Chuyện Đời Của Gia Gia

Chương 27



Thế là kể từ khi đi làm công việc mới, xuyên suốt hơn một tháng, Duy đều dậy sớm lúc sáu giờ sáng từ quận 11 chạy qua Thủ Đức để đưa tôi đi đến quận Bình Tân làm, sau đó lại chạy về làm việc của anh. Chiều hơn năm giờ anh lại chạy ngược về để đưa tôi lại Thủ Đức. Tính cách tôi lúc ấy vẫn vô tâm đến mức, có nhiều ngày anh ngủ quên dậy trễ tôi đều trách móc. Bởi tôi xót vì mỗi ngày anh đều vất vả như thế, lại vừa khó chịu vì tôi phải chấp nhận phụ thuộc thời gian vào người khác. Tôi đã có rất nhiều lần bắt buộc anh phải để tôi tự đi làm, tuy nhiên đáp trả tôi là đều đặn mỗi ngày, anh đều xuất hiện đúng giờ hơn.

Lần đầu tiên trong đời, có người mang đến cho tôi sự quan tâm và an toàn đến như thế. Những lần đưa đón nhau đi làm, hầu như tôi đều ngủ trên lưng anh. Hoàn toàn không sợ ngã, không sợ té. Tôi cũng không hiểu sao mình lại tin tưởng anh đến mức, dù quãng đường có xa xôi hay cung đường có xấu đến đâu, tôi vẫn được anh bảo vệ trong tầm tay mình. Tôi không biết lúc ấy anh có mệt không, có mỏi khi phải chở một con lợn chỉ biết ngủ như tôi đằng sau xe không, nhưng tự nhiên tôi cứ thế, an tâm mà dựa dẫm vào anh.

Có những lần đi làm về mệt mỏi, đến nỗi chỉ cần tới nhà là nằm xuống ngủ luôn. Khi tỉnh giấc đã thấy một hộp đồ ăn sẵn bên cạnh, kèm theo tờ ghi chú: "Anh thấy em ngủ nên không đánh thức, dậy nhớ ăn rồi hãy làm gì thì làm nhé.". Anh cứ mãi như vậy, thì làm sao tôi có thể tự mình làm điều gì đây?

Rồi một ngày sau khi anh tốt nghiệp chuyên ngành lập trình viên, tôi nghe anh nói rằng anh sẽ đi du học. Đầu tiên tôi không tin, sau đó nghĩ lại thì tin vì chú anh bên Mỹ, gia đình anh cũng ủng hộ quyết định ấy. Tôi đã hỏi tại sao, anh nói, anh muốn đi để cải thiện cuộc sống của chính mình. Sau này tôi mới biết, vì anh muốn cuộc sống tốt hơn để lo cho tôi. Nhưng lúc ấy tôi chẳng hề hiểu được những thứ sâu xa mà anh muốn. Tôi cũng không nhớ được tâm trạng mình lúc đó thế nào, chỉ nhớ hình như mình vui vì anh đã biết mình cần điều gì để hướng tới, nhưng trong lòng thì bất an đến ngỡ ngàng.

Tôi và anh vẫn chưa chính thức là gì của nhau. Chúng tôi vẫn cứ như bạn bè, mà cũng chẳng phải bạn bè. Có bạn bè nào lại cặp kè bên nhau mỗi ngày, đưa đi đón về. Cũng chẳng phải người yêu. Không ôm, không hôn hay biểu hiện gì của tình cảm yêu đương. Anh không nói thương tôi, còn tôi vẫn chẳng hành động gì cho anh thấy tình cảm của mình. Chúng tôi chỉ biểu hiện sự quan tâm qua lời nói, qua từng hành động chăm sóc nhau mỗi ngày. Có lẽ ai cũng nghĩ chúng tôi là một đôi, nhưng chúng tôi thì lại chẳng nhận thấy điều đó.

Quyết định đi Mỹ của anh đã chính thức được chấp nhận bởi gia đình. Trong những ngày tiếp theo, anh vừa đưa đón tôi xong thì đi học khóa tiếng Anh để xin visa. Thời gian anh đi là khi xin được visa chính thức. Cũng cùng lúc đó, tôi chuyển phòng qua gần nhà anh. Vì anh bảo ở gần anh sẽ chăm sóc tôi tốt hơn, anh cũng sẽ yên tâm hơn. Sau khi đắn đo tôi cũng đồng ý. Không phải vì được gần anh, hoặc vì anh bảo tôi làm thế, mà vì chính tôi. Tôi muốn được đi theo cảm xúc của mình.

Anh vẫn đưa đón tôi mỗi ngày, gia đình anh cũng biết điều đó. Có lẽ gia đình anh cũng mặc định là tôi với anh yêu nhau. Tôi không giải thích, bởi vì có giải thích thì chắc cũng chẳng ai hiểu mối quan hệ giữa tôi và anh. Ba mẹ và chị anh cũng có vẻ quý mến tôi. Tôi thường xuyên qua nhà anh ăn cơm hay những dịp nhà anh có giỗ Ba mẹ anh đều gọi điện mời tôi qua tham gia cùng. Mẹ anh lúc nào cũng ân cần với tôi, có gì ngon đều bảo anh mang qua phòng cho tôi ăn. Chị anh thì thân thiết, nói chuyện với tôi cũng hợp, chúng tôi hay tâm sự hoặc đi chơi cùng nhau. Lúc ấy tôi cứ ngỡ mọi thứ sẽ tốt đẹp mãi như vậy. Nhưng sau này tôi mới hiểu, có những mối quan hệ, không phải lúc nào cũng được xây dựng xuất phát từ tấm lòng chân thành, mà còn bằng vụ lợi và miễn cưỡng.

Tôi nhớ lúc gia đình anh mới biết tôi, Mẹ anh luôn nhìn tôi bằng một ánh mắt chăm chú. Lúc ấy tôi thiếu tự tin không nhìn vào mắt bà. Cũng chưa hiểu vì sao. Tôi hỏi anh sao bà lại luôn cứ nhìn tôi thật lâu như thế. Anh bảo ai Mẹ cũng nhìn vậy, không sao đâu. Nhưng tôi không nghĩ thế, chắc hẳn phải có một lí do mà tôi chưa nhìn nhận được thôi.

Có một ngày tôi bắt gặp ánh mắt ấy từ bà, tôi can đảm nhìn thẳng, bà không tránh đi. Tôi vẫn cứ mắt đối mắt với bà một lát, sau đó tôi cúi đầu mỉm cười. Lúc ấy tôi đã hiểu ra, bà đang soi tôi từ đầu đến chân, để xem tôi có cái gì mà con bà lại đối xử tốt với tôi như thế. Kể từ lúc đó, tôi vẫn luôn ôn hòa với gia đình anh, nhưng trong tôi, sự phòng bị cũng dần dần tạo thành hình.

Ngày anh lấy được visa, cả nhà anh đều vui mừng mở tiệc lớn. Anh cũng vui vẻ nhưng riêng tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Tôi thấy chuyện tình cảm của tôi luôn gặp những điều khiến bản thân tôi gục ngã. Ai đến bên cạnh chăm sóc quan tâm tôi đến mức khiến người khác ghanh tị, rồi họ tồn tại bên tôi một đoạn thời gian, sau đó lại biến mất như chưa từng xuất hiện trên đời.