cái gì đó lấp lánh dưới chân bàn, 1 con dao nhỏ giống như dao bổ cau nằm nơi góc khuất không để ý thì khó nhận ra. Nhân lúc 2 thằng khốn tạm nghỉ giao ban, cô chồm đến chộp lấy con dao. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của 2 gã, Diệu Hương đưa dao lên cổ cứa mạnh.

Đúng vào động mạch chủ, máu tuôn ra xối xả. Ai muốn tự tử thì chọn chỗ này này, chứ cắt cổ tay đến bao giờ cho xong. Người ta cắt tiết gà là cắt ở cổ, có ai chọn chân, chọn cánh đâu.

Không gì có thể diễn tả nổi nỗi kinh hoàng của Henry, anh ta chẳng thể nào tưởng tượng ra cô sẽ làm thế. Nhảy bổ tới để bịt vết thương, Henry vội vàng đưa cô đến bệnh viện.

Hỏng bét cả rồi, sao lại ra thế này. Kế hoạch của Henry là cùng Khánh Duy cưỡng hiếp Diệu Hương rồi đến 1 lúc sẽ tỏ ra ái ngại cho cô, bênh cô trước Khánh Duy. 2 người sẽ giả vờ ẩu đả rồi cậu ta bỏ đi, Henry ở lại tìm cách an ủi, xoa dịu cô. Vậy là anh ta từ vị trí kẻ tội đồ 1 tên phạm tội chuyển thành anh hùng cứu mỹ nhân.

Mệt nhoài sau chuyến công tác về đến nhà Alex tưởng như nghe sét đánh ngang tai khi mẹ anh báo tin Diệu Hương bị tai nạn. Hoảng hốt lao vội đến bệnh viện anh nhìn ra ngay những điểm đáng ngờ.

Tai nạn gì mà bị thương ở cổ, lại ra máu nhiều đến nỗi hôn mê giờ vẫn chưa tỉnh dậy nổi? Và cô gặp tai nạn ở đâu, ai đưa cô vào bệnh viện vẫn còn là 1 bí ẩn, không ai biết. Với 1 kẻ đã từng làm mật thám như anh bấy nhiêu thứ gộp lại đã có thể coi đây là án mạng được rồi.

Diệu Hương vẫn chưa tỉnh và theo bác sỹ thì cũng không biết khi nào cô mới tỉnh lại. Vuốt ve gương mặt trái xoan của cô lòng anh đau như cắt, sống mũi cay sè, anh khóc. Đã bao lâu rồi anh mới khóc, anh không còn nhớ nữa.

Vợ anh đã chọn ở lại nơi này, chấp nhận sống cùng anh nên mới phải chịu biết bao đau thương như vậy. Chứ nếu quay về nhà, quay về thế giới của mình thì tai ương đâu có chọn cô mà đổ lên đầu.

Đi từ bệnh viện ra Alex ghé qua Sở cảnh sát gặp người đồng nghiệp cũ. Có rất nhiều điều anh cần phải xác minh.

Henry rón rén lại gần phòng bệnh của Diệu Hương lén lút nhìn vào. Nghe nói cô đã tỉnh lại rồi, tạ ơn Chúa, rõ ràng Chúa đã nghe lời cầu nguyện của anh ta. Henry không ngờ chuyện thành ra như vậy, cũng không bao giờ có ý định hại cô. Henry yêu cô, anh ta chỉ là muốn sở hữu cô mà thôi.

Khánh Duy lên tàu đi Pháp ngay lập tức. Đó là dự định của cậu ta từ lâu. Quyết tâm hãm hiếp Diệu Hương cho bằng được là điều Khánh Duy đã rất muốn và cũng biết rõ nếu mình làm vậy chồng cô không đời nào tha cho cậu ta. Mắt đền mắt, môi đền môi, đấy là phong cách của Alex nên dù Diệu Hương không đến nông nỗi này cậu ta cũng phải đi.

Vợ anh rồi cũng đã tỉnh lại chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Những gì xảy ra buổi sáng hôm đó cô hoàn toàn không nhớ. “Khi người ta không muốn đối diện với những chuyện kinh hoàng đã gặp phải trí não sẽ đối phó bằng cách không nhớ tới hoặc bẻ cong sự thật theo hướng dễ chấp nhận.” bác sỹ lý giải như thế với anh.

Sao cũng được, đã là việc cô không muốn nhớ bắt cô nhớ làm gì, chỉ cần cô vẫn nhớ chồng con là đủ. Giờ tính cách cô y như trẻ con, lắm lúc nhìn cô và Andre ngồi chơi đồ chơi với nhau mà anh bật cười, giống như bằng vai phải lứa. Anh thích phiên bản này của cô, ngây thơ, thuần khiết.

Anh đề nghị cô nghỉ làm, lấy lí do cô chưa hồi phục sau khi gặp tai nạn nên nghỉ ngơi cho lại sức, cô đồng ý ngay. Cô quay ra chuyên tâm vào làm nến, thu nhập không nhiều chủ yếu để cho vui.

Vui vẻ, thoải mái, không bị áp lực, cô sống 1 cuộc sống vô ưu, được sự quan tâm chiều chuộng của cả chồng lẫn mẹ chồng. Bà Anna giờ thương cô như con đẻ, tính toán từng chút 1 để cô hồi sức nhanh nhất.

Rồi 1 ngày kia cô đột nhiên nhớ lại mọi chuyện theo 1 cách lạ đời nhất. Cô mơ thấy mình đứng trong phòng quan sát người ta cưỡng bức mình. Tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn, người ướt đẫm mồ hôi, cô cuống cuồng lay gọi chồng, miệng mếu máo:

- Mình ơi! Mình!

Anh thức giấc ngay lập tức, bật đèn lên, anh ôm cô vào lòng, vỗ về trấn an cô:

- Anh đây! Ngoan, nín đi em! Là mơ đấy, không sao đâu, không phải thật đâu! Đừng sợ!

Cô òa lên khóc:

- Không phải mơ, là thật mà! - Rồi vừa nức nở cô vừa thuật lại mọi chuyện cho anh nghe.

Alex tưởng như tim mình bị người ta móc ra khỏi lồng ngực rồi thi nhau dẫm đạp lên, đau đớn đến ngộp thở. Vậy là điều anh lo sợ vẫn cứ xảy ra, cô nhớ lại hết rồi. Anh không muốn cô lấy lại trí nhớ 1 chút nào vì những việc cô phải trải qua kinh khủng quá đỗi.

Cơn giận bùng lên trong anh làm anh phải cố gắng lắm mới kìm lại được. Ôm chặt thân hình mảnh dẻ đang run lẩy bẩy của vợ vào lòng, anh thề rằng sẽ phải khiến những thằng khốn kia phải trả cái giá đắt nhất.

Chương trước tải 6 ảnh nến thơm thì 1 ảnh sống sót, 5 cái lạc trôi đi đâu mất. Hôm nay tui lại tải ảnh tiếp, hi vọng số phận chúng nó không hẩm hiu như mấy tấm kia.









Nến nhé bà con, đừng nhầm là đồ ăn rồi cho vào miệng.