Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 14



Tôi cất lại điện thoại vào túi áo, bĩu nhẹ môi nói:

– Ai cho anh nuôi con tôi chứ, con tôi chỉ là của tôi với người tôi yêu mà thôi.

Hoàng Duy bất ngờ tiến sát lại làm tôi hốt hoảng, từ từ lùi về phía sau. Con người đáng ghét này… anh định làm cái gì?

Tròng mắt long lên tôi run run gắt:

– Này… anh làm cái gì thế? Có nhớ tôi nói gì không hả?

– Cô không biết câu thứ nhất cự ly à?

Hoàng Duy vẫn tiến sát về tôi. Chẳng lẽ… anh nhất quyết ép tôi sao? Tôi đẩy anh ra, chưa kịp chạy khỏi phòng bàn tay lớn của anh đã giữ khuỷu tay tôi lại. Anh lạnh giọng bực bội:

– Cô nghĩ tôi muốn diễn vai yêu râu xanh với cô đấy hả?

Nói xong Hoàng Duy bỏ khỏi phòng, để lại tôi ngơ ngác nhìn theo. Trời đất ơi, tôi thực sự mệt lắm rồi đấy! Trái đất này liệu còn nơi nào đáng sợ hơn nơi có mặt anh nữa không đây? Nhưng… nói gì thì nói, Hoàng Duy chẳng việc gì phải dồn ép tôi. Không kể việc anh không có hứng thú với tôi, chắc hẳn anh hiểu không thể nào ép tôi sinh con cho anh được, đó cũng là nguyên nhân những hành động quan tâm thời gian gần đây anh dành cho tôi.

Mệt mỏi đến kiệt sức tôi trở về giường, nằm chat chit qua lại với Khánh Ngân. Sáng nay em gái tôi mới nhận việc trợ lý cho tôi thay Ngọc Linh, còn Ngọc Linh chuyển sang bộ phận khác. Con bé thích thú tìm hiểu, cũng nắm bắt vấn đề rất nhanh. Tôi dự định thời gian tới sẽ bàn giao dần nhiều việc quan trọng cho nó. Chẳng biết bản thân chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, rùng mình một cái tôi thức giấc giữa khuya, nhận ra người đàn ông tham vọng nằm bên cạnh mình, trong lòng không rõ cảm xúc là thế nào. Nếu như sáu tháng trước, anh vì ông Minh mà diễn kịch với tôi, mà che giấu chuyện có nhân tình với tôi, dễ chừng tôi đã vui lòng làm cô vợ nhất mực yêu thương anh. Vậy mà… mọi chuyện lại diễn ra theo cách chẳng ai có thể ngờ đến, khiến tôi tổn thương đến sợ hãi mà gồng chống, trái tim đã bị dao đâm nát, chẳng thể nào nguyên vẹn như ngày đầu gặp anh.

Đến khi tôi tỉnh giấc lần hai, Hoàng Duy đã rời khỏi căn hộ. Trứng chiên cùng thịt nguội kẹp sẵn trong bánh mì anh chuẩn bị từ lúc nào đặt trên bàn ăn… Lòng chua xót xen lẫn ấm áp khó giải thích tôi ngồi xuống, chậm chạp thưởng thức. Trứng nhạt thệch do anh quên cho muối… Tôi phì cười trước sự vụng về nhưng lại ẩn chứa cố gắng trong đó của anh. Nếu như tôi chẳng biết những gì ẩn sau bức màn, có phải tôi sẽ thả lỏng bản thân mà tận hưởng, mà hạnh phúc trước sự quan tâm của anh, mà giấu đi tất cả gai nhím tôi đang xù ra trước anh?

Khi tôi đến công ty Phúc Tâm, Khánh Ngân đã có mặt. Nhìn vẻ mệt mỏi của tôi con bé quan tâm hỏi:

– Lạ giường nên chị không ngủ được ạ?

– Ừ… sáng nay anh Kiên sẽ sang bên mình bàn về hợp đồng anh ấy nói hôm trước, em cũng ngồi cùng anh chị luôn nhé!

