Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 46



Buổi họp nhanh chóng kết thúc mà khách hàng vẫn chưa hài lòng ký kết. Tôi thở hắt một hơi đứng dậy, nhìn Hoàng Duy đứng đó… tự nhiên trong lòng lại lưu luyến không muốn rời xa anh. Cảm xúc hỗn độn làm tôi mệt mỏi, tôi bước vào toilet chỉnh trang lại khuôn mặt. Đứng ở cương vị giám đốc, tôi không muốn vẻ nhợt nhạt làm nhụt khí người đối diện.

Vừa bước ra, bất ngờ Hoàng Duy kéo tôi vào một nhà kho tối tăm gần đó. Tôi muốn hét lên, muốn đẩy anh ra nhưng chẳng hiểu sao chân tay mềm nhũn, trái tim đập loạn như thỏ non bị tóm gọn, chịu yên để anh ôm siết vào lòng. Mùi hương của anh bao quanh khoang mũi, tôi không sao chống cự, cứ vậy mà chìm đắm, mà tận hưởng trong thế giới của riêng anh.

– Tôi nhớ em.

Anh thì thầm bên tai tôi những lời làm trái tim tôi tan chảy. Tôi nuốt nghẹn, thực lòng muốn tin anh, muốn thả lỏng mà bước theo anh nhưng… ngay khi đôi môi anh tìm đến môi tôi, lý trí trong tôi một lần nữa quay lại. Tôi xa anh vì anh không cho tôi được niềm tin tôi cần, nếu vẫn không thể tin tưởng, làm sao tôi có thể chiều chuộng cảm xúc của mình mà không suy nghĩ, cứ thế lao vào anh như con thiêu thân đâm đầu vào lửa?

Tôi dùng sức đẩy anh ra, trái tim đập như trống trận tôi lập tức bỏ chạy. Minh Tuấn đã về từ trước, tôi cũng nhanh chóng bước ra xe máy của mình, rồ ga phóng khỏi Samba như chạy trốn khỏi chảo lửa địa ngục chực chờ thiêu rụi.

Đến khi về tận công ty Phúc Tâm tôi vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Nhìn thần sắc khó che giấu vẻ hoảng hốt, đôi mắt long lanh, gò má ửng hồng của tôi, Khánh Ngân chau đôi mắt tò mò hỏi thăm:

– Buổi ký kết thế nào rồi chị Vân? Ngon lành rồi đúng không, nhìn chị “tràn trề” lắm!

Con bé này… sao nó tinh ranh thế chứ? Tôi lườm nó một cái, cố gắng trấn tĩnh mà lắc đầu nói:

– Chưa được. Bên Samba cần thêm thời gian. Bàn bạc xong hết rồi mà còn làm trò.

– Mất tiền mua cũng phải làm giá một tí chứ, có khi lại đòi thêm khuyến mại ấy chị ạ.

Tôi gật nhẹ, chán nản đẩy cửa phòng làm việc bước vào. Cuối giờ chiều, tôi bất ngờ nghe Khánh Ngân thông báo:

– Chị Vân, bên Samba muốn mời riêng hai người đứng đầu ký kết hai bên đối tác bữa trưa mai ở nhà hàng Kim Hương. Chị có nhận lời mời không ạ?

Lão An bày trò gì thế không biết? Mỗi lúc tôi một ghét lão ta hơn, tuy nhiên lão đã có nhã ý thì tôi cũng nên nhận lời, hơn nữa lão mời cả tôi và Hoàng Duy, thế nên tôi gật đầu đáp:

– Ừ, em nhận lời giúp chị.

– Nhìn cái mặt chị kìa… dính đến lão Duy thôi là đã sáng lên rồi. Chị đúng là chẳng coi em là em chị mà!

– Chị tin em còn chưa đủ à?

Khánh Ngân bĩu môi cười đóng lại cửa phòng. Tôi trầm ngâm suy nghĩ, liệu có nên nhắn tin cho Hoàng Duy hỏi mai anh có tới không? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi quyết định vẫn nên nhắn một tin.

“Mai anh có đến bữa trưa ông An mời không?”

“Có.”

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bất giác tôi tự cảm thấy mình thật vô lý, khuôn mặt rần rần nóng ran. Hoàng Duy trở thành điểm tựa an toàn cho tôi từ bao giờ vậy? Biết là ngốc nghếch nhưng tôi không sao gạt bỏ được cảm nhận này trong đầu. Từ lúc nào anh đã mang cho tôi cảm giác bình yên như mặt hồ tĩnh lặng, trong khi anh là ác quỷ kia mà!

Trưa hôm sau, tôi mặc trên người một bộ váy nhung nâu đỏ ôm dáng lịch sự, áo vest xám trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng với tông son đỏ trưởng thành cùng mái tóc tết lệch một bên, bắt taxi đến nhà hàng Kim Hương cách không xa công ty Samba. Biết sẽ gặp Hoàng Duy chẳng hiểu sao tôi muốn mình đẹp một chút, trong lòng cũng không khỏi hồi hộp, chỉ biết kết luận mình là kẻ ngu ngốc.

Vừa bước vào nhà hàng, cô phục vụ trẻ mỉm cười tiếp đón hỏi tôi:

– Chào chị, chị đã đặt bàn chưa ạ?

– Tôi đến đây theo lời hẹn. Người hẹn tôi là ông An công ty Samba.

– Vâng, ông An đang ở phòng VIP 1, mời chị đi theo em!

Cô gái trẻ còn dẫn tôi vào tận bên trong, đẩy cánh cửa gỗ sang trọng của phòng VIP 1 cho tôi trước khi rời khỏi. Bước vào trong phòng, Hoàng Duy đã ngồi đó tiếp chuyện cùng ông An. Thấy tôi đến, hai người họ theo phép lịch sự đều đứng dậy. Ông An nở nụ cười, chủ động kéo ghế cho tôi:

– Cô Khánh Vân, cô nhận lời đến đây, tôi rất vui.

Tôi không rõ mục đích ông An muốn mời riêng hai chúng tôi là gì nhưng chắc hẳn không phải điều gì tốt đẹp, nếu không muốn nói là ông ta có ý không công khai cuộc gặp này. Một hồi những món ăn đắt đỏ ngon mắt được bày ra, ông ta rót rượu cho cả tôi cùng Hoàng Duy, nhẹ giọng giải thích:

– Chuyện này tôi muốn nói riêng với hai người. Tôi thân là giám đốc Samba nhưng cũng chỉ làm công ăn lương thôi, hai người hiểu ý tôi chứ?

Chuyện không ngoài dự đoán của tôi. Ông ta muốn “đi đêm” phía sau bản hợp đồng. Cảm giác ghê tởm ông ta dâng lên tận họng, tôi nín nhịn mà cười đáp:

– Tôi mới tiếp nhận công việc ở Phúc Tâm thay ba tôi không lâu, quả thực không hiểu ý ông là gì, phiền ông giải thích kỹ hơn cho tôi được không?