Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 21



Cơn sốt thoái lui từ sớm nhưng đỉnh đầu tôi cứ như bị ai gõ, ong ong cả sáng. Cổ họng ran rát, tôi cất giọng khác lạ làm Khánh Ngân nhận ra ngay. Con bé đặt tập hợp đồng lên bàn làm việc trước mặt tôi, quan tâm hỏi:

– Chị đau họng à, có sốt không?

– Chị không sao, đêm qua sốt một chút nhưng giờ hết rồi.

– Tại chị nằm lạnh quá đấy mà! Để em lên mạng tìm cái máy sưởi đặt cho chị, không kén gì nữa nhá!

Khánh Ngân ngồi xuống cạnh tôi, mở điện thoại vào sàn thương mại điện tử tìm kiếm. Hôm trước tôi cùng Mạnh Kiên đi siêu thị về con bé có nhắn tin hỏi thăm, nó không biết Mạnh Kiên đã tặng tôi một chiếc. Ngài ngại tôi bảo:

– Không cần đâu… chị có rồi. Chiều qua anh Kiên đặt giúp chị.

– Ui dồi ôi, nhất chị! Em biết tại sao chị lại cảm lạnh rồi, tại chị nằm một mình đấy!

Trong lòng như có quỷ, tôi nhéo vào tay con bé một cái làm nó kêu á lên. Tôi… đâu có nằm một mình, nhưng… trong vòng tay ấm áp của anh tôi còn lạnh gấp trăm, gấp nghìn lần nằm một mình nữa. Cơn mệt mỏi làm tôi chóng mặt, đưa tay day day trán tôi nhắm chặt mắt lắc lắc đầu.

– Hay chị về nghỉ đi, cuộc họp chiều nay hoãn lại sau chị ạ.

– Chị đến đây là để họp. Em sắp xếp tài liệu giúp chị, chiều nay chúng ta vẫn tiến hành họp bình thường.

Hợp đồng lớn nhất mà chúng tôi đang tìm cách giành ký hiện tại chính là hợp đồng đồng phục với công ty cơ khí Samba như Hoàng Duy từng nhắc đến. Không chỉ có chúng tôi, công ty của Mạnh Kiên cùng mấy đơn vị khác cũng tham gia đấu thầu. Có thông tin mật báo, Samba nghiêng về công ty Hoa Mai, trước khi bọn họ chốt đơn vị hợp tác, chúng tôi muốn lật ngược tình thế. Hoàng Kim cũng không được họ nhìn đến, nếu như Hoàng Kim được chọn chúng tôi đã không phải họp gấp thế này.

Chú phó giám đốc nhìn tôi, áy náy nói:

– Cô Khánh Vân, hay chúng ta báo giá điều chỉnh thấp hơn bên Hoa Mai, biết đâu lại thuyết phục được bọn họ?

Tôi lắc đầu chán nản:

– Làm như vậy từ sau chúng ta sẽ bị ép giá, sản phẩm của chúng ta, công sức chúng ta bỏ ra không thể dễ dàng hạ giá được.

– Vậy… cô nghĩ ra cách nào không?

Tôi mím môi, gật đầu nhìn mọi người trong phòng họp nói:

– Chúng ta đã đưa mẫu cùng bản báo giá cho bọn họ xem, tuy nhiên người đem hồ sơ đấu thầu của Phúc Tâm đến cho họ lại không hiểu nhiều về sản phẩm. Cháu sẽ trực tiếp đến đó giải thích về sản phẩm chúng ta dày công thiết kế để họ đánh giá lại một cách công bằng.

– Như vậy có tiện không… cô là giám đốc, e là… Hay để tôi giao tổ trưởng đội 1 sang bên đó…

– Càng là người có trách nhiệm thì càng nên lên tiếng. Họ còn đang cân nhắc, có nghĩa chúng ta vẫn còn cơ hội.

Những ánh mắt tán đồng, mọi người gật gù rời khỏi cuộc họp. Về đến phòng làm việc, Khánh Ngân lo lắng nhìn tôi hỏi:

– Chị có tin là sẽ thuyết phục được bọn họ không?

Tôi trấn an con bé:

– Từ lúc thay ba tiếp quản Phúc Tâm, thực sự chị cũng chưa làm được gì nhiều, đây là hợp đồng lớn đầu tiên mà chị tham gia từ đầu. Mọi thông tin chị đều nắm được, bản thân chị cũng là người duyệt hồ sơ đấu thầu…

Khánh Ngân thì thào nói nhỏ:

– Em nghe nói… lão giám đốc Samba… có nhiều vấn đề lắm chị ạ.

Thở hắt một hơi tôi lắc đầu nói:

– Đồn đại chưa chắc đáng tin, không cần quan tâm. Mà cho dù có là thật… cứ sợ thì có thể làm được gì?

Nghe vậy Khánh Ngân cũng không nói gì thêm, con bé mỉm cười đáp:

– Vâng… em hiểu rồi, vậy em sẽ liên lạc với bên họ, hẹn thời điểm thích hợp chúng ta sang đó.

– Ừ, có gì báo chị.

Khánh Ngân rời khỏi phòng làm việc không bao lâu, cơn sốt dường như lại quấy rầy tôi. Cơ thể ớn lạnh khẽ run lên, tôi cố gắng xua đi. Sức khỏe thể chất bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tinh thần, mấy ngày nay đầu óc tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, quả thực làm tôi kiệt sức. Trần Hoàng Duy cứ ảm tôi như quỷ đói, tôi muốn đuổi anh ra khỏi đầu mà không được!

Năm giờ chiều, tôi đẩy cửa căn hộ 1810 bước vào. Chị giúp việc tên Bích đang cầm chổi ướt lau sàn, thấy tôi về chị cất lời chào:

– Cô về rồi à, cô vào bếp uống nước yến đi cho mau khỏe, ban sáng cậu Duy dặn tôi làm cho cô. Giờ cô còn mệt lắm không?

Nước yến? Hẳn là nước yến! Hoàng Duy cũng đầu tư thật đấy.

– Em đỡ nhiều rồi, phiền chị quá!

Để túi xách vào phòng ngủ, tôi bước về bếp, ngồi lặng trước bàn ăn, chậm chạp nhấp môi bát nước yến chưng đường phèn nóng hổi. Từng ngụm… từng ngụm nước ngọt ngào chảy qua cổ họng. Cuộc sống này… có những viên đạn bọc đường, tôi đang trực tiếp thưởng thức chúng đây, ngọt thì ngọt mà sao thấy lòng đắng ngắt.