Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 47



Lão An nhướng mày, hai mắt ti hí đanh lại nhưng vẫn ôn tồn nhìn về Hoàng Duy nói:

– Chắc anh Duy hiểu ý tôi phải không?

– Tôi cũng như cô Khánh Vân, mong ông nói rõ.

Lão ta nín nhịn bực bội, nhoẻn một nụ cười giả lả nói:

– Thôi được, chúng ta dùng bữa đi đã rồi nói. Đồ ăn nguội cả rồi!

Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Hoàng Duy, tự nhiên tôi lại muốn mím môi cười một cái với anh. Phát hiện ra ánh mắt tôi, Hoàng Duy khẽ nhướng mày đối lại, bất giác tôi nong nóng mặt liền quay đi. Bữa ăn quả thực ấn tượng, giá của nó cũng không phải hạng xoàng, được đãi thì tôi cứ tận hưởng thôi. Lão An đã chỉnh lại thái độ mà vui vẻ tiếp chúng tôi, rót rượu rồi lại tiếp mồi, xem ra lão hi vọng vào “cửa sau” lắm.

Khi đã chuyển sang tiệc trà, lão ta mới nhàn nhạt nói:

– Hợp đồng với hai vị… tôi muốn điều chỉnh một chút về giá.

Hoàng Duy nhún vai hỏi:

– Ông muốn tăng giá cho chúng tôi à?

– Chính là thế. Anh hiểu mà, đúng không?

– Ông hỏi ý cô Khánh Vân, nếu cô ấy chấp nhận thì tôi cũng thế.

Hoàng Duy đẩy quả bóng quyết định về phía tôi. Có chút bực tôi lừ anh một cái. Ý lão An, chúng tôi sẽ nhận một số tiền lớn hơn hợp đồng ban đầu, sau đó sẽ “lại quả” cho ông ta phần chênh. Số tiền chúng tôi thực sự nhận không khác gì khi bàn bạc còn ông ta đút túi phần vượt lên mà ông ta vẽ ra thành công. Tiếc cho ông ta tôi lại không thích những gì ma quỷ.

– Tốt quá chứ, người mua muốn trả nhiều tiền hơn chẳng lẽ tôi lại từ chối sao? Cảm ơn ý tốt của ông nhé!

Tôi thủng thẳng đáp lời. Ông ta cáu đến đỏ gay mặt mũi, hừ nhạt một tiếng, hàm răng nghiến chặt như phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Hoàng Duy phì cười hùa theo ý tôi:

– Ông nghe rồi đấy, cô Khánh Vân đồng ý thì tôi cũng đồng ý, cảm ơn ông, nhờ ông mà anh em Trần Gia lại được thêm tiền thưởng Tết!

– Ý tôi không phải vậy!

Lão ta gắt lên, đằng nào cũng đã lộ liễu rồi lão ta huỵch toẹt luôn:

– Tôi sẽ đề nghị Samba xuất quỹ nhiều hơn nhưng Trần Gia và Phúc Tâm vẫn nhận tiền như cũ! Yên tâm, hai vị tôi sẽ có cảm ơn riêng!

Con cáo đã chịu lòi đuôi, tôi cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo, nhìn lão ta thẳng thắn nói:

– Hợp đồng với Samba quý với Phúc Tâm thật nhưng tôi không muốn có điều gì không đúng ở đây. Tôi có thể thông cảm cho ông nhưng cũng mong ông có thể thông cảm cho tôi. Tôi rất sợ rắc rối với pháp luật.

Tôi còn muốn nói thẳng tôi không muốn tiếp tay cho kẻ xấu như lão nhưng tôi hiểu hợp đồng vẫn là thứ mà chúng tôi cần. Làm mất lòng lão ta chắc chắn chẳng còn hợp đồng nào ở đây nữa!

– Những gì cô Khánh Vân nói cũng là điều tôi muốn nói.

Hoàng Duy nhấp một ngụm trà hoa cúc, ánh mắt nhìn tôi nửa say mê nửa giễu cợt. Tôi mặc kệ anh, chăm chú quan sát màu sắc khuôn mặt lão An. Lão ta nhận thức được chúng tôi sẽ không thỏa hiệp, cuối cùng thở dài một hơi nói:

– Cảm ơn hai vị đã cất công đến đây. Chuyện hợp đồng với các vị tôi phải suy nghĩ lại.

Tôi hừ nhạt không thèm nhìn lão ta. Lão đe dọa sẽ không ký hợp đồng sao? Tôi đã nhã nhặn nhất có thể nhưng lão vẫn không muốn nghe thì cũng đành chịu, coi như không có duyên hợp tác vậy.

– Cảm ơn ông đã chiêu đãi.

Tôi đứng dậy định rời đi. Người đàn ông mặt lạnh đối diện tôi cũng đứng dậy cùng lúc, lịch sự cảm ơn lão An rồi hộ tống tôi rời khỏi nhà hàng.

Xuống đến đường, tôi đứng đó vẫy taxi, anh còn chưa chịu đi, vẫn áp sát sau lưng tôi.

– Làm ăn như em thì chỉ có chết đói!

Hoàng Duy phì cười nói nhỏ bên tai tôi. Tôi vẫn còn bực bội chuyện ban nãy, lừ mắt với anh:

– Thế anh muốn nhận lời lão ta à?

Anh không trả lời, chỉ cười nhẹ lắc đầu nhìn tôi, đôi mắt nheo nheo lại anh đanh giọng nói:

– Chúng ta vẫn sẽ có được hợp đồng. Nhưng người ký không phải là lão.

Tôi còn chưa hiểu những gì anh nói thì taxi đã đến. Khẽ đẩy anh ra tôi mở cửa taxi bước vào. Quả nhiên, ba ngày sau, công ty Samba gọi điện báo tôi đến ký hợp đồng. Lần này, người tiếp đón tôi và Hoàng Duy là vị phó giám đốc tầm tuổi bốn mươi đầy phong độ. Việc ký kết diễn ra nhanh chóng làm tôi bất ngờ, còn có chút thán phục Hoàng Duy. Anh xử lý kiểu gì không biết nữa, xem như anh có tài đi!

Ra đến nhà để xe của Samba với bản hợp đồng đủ chữ ký ba bên mực tươi xanh lét, Minh Tuấn không giấu nổi vẻ hào hứng. Có người phía sau bước lên rất nhanh, nói nhỏ vào tai tôi một câu:

– Còn không cảm ơn?

Tôi không muốn Minh Tuấn chú ý, đành đứng lại nhìn điệu cười như có như không trên mặt Hoàng Duy, tò mò hỏi:

– Anh làm thế nào vậy?

– Nếu ông An có quyền thực sự ông ta đã không làm vậy, tôi chỉ bàn bạc với người có thực quyền mà thôi!

Tôi phì cười trước vẻ mặt đắc thắng của Hoàng Duy. Người đối diện dường như chưa chịu thôi, cúi xuống thì thầm vào tai tôi:

– Cảm ơn chưa?

– Cảm ơn.

– Thế thôi à?

– Thế anh muốn sao?

Tôi bĩu nhẹ môi, người kia trầm giọng nói:

– Tin tôi.