– Vâng, em sẽ ghi chép cẩn thận chị cứ yên tâm ạ.

Tôi gật đầu mở cửa phòng giám đốc bước vào. Làm việc một hồi, tôi giật mình khi nghe Khánh Ngân gọi cửa:

– Chị Vân, anh Kiên đến rồi chị ạ.

Tôi mở cửa bước ra. Mạnh Kiên một thân áo vest đen, bên trong là áo len xám cổ sơ mi trắng cùng quần âu đen bảnh bao đứng trước phòng. Anh nhẹ giọng quan tâm ngay khi thấy tôi:

– Vân… nhìn em mệt mỏi thế?

– À… em không sao, chúng ta sang phòng họp thôi.

Cuộc họp giữa ban giám đốc cùng Mạnh Kiên có Khánh Ngân và trợ lý của Mạnh Kiên ngồi cùng. Chúng tôi thống nhất phần may thô do công ty Phúc Tâm đảm trách, công ty Hoàng Kim của Mạnh Kiên xử lý phần còn lại. Tất cả mọi người đều vui mừng trước đơn hàng cuối năm này từ Hoàng Kim. Sau sự việc hàng kém chất lượng, hầu hết các đơn hàng lớn chúng tôi có được đều nhờ vào Hoàng Kim, đó cũng là con đường vực dậy mà Mạnh Kiên giúp chúng tôi.

Khánh Ngân vui vẻ liếc nhìn tôi nói:

– Anh Kiên, trưa nay anh đừng có về, chị Vân sẽ mời anh riêng một bữa chị Vân nhỉ?

– Nếu Vân không chê anh muốn mời các anh chị ở đây cùng hai em đi ăn.

Trước ánh mắt ấm áp của anh, tôi đâu thể từ chối, chỉ nhỏ giọng đáp:

– Bữa ăn này công ty Phúc Tâm mời các anh thay cho lời cảm ơn, mong anh không từ chối.

Mạnh Kiên mỉm cười nhận lời, Khánh Ngân tủm tỉm nháy mắt với Mạnh Kiên rồi tìm kiếm nhà hàng phù hợp. Em gái tôi lúc nào cũng tìm cách gán ghép Mạnh Kiên với tôi, nhất là sau khi tôi bị Hoàng Duy ruồng bỏ, nó lại càng mạnh bạo đẩy thuyền như muốn tôi sớm quên đi chuyện không vui.

Khánh Ngân đặt bàn xong, mọi người cùng nhau đi bộ ra nhà hàng cách không xa Phúc Tâm. Chẳng muốn đi song song với Mạnh Kiên nhưng anh cố ý đi ngang tôi, còn hỏi chuyện tôi về nơi ở mới. Anh lo tôi ở đó một mình không được an toàn.

– Ở đó là chung cư phải không Vân, có bảo vệ gác bên dưới không em?

– À… có anh ạ.

– Em sắm đủ đồ chưa? Trời lạnh thế này…

– Em định mua lò sưởi điện, cũng đơn giản thôi anh ạ.

Tôi muốn tránh nói về chuyện này nên tìm cách thoát ra, hỏi anh:

– Bác Quyên vẫn khỏe phải không anh?

– Ừ, mẹ anh vẫn khỏe, mẹ anh vẫn thường nhắc đến em đấy Vân ạ.

Tôi chột dạ, quả thực cũng không muốn đi sâu vào chuyện này. Tôi gặp mẹ anh một lần đợt công ty Phúc Tâm đi du lịch cách đây ba năm. Ngày đó sau khi tốt nghiệp đại học tôi có nửa năm làm việc ở Phúc Tâm. Trong quá trình làm việc tôi giành được học bổng đi du học, học ở Bỉ hơn hai năm tôi mới trở về. Về nước không bao lâu tôi đã vướng vào cuộc hôn nhân đen tối với Hoàng Duy cùng việc rối ren ở Phúc Tâm, tiếc rằng rối ren công việc đã giải quyết được rồi nhưng cuộc hôn nhân kia giờ này vẫn còn ám lấy tôi.